Kiếm Hiệp Tình

Chương 114: Cớm hả?

“Không, Đối Hữu Lễ, không đâu! Tao đã giết một đứa con trai của mày. Tao sẽ tiếp tục. Tao sẽ giết từng đứa một, không chừa đứa nào. Tay chân của tao đã đến rất gần chúng mày!” - Hắn phà hơi vào máy. - “Mày nghe chưa? Chúng nó đến rất gần rồi đấy.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Thế thì tốt cho bọn mày.”

“Nhưng tôi muốn xin chú nghĩ lại lần nữa. Làm ơn đi, tôi...”

“Không!”

Đối Hữu Lễ lấy hơi thật sâu. Ông quyết định thử lần chót.

“Tôi có thể gặp chú ở đâu?”

Đối Cảnh Thiên ngạc nhiên: “Mày nói gì?”

“Tôi muốn gặp chú. Mặt đối mặt.”

Đối Cảnh Thiên cười phá lên: “Mày muốn thì cũng được. Phải, tao sẽ cho mày được thỏa mãn ước nguyện cuối. Ta sẽ gặp nhau, nhưng phải theo quy định của tao.”

“Quy định ra sao?”

“Rồi mày sẽ biết. Đừng quên rằng tao đang ở rất gần chúng mày, cả tay chân của tao cũng vậy. Ma Tử Đen và Người Song Đao. Chúng nó đang vui vì sắp gặp mày đấy.”

Đối Cảnh Thiên cúp máy. Đối với hắn việc vậy là đã xong. Hắn đã gieo mầm sợ hãi vào tâm hồn Đối Hữu Lễ. Cái mầm rồi sẽ lớn dậy, mọc dài ra, cho tới khi nỗi kinh hoàng phát ra ngoài.

Đối Hữu Lễ chầm chậm xoay người lại. Các con nhìn ông. Họ đã nghe câu chuyện qua điện thoại và biết cơ hội của họ nhỏ tới mức nào, nhưng họ không nói ra. Hai chàng trai lần lượt nhìn xuống đất.

Riêng Đối Hữu Tình nắm chặt hai nắm đấm. Cô gái không muốn chấp nhận tình cảnh tàn khốc này. Cả cuộc đời cô cho tới nay là những cuộc phấn đấu kế tiếp nhau. Cô chưa có một ngày dễ dàng, cô chưa được cuộc đời tặng không điều gì. Cô đã phải chiến đấu rất lâu, cho tới khi được xã hội chấp nhận.

“Chẳng lẽ ta hoàn toàn không có cơ hội? Không có khả năng nào? Chẳng lẽ chưa ra trận đã phải bó tay ngoan ngoãn nộp mạng cho hắn? Chẳng lẽ hoàn toàn vô phương?”

“Nếu cha có một cơ hội thì sao? Một cơ hội rất nhỏ...”

Vừa nói, người đàn ông vừa đưa mắt nhìn các con.

“Không thể thế được!” - Đối Hữu Tân thì thào.

“Ba... ba biết cách?”

“Có thể.”

“Cách nào?”

Đối Hữu Lễ không trả lời. Ông già xoay người đi về hướng bàn viết. Dù bàn tay ông mở ngăn kéo rất bình tĩnh nhưng cả ba đứa con trưởng thành đều cảm thấy nội tâm người cha đang bốc lửa. Vẻ điềm đạm bên ngoài chỉ là đóng kịch.

Ngăn kéo khẽ kêu lên, và Đối Hữu Lễ thò tay phải sâu vào trong ngăn. Cả ba người con nín thở chờ. Khi rút ra, bàn tay người cha nắm chặt một con búp bê bị cắm kim trên ngực. Ông già xoay mặt nó lại, nhìn vào mắt nó rồi gật đầu.

“Có lẽ đây là cơ hội.”

Đối Hữu Tình là người đầu tiên hiểu ra.

“Một con búp bê Vô?” - Cô để ý tới những cây kim.

“Gần giống thế. Ta phải xây dựng một Sức Mạnh Đen đối chọi.”

“Ba có làm được không?”

“Ba không biết chắc. Nhưng ba mong là làm được. Ba còn nhớ rất kỹ những vở kịch cổ được diễn ở quê nhà. Có một bà phù thủy đứng về phía cái Thiện. Bà ấy đã trợ giúp, đã dùng Sức Mạnh Đen xoay ngược sức mạnh của Ma Tử, khiến nó chống lại chính những tay chân của nó.”

“Cơ hội của ta có lớn không?” - Đối Hữu Tân hỏi, giọng anh đã hơi run.

