Kiếm Hiệp Tình

Chương 111: Đâm tới

Dưới sân, nhóm người tò mò đang giãn ra nhường đường cho bác sĩ. Đi cùng anh ta là hai hộ lý khiêng một chiếc cáng. Bác sĩ còn trẻ. Anh ta bước gấp lên cầu thang, gật đầu chào hai người Trương Anh Hào rồi nhìn người bị thương. Phục Kim Tiến đã né sang bên, nhường chỗ.

“Trời đất, cái gì thế?” - Bác sĩ thì thào, mặt trắng ra.

“Chúng tôi sẽ giải thích sau.”

“Các anh là ai?” - Giọng bác sĩ trộn vẻ nghi ngờ.

“Sở cảnh sát thành phố Thượng Thanh.”

Bác sĩ lộ vẻ an tâm.

Bác sĩ làm việc rất khéo. Hai người Trương Anh Hào rời cầu thang, quay trở lại căn phòng và nhìn bác sĩ làm việc qua khuôn cửa mở.

Đáng tiếc, căn phòng không có điện thoại. Trương Anh Hào rất muốn gọi cho Lục Văn Long.

“Tình hình căng rồi đây.” - Phục Kim Tiến nói. - “Cậu biết mình đang linh cảm điều gì không?”

“Rằng cái bóng đó sẽ đuổi giết chúng ta.”

“Mình không phản đối.”

Sởn người khi nghĩ lại câu mình vừa nói, Trương Anh Hào bước tới sát ngưỡng cửa.

Người bị thương lúc này đã nằm trên cáng. Hai hộ lý khiêng cậu ta đi.

Bác sĩ còn nán lại. Anh ta trầm ngâm nhìn theo cái cáng, lắc đầu.

“Có chuyện gì không, bác sĩ?”

“Cậu ấy bị sốc nặng. Rất nặng. Tôi không chắc cậu ta có qua được hay không?”

Rồi quay sang Trương Anh Hào, bác sĩ hỏi: “Cậu ấy bị tấn công bằng thứ vũ khí gì vậy?”

“Tôi chưa biết chính xác. Nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu các bác sĩ tìm thấy vết lông cừu hay lông dê quanh miệng vết thương.”

“Anh nói thật hả?” - Bác sĩ lùi một bước, như đâm ra sợ hãi Trương Anh Hào.

“Tôi nói thật đấy!”

“Tôi sẽ báo tin cho anh sau.” - Bác sĩ quay người và lắc đầu bước nhanh xuống dưới. Bước chân để lại tiếng vọng lớn trên những bậc thang. Nghe chúng như lời giã biệt của bác sĩ.

Mặt trứng cá ở lại. Cậu ta vẫn đứng trên cầu thang, dán sát người vào tường. Cậu ta vẫn chưa ngưng khóc.

“Cậu đi được rồi.” - Trương Anh Hào nói.

“Còn Gia Nghĩa?”

“Mong là cậu ấy gặp may.”

Mặt trứng cá lại đưa ống tay áo quệt mũi. Rồi cậu thanh niên đó chạy đi. Nhìn như một kẻ đang trốn tai họa.

Trương Anh Hào vào phòng với Phục Kim Tiến. Phục Kim Tiến đứng bên cửa sổ, quay lưng lại phía Trương Anh Hào. Hai cánh tay anh buông thõng xuống hai bên, bất động, Lòng bàn tay mở ra ngoài như hai chiếc đĩa nhỏ.

“Ta phải tìm cho được gia đình Đối Hữu Bân, Anh Hào. Phải tìm cho bằng được. Nếu không sẽ xảy ra thảm họa.”

“Thảm họa đã bắt đầu rồi.”

“Kẻ nào giết người bằng da cừu hay da dê?” - Phục Kim Tiến quay người lại. Ánh mắt chờ từ phía Trương Anh Hào một câu trả lời.

Trương Anh Hào không biết câu trả lời đó, và nói chung chung: “Dù kẻ đó là ai, Kim Tiến, chắc hắn không phải thành viên của nền văn hóa chúng ta.”

“Đúng, mình cũng nghĩ vậy.”

“Cuồng Diệm. Sức Mạnh Đen Cuồng Diệm. Đối với mình nó là một thế giới xa lạ.”

“Mình đã nghĩ rồi.” - Phục Kim Tiến nói. - “Các cuộc tấn công, động tác lột da thú, những vụ giết người. Tất cả đều tuân thủ một quy luật, như theo một kịch bản viết sẵn.”

“Ý cậu muốn nói sao?”

“Chính cái kịch bản đó.”

“Mình không hiểu.”

