Kiếm Hiệp Tình

Chương 118: Hắc Xích Giáo

Thượng Thanh cách Tiểu Tự Tại không bao xa, Tiểu Tự Tại cách Phi Long Môn chừng gần bốn trăm cây số, cho nên Trương Anh Hào không vội vã lên đường đến Phi Long Môn.

Trái lại, qua nhiều lần tìm hiểu, Trương Anh Hào biết khi vào Phi Long Môn, hắn phải bỏ một số tiền lớn để mua thuốc hỗ trợ, để mua các khóa huấn luyện, để vào các phòng huấn luyện… Vì thế, sau khi hoàn thành vụ án Đối Hữu Bân, một vụ án mà liên quan đến Bại quái và Sức Mạnh Đen, Trương Anh Hào tiếp tục bận rộn với công việc thợ săn, nhằm mục đích kiếm đủ tiền trước khi bắt đầu đi tới Phi Long Môn.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua.



Ngày 3 tháng 1.

Vương gia trang.

Tuyết tan khá nhiều. Nhờ tiết xuân càng lúc càng lộ rõ và thổi từng luồng khí ấm áp, nỗi băng giá ảm đạm đã từng ngự trị suốt một mùa đông dài tưởng chừng không bao giờ kết thúc dần bị xua tan.

Cũng như bao thiếu niên khác cùng trang lứa, Vương Hải Lam cho dù đã vượt qua lứa tuổi mười bốn, mười lăm, nhưng vẫn còn háo hức và hăm hở trông chờ một năm mới nữa lại đến.

Nhưng không như mọi năm, tâm trạng háo hức của Vương Hải Lam năm nay bỗng bị bầu không khí khẩn trương chợt hiện hữu khắp Vương gia trang làm cho chùng lắng, tan biến đến non nửa.

Từng gia nhân trong trang đều lo theo nỗi lo của Trang chủ, đến nỗi họ chẳng còn thiết gì đến tâm trạng háo hức, cần một ai đó để chia sẻ của Vương Hải Lam, người vốn là Thiếu Trang chủ duy nhất của họ.

Mà Vương Hải Lam đang thật sự cần được cùng ai đó chia sẻ niềm vui. Với những gia nhân thì kể như vô ích, vì họ đang bận bịu lo toan với những đại sự đang làm cho cả Vương gia trang mang sắc thái khẩn trương. Còn với những đứa bé khác hơn, là con, là cháu, và là cốt nhục của nhiều gia nhân vốn dĩ đã chọn Vương gia trang làm nơi lưu ngụ vĩnh viễn, thì Vương Hải Lam cho rằng chúng không đáng cùng vị Thiếu Trang chủ sẻ chia tâm trạng.

Vậy là Vương Hải Lam chỉ còn lại duy nhất mỗi một người để chia sẻ: mẹ hắn.

Vừa nghĩ đến mẹ, Vương Hải Lam chợt có cảm giác vừa băn khoăn vừa hoang mang. Vì tình trạng khẩn trương gần đây của Vương gia trang như cũng làm mẹ của Vương Hải Lam thay đổi tính khí, nghiêm khắc hơn và ít cơ hội cùng hắn trao đổi những điều vụn vặt, việc vốn là chuyện vẫn thường xảy ra trước đây, giữa Vương Hải Lam và mẹ hắn trong thâm tình mẫu tử.

Như ngay lúc này chẳng hạn, Vương Hải Lam nghĩ mẹ hắn chắc chắn đang sắp đặt mọi việc ở phía hậu trang, thay vì nhàn rỗi cùng những thị tỳ thân tín đặt thơ xuớng họa nơi khuê các như trước kia vẫn từng diễn ra.

Tự chép miệng thành tiếng lộ vẻ miễn cưỡng, như những gia nhân luống tuổi trong trang vẫn hay làm mỗi khi gặp điều không như ý, Vương Hải Lam chợt quay người thả từng bước chân buồn bực đi về phía hậu trang.

Nhưng trẻ con thì dù sao cũng vẫn là trẻ con, tâm trạng hoang mang buồn bực không thể kéo dài quá lâu ở một thiếu niên kiêu dũng và luôn hiếu động như Vương Hải Lam.

Mọi cảnh vật xung quanh dần thu hút sự chú ý của Vương Hải Lam, trả lại cho hắn trạng thái háo hức muốn khám phá tất cả mọi bí ẩn. Những bí ẩn cứ càng lúc càng đến theo từng bước chân di chuyển của hắn.