“Ba không thể nói được. Đây là lần thử đầu tiên. Ba chưa bao giờ sử dụng nó.” - Đối Hữu Lễ nhìn qua mặt con búp bê, rồi xoay mặt nó về hướng các con.

Ba cặp mắt trân trân nhìn xuống khúc gỗ, nhìn những cây kim dài đâm ra từ phần ngực. Họ nghe tiếng người cha yêu cầu quan sát kỹ gương mặt của con rối.

“Đây là chuyện rất quan trọng.” - Đối Hữu Lễ giải thích. - “Chỉ duy gương mặt là yếu tố quyết định, bởi đây chính là nét mặt của Đối Cảnh Thiên. Phải, gã em trai của ta trông giống như vậy. Giống y như vậy.”

Ba người con ngần ngừ một thoáng, rồi Đối Hữu Tân tiến về phía cha mình.

“Không thể thế được. Trông hắn ta như thế sao?”

“Ba hy vọng vậy.”

“Cả những sợi tóc và...”

“Không, đây là những sợi tóc đặc biệt. Ba đã mang chúng từ Cuồng Diệm tới đây và đã gìn giữ chúng suốt những năm qua. Chúng sẽ truyền Sức Mạnh Đen đối chọi với Ma Tử vào cơ thể con búp bê. Trong truyện cổ, bao giờ cái Thiện cũng chiến thắng. Nhưng đó là truyện cổ. Ba không biết liệu sự thật có xảy ra như thế không.”

Đối Hữu Tân muốn sờ tay vào con búp bê, nhưng Đối Hữu Lễ rút lại.

“Không, không phải con. Ta sẽ đi.”

“Ba đi đâu?” - Đối Hữu Toàn hỏi.

Đối Hữu Lễ mỉm cười: “Ba sẽ dụ hắn đi theo ba. Dụ hắn rời khỏi chỗ các con. Ba sẽ kéo hắn xuống dưới tầng hầm. Những con đường dưới đó ngoắt ngoéo như trong một mê cung. Ba hy vọng kéo được hắn không đụng đến các con.”

“Thế nếu ba không làm được?”

Ông già cười đau đớn, không trả lời và đi ra khỏi phòng.

Còn lại một cô gái trẻ và hai chàng trai đứng yên như những pho tượng, kinh hãi đến không thốt nên lời. Ai cũng thấy cổ họng mình như đang bị một cục nhựa đường bít chặt.

Cả hai chàng trai cũng thấy nước mắt muốn trào lên mi, nhưng họ nghiến răng kiềm chế theo gương cô em gái. Đối Hữu Tình lắc đầu, tự hỏi phải chăng mọi việc chỉ là một cơn ác mộng.

“Không.” - Đối Hữu Tân nói. - “Cái chết của Hữu Bân không phải cơn ác mộng, mà là sự thật đẫm máu. Tới lúc nào đó cảnh sát sẽ tìm tới đây. Lúc đó chúng ta phải thống nhất xem nên khai những gì.”

“Em thấy ta nên giúp đỡ ba.” - Đối Hữu Tình nói. - “Không thể để ba đi một mình.”

“Giúp bằng cách nào?”

“Em cũng không biết.”

“Chính thế.”

Đối Hữu Toàn xoay người đi. Anh thẫn thờ nhìn về hướng cửa sổ. Ngoài kia mặt trời đang chiếu sáng. Anh đến bên, kéo rèm ra.

Ánh sáng mờ mờ tràn vào phòng. Đối Hữu Toàn nhìn xuống khoảng sân trong với lớp bê-tông phủ bên trên đã bắt đầu rạn nứt.

Trẻ em nô đùa, thanh thiếu niên chạy đuổi nhau.

Không ít đàn ông và đàn bà ngồi trên những chiếc ghế đặt trước những mặt tường nhà xám xịt. Họ nói chuyện với nhau.

Hầu như mọi chủng tộc đều có mặt, chỉ trừ dân da trắng. Rất hiếm khi có người da trắng nào lạc vào cái khu chung cư được gọi là Nhà Mồ này, nơi thỉnh thoảng lại xảy chuyện cãi cọ, nổ bùng thành những trận đấm đá, đụng độ gay gắt. Những đám mây trên trời trông nặng như chì.

Tất cả đều hết sức bình thường, chẳng một dấu vết của mối nguy hiểm chết chóc. Đối Hữu Toàn tự hỏi, không biết cha anh có tưởng tượng quá đà không.

Không đâu.

Cái bóng đó đột ngột xuất hiện, nhanh đến nỗi Đối Hữu Toàn không biết nó tới từ hướng nào.