“Sân khấu, Anh Hào ạ. Như trên một sân khấu, một sân khấu rối cắt giấy. Sự liên tưởng này đến với mình rất bất chợt, hoàn toàn không có căn cứ. Nhưng mình là dân miền nam, mình có thể nhìn mọi vật bằng con mắt khác các cậu. Cả hai chúng ta đã nhìn thấy bóng đen đó trên tường, nhìn thấy nó lướt về hướng mái nhà.”

“Đúng thế. Mọi việc cậu nói đều đúng. Chỉ có điều những con búp bê trên sân khấu không phải một thực thể sống. Chúng không tự cử động. Chúng nghe theo lời những người giật dây. Mình đâu có thể thấy kẻ nào điều khiển bóng đen đó.”

Phục Kim Tiến nhún vai: “Có lẽ chúng đã tự vật chất hóa, biến thành thực thể độc lập.”

“Có lẽ là lời giải đó, chỉ có điều khó mường tượng thôi.”

“Thử nghĩ tới Sức Mạnh Đen xem!”

Trương Anh Hào mỉm cười: “Có lẽ để sau. Bây giờ mình muốn đến chỗ nhà Đối Hữu Bân nhanh nhất có thể.”

“Tay Đối Hữu Bân có vẻ đã đi vay nợ khắp mọi nơi. Gia Nghĩa và mặt trứng cá cũng đến đây đòi nợ. Có lẽ ta sẽ tìm thấy gia đình đó.”

“Ta gọi cho Văn Long.”

Phục Kim Tiến đồng ý. Trên này chẳng còn gì giữ chân hai người Trương Anh Hào. Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào ra khỏi căn hộ và tìm thấy chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng là chuyện dĩ nhiên trong một khu hội nhóm người da màu như thế này.

Lục Văn Long lộ rõ vẻ vui mừng khi nghe thấy giọng Trương Anh Hào. Cả anh cũng đã tìm cách gọi cho hai người Trương Anh Hào mà không gặp. Trương Anh Hào vừa muốn báo cáo lại những gì vừa chứng kiến thì anh đã nhanh nhẩu lên tiếng trước.

“Tôi biết phải tìm gia đình Đối Hữu Bân ở đâu.”

“Tuyệt.”

“Họ sống trong Nhà Mồ!”

Không nhìn vào gương, Trương Anh Hào cũng biết da mặt mình bây giờ trắng bệch, cằm trễ xuống.

“Văn Long, nghe như thể họ đã chết rồi...”

“Không, họ còn sống. Họ ở trong một khu chung cư cũ, được gọi là Nhà Mồ, những cái hộp cao tầng chật chội và xám xịt. Người ta nhét họ vào đó từ thời thiếu nhà ở. Anh sẽ tìm thấy ở đó đủ mọi dân tộc và màu da. Có ba cái Nhà Mồ như thế. Gia đình Đối Hữu Bân sống trong khu thứ nhất, khu A.”

“Cám ơn anh.”

“Không có chi.”

Trương Anh Hào kể lại mọi việc vừa xảy ra cho Lục Văn Long nghe, anh bật huýt gió.

“Trời đất, thế là thế nào?”

“Tôi không biết. Có lẽ có kẻ đang tìm cách xóa dấu vết.”

“Phải, có lẽ vậy.”

“Nó chứng tỏ chúng ta đã tới rất gần kẻ giết người. Lũ chúng nó không bao giờ muốn bị người khác điều tra, bám theo. Tới chỗ nhà Đối Hữu Bân chắc chúng ta sẽ biết nhiều hơn.”

“Các anh cần trợ giúp không?”

“Tôi nghĩ là chưa. Chống lại bóng đen là một cuộc chiến đặc biệt.”

“Chúc vui vẻ!”

“Cám ơn!”

Phục Kim Tiến nãy giờ đã bật loa nghe cùng. Anh lúc lắc đầu: “Khu vực này chẳng thuận lợi chút nào.”

“Ta đâu có được chọn lựa.”

Trương Anh Hào xoay chìa khóa xe, lên đường. Ít ra thì hai người Trương Anh Hào cũng không phải vượt qua sông Thái Hà. Một yếu tố có giá trị trong tình trạng giao thông của Thượng Thanh hiện thời. Mặc dù vậy, lái xe giữa buổi chiều thật chẳng dễ dàng. Hai người Trương Anh Hào chỉ tiến được từng quãng ngắn, và với tốc độ rất chậm. Khu này có rất nhiều xe tải chở hàng đến kho.

Có một bầu trời thứ hai phủ đầy khói xe. Trương Anh Hào ngồi sau tay lái, tập trung vào làn xe. Mặt trời nằm chênh chếch. Nó khiến người ta lóa mắt.