Và kỳ thực quả là có nhiều điều đang chờ đợi Vương Hải Lam khám phá. Huống chi phạm vi của Vương gia trang vốn dĩ là to rộng so với tầm nhận thức bé bỏng, cho dù hắn có thân phận là Thiếu Trang chủ. Và có nhiều nơi chốn nếu trước đây hắn từng nhìn thấy, từng biết và từng am hiểu, thì lúc này do chúng bị tuyết phủ kín suốt một mùa đông dài, và bây giờ đang tan đi nhờ xuân sắp đến, nên chúng lại mang một sắc thái bí ẩn khác, trở thành một nơi chốn kỳ lạ đầy hấp dẫn, đòi hỏi được khám phá.

Điều gì đến phải đến, Vương Hải Lam vì mãi mê sục sạo, mong khám phá mọi điều bí ẩn, nên dần dần quên đi ý muốn chính, là đi về phía hậu trang để tìm mẹ hắn. Dẫu rằng hướng di chuyển của Vương Hải Lam vẫn là đi về phía hậu trang.

Có những lùm cây um tùm bị tuyết phủ kín dưới chân, chỉ chừa những lõm nhỏ bên trên. Nhờ tuyết đã tan nên nó lộ ra những tán lá cây mang màu xanh nhợt nhạt. “Điều gì đang diễn ra ngay bên trong và bên dưới lùm cây bị tuyết phủ?” - Vương Hải Lam tự đặt nghi vấn và quyết tâm khám phá tìm hiểu điều kỳ bí này.

Hoặc là có những mô tuyết cao nghều nghệu, nhưng vì gặp tiết trời ấm áp, làm cho nền đất ấm hơn so với khí hậu bên ngoài, nên tuyết tan bắt đầu từ bên trong, khiến mớ tuyết lâm cảnh rỗng ruột phải sụp xuống từ một góc, hóa thành một hố sâu hun hút, tạo ra một điều bí ẩn khác cần được Vương Hải Lam khám phá.

Thiên nhiên vốn có đầy rẫy mọi điều bí ẩn, và Vương Hải Lam càng mãi mê khám phá thì càng tiến chậm đến phía hậu trang so với dự định ban đầu.

Nhưng dẫu sao cuối cùng hắn cũng đi đến hậu trang.

Định mở miệng cất tiếng gọi mẹ, Vương Hải Lam vụt ngậm chặt miệng và nhón chân chui dần vào một lùm cây um tùm khác, nơi cũng có dáng vẻ bên ngoài đầy bí ẩn như những lùm cây nãy giờ Vương Hải Lam đã tự khám phá.

Nhưng bây giờ hắn chui vào không phải để mong khám phá điều bí ẩn nào cả, mà là vì một nguyên nhân khác, vì một hình người đang thu lu ngồi sẵn ở tận bên trong lùm cây.

Vương Hải Lam thu liễm nội lực, lặng lẽ tiến đến thật gần mà không để nhân vật nọ phát hiện.

Rồi hắn khẽ chạm tay vào đầu vai nhân vật nọ: “Tiểu Chu, ngươi...”

Bị chạm vào người, nhân vật nọ kinh hãi vội quay mặt lại, cho thấy đó cũng là một thiếu niên có độ tuổi trạc tuổi Vương Hải Lam.

Và vì nhận ra người vừa đưa tay chạm vào là Thiếu Trang chủ của Vương gia trang, gã nọ liền thôi kinh hãi, đổi thành vẻ mặt nghiêm trang và đặt một ngón tay lên cửa miệng: “Suỵt! Thiếu Trang chủ đừng gây kinh động.”

Vì là cùng độ tuổi và vì được gã nọ gọi là Thiếu Trang chủ, Vương Hải Lam vừa cười cười, vừa gục gặc đầu tỏ vẻ hiểu biết: “Ngươi vẫn tính trò sục sạo, tìm hiểu những bí ẩn như thường, khi ta và ngươi đã cùng nhau tiến hành. Hãy nói mau, ngươi vừa phát hiện điều bí ẩn gì ở đây? Liệu có thể chia sẻ cùng ta chăng?”

Gã nọ vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm trọng, nếu không muốn nói là lúc này đã xuất hiện thêm vẻ lo âu. Gã thì thào: “Không phải chuyện đùa đâu, Thiếu Trang chủ. Nhưng Thiếu Trang chủ đến thật đúng lúc.”

“Thiếu Trang chủ hãy nhìn kìa!”