Có thể từ dưới lên, mà cũng có thể từ trên xuống. Nó chầm chậm nhảy nhót bên kia làn cửa kính, chậm đến nỗi Đối Hữu Toàn nhận ngay ra hắn là ai.

Ma Tử Đen.

Cái bóng thốt nhiên ngưng nhảy, như thể có bàn tay vô hình nào vừa dán nó vào cửa kính. Dáng hắn hơi nghiêng, cánh tay phải hơi gập lại rồi duỗi thẳng ra. Từ bàn tay thò ra một vật thể rất dài, trông rất nguy hiểm.

Cây kiếm lưỡi cưa.

Một thoáng sau, kính vỡ toang ra và Ma Tử Đen nhảy vào phòng!



“Cái tên gọi chẳng sai chút nào.” - Phục Kim Tiến nói khi Trương Anh Hào dừng xe lại.

“Cậu muốn nói gì kia?”

“Chẳng phải người ta gọi kiểu chung cư này là Nhà Mồ sao?”

“Ừ, đúng. Cậu có lý.” - Trương Anh Hào ngồi trên ghế, cúi người xuống và nhìn qua tay lái ra phía trước. Trước mặt Trương Anh Hào là một mảng tường rất rộng với những lỗ hổng hình chữ nhật giống hệt nhau, gây ấn tượng như những bộ đồng phục xám ngắt.

Sự hiện diện của hai người Trương Anh Hào đã bị phát hiện, một bầy trẻ tiến lại gần chiếc Hạ Cửu Vũ 010. Chúng đi không nhanh, vừa đi vừa chần chừ, như thể còn phải đánh hơi hai người Trương Anh Hào trước đã. Chẳng mấy khi có người lạ lạc vào thế giới này.

Đa số các con mắt lớn thẫm màu đều ánh vẻ nghi ngờ, một vẻ nghi ngờ sẽ chẳng hề mất đi khi chúng lớn lên. Chúng không tin mọi người lạ.

Trương Anh Hào mỉm cười với chúng.

Một cậu bé tiến lên.

“Các ông muốn đi đâu?”

“Gia đình Đối Hữu Bân.”

“Các ông là cớm phải không?”

“Tại sao cậu biết?”

Cậu bé nghiêng đầu, chỉ vào chiếc xe.

“Đây là xe cớm, tôi biết.”

“Đúng, cháu nói đúng.”

Cậu bé lùi về và đột ngột thét lớn cho tất cả cùng nghe thấy: “Có cớm đến bà con ơi!”

“Họ không ưa chúng ta.” - Phục Kim Tiến nhận xét.

Trương Anh Hào nhún vai: “Cậu có trách nổi họ không?”

“Hầu như không.”

“Mình cũng thế.”

Cửa vào nhà làm bằng thép. Trương Anh Hào lắc đầu khi trông thấy nó. “Giống như nhà tù.” - Trương Anh Hào nghĩ thầm. Mà suy cho cùng, khu chung cư này cũng chẳng mấy tốt hơn một nhà tù. Nó không phải một tác phẩm của nghệ thuật kiến trúc, mà là một quái thai của ngành xây dựng.

Không ai nói một lời. Đám khán giả câm lặng nhìn theo hai người Trương Anh Hào bước vào nhà. Một khi tình huống trở nên căng thẳng, đừng hòng mong những con người này giúp đỡ điều gì.

Có ai đó đã chêm một miếng gỗ xuống dưới, để cửa ra vào không sập lại.

Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào bước qua ngưỡng cửa, khoảng tối trong nhà ngoác mõm ra nuốt chửng hai người họ.

Một mùi lạ. Người trong nhà này thường nấu các món miền nam hay miền tây. Những mùi lưu cữu trộn vào nhau, tạo thành một hỗn hợp không tên.

Trương Anh Hào đi tiếp, chắc chắn có Phục Kim Tiến đang cách hắn chỉ một bước chân. Hành lang kêu lên dưới những bước chân. Thỉnh thoảng có cả tiếng kính bị nghiến nhỏ.

Không tìm đâu ra một tấm biển đề tên chủ nhân hay một nút chuông. Hai người Trương Anh Hào đành phải nhờ dân ở đây giúp đỡ.

Qua một khe cửa thoáng hiện lên khuôn mặt một cô gái da đen. Hoa tai lúc lắc hai bên má.

Trương Anh Hào dừng lại, gật đầu chào cô và mỉm cười. Cô chần chừ không sập cửa ngay.

“Xin lỗi cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể giúp chúng tôi...”

“Cớm hả?” - Giọng cô ta khàn khàn nghe hầu như độc ác. Cô ta rùng mình.