Bóng đen?

Đầu tiên Trương Anh Hào chỉ thấy nó lờ mờ. Rồi Trương Anh Hào đâm nghi ngờ và nhìn kỹ hơn.

Trương Anh Hào để ý đến hình dạng và những chuyển động nhanh vùn vụt của chúng. Chúng trôi đến gần xe Trương Anh Hào, rồi lại biến mất.

Tới gần cầu Thái Hà, hai người Trương Anh Hào bị kẹt vào một đoạn tắc đường. Không nhích được mét nào nữa. Đứng yên tuyệt đối.

Phục Kim Tiến rên lên bên cạnh Trương Anh Hào: “Có dùng còi cảnh sát thì đến đây cũng chẳng tiến được.”

“Đúng. Gọi trực thăng đi!”

“Trực thăng chẳng hạ cánh nổi đâu!”

Hai người Trương Anh Hào không còn cách nào hơn là chờ. Trương Anh Hào đã tắt máy, nhưng vô số người khác chẳng tinh ý như vậy. Họ cứ để máy chạy, chỉ khiến không khí càng khó thở hơn.

Đứng yên, không nhúc nhích. Chỉ nghe thấy tiếng rủa sả và chửi bới của một số tài xế.

Trương Anh Hào nhìn sang phải. Kề bên xe hai người Trương Anh Hào là thùng chứa hàng của một chiếc xe tải. Một bức tường sáng màu nhôm.

Những cái bóng vẫn còn đó. Chúng nhảy qua đầu xe, trùm qua hai người Trương Anh Hào.

Trong khi đó, bầu không khí xung quanh hoàn toàn không chuyển động.

Vì ngột ngạt, hai người Trương Anh Hào đã hạ cửa kính xuống. Không khí trong xe Hạ Cửu Vũ 010 rất nóng.

Cả hai người Trương Anh Hào cùng thấy mệt. Trương Anh Hào nhìn Phục Kim Tiến nóng ruột cựa quậy trên ghế.

“Sao thế?”

“Mình có cảm giác bị theo dõi.”

“Mình cũng thế!”

“Tại sao có một số bóng đen chuyển động?” - Phục Kim Tiến đã tháo dây báo hiểm ra, anh cúi người về đằng trước.

“Mình không biết.”

“Không linh cảm gì?”

“Có...”

Bầu không khí nóng như trong lò tắm hơi giam giữ hai người Trương Anh Hào. Chiếc xe như trở thành nhà ngục. Không gian chật chội, những cánh cửa đóng kín, cửa sổ và...

Bỗng nhiên, nó xuất hiện.

Nó nhảy lên trên mui xe đằng trước. Nó chỉ là một chuyển động lướt thoáng, một cái gì đó lao qua thật nhanh đến mức ánh mắt hai người Trương Anh Hào hầu như không theo kịp. Nó run qua làn vỏ xe, tới lần kính trước, nhưng không bị lần kính nuốt chửng như một cái bóng bình thường, mà trở nên rõ nét hơn.

Cái bóng có hình dạng riêng...

Một hình người khẳng khiu với hai cánh tay như một hình cắt giấy.

Nhưng hai cánh tay đồng thời là hai thanh đao.

Chúng đâm tới.

Kính đột ngột vỡ tung. Hai người Trương Anh Hào nhìn thấy những mảnh vụn rơi ra. Một lỗ hổng dủ cho hai thanh đao tới từ hai phía.

Chúng lao vào.

Bóng đen phẳng đột ngột trở thành một nỗi đe dọa ba chiều, nó chỉ muốn một điều duy nhất.

Giết!

Giết hai người Trương Anh Hào.

Phục Kim Tiến ở vị trí thuận lợi hơn. Anh đã tháo đai lưng ra. Trương Anh Hào còn phải làm việc đó. Khi dây lưng của Trương Anh Hào rời ra cũng là lúc anh đẩy bật cửa ra ngoài.

Hai thanh đao đâm tới. Vật thể đã trở thành một công cụ hiện hữu của cái Ác, một công cụ tàn khốc, không còn là cái bóng nữa. Hai cánh tay của nó đẩy thẳng tới, muốn đâm tới một mục tiêu lớn.

Nhanh như chớp, Trương Anh Hào né sang bên. Hai thanh đao sượt qua tay lái, đâm thẳng vào lưng ghế.

Kẹp giữa xe mình và chiếc xe chở hàng, Trương Anh Hào kịp quan sát hai thanh đao trong một thoáng. Nó không còn là bóng đen nữa, nhưng khi tự rút ra khỏi lưng ghế, nó lại tự phẳng ra thành một bóng đen và biến qua lần cửa kính.