Vừa thì thào như thế, gã vừa tự ý dịch người nép qua một bên, tạo một khoảng trống tương đối nhỏ ngay bên cạnh gã. Tuy vậy, khoảng trống đó vẫn đủ chỗ cho Vương Hải Lam lách người ngồi len vào. Và Vương Hải Lam cũng y cách của gã Tiểu Chu lúc nãy, vừa ngồi len lén vào vừa đưa mắt nhìn xuyên qua bên kia bụi lùm.

Để khi nhìn thấy những gì Tiểu Chu đã nhìn, Vương Hải Lam cũng thì thào và nghiêm mặt: “Chẳng phải phần lộ thiên bên kia là hậu trang, nơi mẹ ta đáng lẽ phải hiện diện sao? Tại sao Trình tổng quản tự ý tìm đến, lại còn cùng một nhân vật dường như rất xa lạ đưa nhau đến đây giao đấu sinh tử.”

Gã Tiểu Chu cũng đã dán mắt vào từng kẽ lá của lùm cây, nhìn trận giao đấu vẫn đang tiếp diễn ở phần lộ thiên bên kia, trận tử đấu như lời Vương Hải Lam vừa nhận định: “Họ chỉ mới động thủ sau một lúc lâu cùng nhau nói chuyện. Thiếu Trang chủ quả quyết chưa từng nhìn thấy nhân vật kia lần nào?”

Vương Hải Lam cau mày: “Chỉ nhìn từ sau lưng, ta e khó thể khẳng định. Tuy vậy, cứ theo sắc phục màu lam tuyền của nhân vật kia, theo ta nhớ độ đôi ba năm trở lại đây, quả thật chưa có nhân vật nào như thế đến bái phỏng Vương gia trang. Mà ngươi bảo họ đã nói chuyện cùng nhau một lúc lâu? Họ đã nói những gì?”

Tiểu Chu nhún vai: “Với khoảng cách xa như thế này, đến võ công như Thiếu Trang chủ cũng không thể nghe những gì họ nói. Huống chi họ lại còn thì thầm to nhỏ, tiểu nhân làm sao nghe được.”

Vương Hải Lam lầu bầu: “So với ta, về mọi phương diện ngươi đều tỏ ra bằng hoặc hơn chứ không hề kém. Chỉ mỗi tội là võ công giống như không thích hợp lắm với ngươi. Phải chăng đó là do ngươi không chịu chú tâm và chuyên cần khổ luyện?”

Tiểu Chu gượng cười: “Tiểu nhân vốn tối dạ, lại còn mang thân phận nô bộc, dù có muốn chuyên cần khổ luyện cũng không có thời gian. Đương nhiên là không thể so bì với thiếu chủ nguyên là nhân vật có tư chất thiên bẩm thông tuệ.”

Vương Hải Lam phổng mũi: “Ngươi đừng khen quá lời. Kỳ thực đấy chỉ là hổ phụ sinh hổ tử, ta chỉ không muốn thấy phụ thân ta thất vọng vì Vương gia chỉ có mỗi một hậu nhân duy nhất là ta. Mà này, sao ngươi ngẫu nhiên đến đây và còn lén lút như có ý dò xét Trình tổng quản?”

Tiểu Chu đáp: “Vương gia trang đang gặp họa sát thân, là lệnh tôn - Trang chủ - đã nói như thế và ra nghiêm lệnh dặn mọi người phải cảnh tỉnh đề phòng. Tiểu nhân do thân thủ chẳng bằng ai nên được Nhị đầu mục cắt đặt dò xét từng động tĩnh nếu xuất hiện ở phía hậu trang này. Mong Thiếu Trang chủ đừng nghĩ đấy là tiểu nhân có ý định dò xét Trang chủ phu nhân.”

“Ôi chao! Trình tổng quản vậy là nguy rồi.”

Và Vương Hải Lam cũng suýt nữa bật kêu tương tự vì phát hiện vị Tổng quản họ Trình chợt bị nhân vật lam y quật liên tiếp mấy loạt kình chỉ mạnh vào người.

Do diễn biến này nên câu chuyện giữa Tiểu Chu và Vương Hải Lam tạm thời gián đoạn.

Và cả hai cùng thất thần như nhau khi nghe Trình tổng quản vừa bật gào vừa tìm phương đào tẩu: “Độc thủ Thiên Cương Địa Sát? Ngươi là thuộc hạ của ác ma U Minh Quỷ Vương Quá Lập Hùng? Bọn Hắc Xích Giáo các ngươi quả thật dám tìm đến Vương gia trang gây hấn đúng như lời đồn đại trên giang hồ gần đây?”