Kiếm Hiệp Tình

Chương 109: Hai nét mặt hầm hầm

Cha Đối Hữu Tình đã có lúc không khỏi phiền lòng vì cô đã chọn con đường hiện đại. Nhưng ông cũng phải nhìn nhận là cô đã thuộc về một thế hệ khác và ông không có quyền can thiệp sâu vào cuộc sống của cô. Mặc dù sống hiện đại, Đối Hữu Tình chưa bao giờ ngơi gắn bó với gia đình. Mỗi khi người nhà cần đến cô là bao giờ cô gái cũng có mặt.

Đối Hữu Tình gật đầu chào cha.

“Ba... trông ba không khỏe. Ba không làm được sao?”

Đột ngột, Đối Hữu Lễ thấy tình cảnh của mình sao tuyệt vọng. Cho tới nay, ông luôn là một người mạnh mẽ, đủ sức che chắn cho gia đình mình. Giờ ông thấy mình vô dụng.

“Nó mạnh lắm.” - Ông già thì thào. - “Rất mạnh. Chúng ta chẳng thể làm gì được.”

“Nhưng mà ba đã...”

Người cha ngăn không con nói hết câu. Khuôn mặt với làn da tuyệt đẹp của cô thoáng hiện vẻ sợ hãi.

“Con nói đúng đấy, Hữu Tình, con nói đúng. Nhưng đáng tiếc, cuộc đời có những việc người ta không lẩn tránh được. Một quá khứ khủng khiếp đã đuổi kịp ba, và cả các con nữa. Anh trai Hữu Bân của con là nạn nhân đầu tiên. Rồi những người khác cũng sẽ chết, theo đúng những luật định tàn khốc cổ xưa. Nhưng ba không muốn chấp nhận, ba không muốn cái chết có một vụ mùa hả hê...”

“Nhóm đạo, phải không ba?”

Đối Hữu Lễ gật đầu: “Nó đã tìm được dấu vết chúng ta. Nó đã theo tới đây. Nó muốn trả thù. Nó muốn xóa mối hận cũ.”

“Ta phải làm gì?”

“Chẳng làm gì cả...”

Đột ngột, tia lửa phản kháng cháy bùng lên trong đôi mắt cô gái trẻ. Đối Hữu Tình không muốn chấp nhận. Cô đã học cách khẳng định mình. Cô không để cho số phận muốn làm gì tùy ý với cô. Đối Hữu Tình đã đi con đường của riêng cô, đã lao động và phấn đấu, trở thành giáo viên của một trường dành cho trẻ em da màu.

“Ba!” - Cô gái nói bằng giọng cương quyết. - “Ta sẽ không bó tay. Ta sẽ chiến đấu. Không thể để phía bên kia hủy diệt gia đình mình.”

“Ta phải trả một món nợ cũ, con gái ạ!”

Đối Hữu Tình nhướng hàng lông mày đen nhánh, cong vút.

“Món nợ nào vậy ba?”

“Một món nợ rất cũ. Một người đã quay trở lại, và hắn ta nắm quyền lực trong tay.” - Ông già thì thào kể. - “Cái chết đã sang tới Thượng Thanh và tóm bắt chúng ta!”

“Cái chết đó tên là gì?” - Đối Hữu Tình tiến lên một bước. - “Nó có phải là dòng dạo Ma Tử?”

“Cũng đúng, con gái ạ.”

“Nó còn là gì nữa?”

“Em trai ta!” - Khó nhọc lắm Đối Hữu Lễ mới thốt ra được. Nhưng ông già không còn muốn giấu giếm con gái điều chi. Nhất là trong một hoàn cảnh gay gắt như bây giờ, trước những dự báo u ám như bây giờ.

“Đối Cảnh Thiên!” - Ông cố gắng đưa cái tên qua đầu lưỡi. Rồi ông nhắc lại. - “Đối Cảnh Thiên...”

Đối Hữu Tình bối rối. Cô gái hắng giọng, cân nhắc, nhìn cha mình. Người đàn ông đang hướng về phía cô bằng ánh mắt van lơn, như xin cô nghĩ ra giải pháp.

“Con không biết sao?”

Đối Hữu Tình cắn môi.

“Có, con biết chuyện đó. Nhưng nó xa cũ quá rồi. Như trong một lớp sương mù. Con đã có lần nghe đến cái tên này. Nó là một cái tên đúng không ba?”

“Tên em trai ta!”

Cô gái đột ngột nhớ ra tất cả. Cô nắm chặt nắm đấm, không cảm nhận thấy những móng tay đang đâm sâu vào lòng bàn tay.

“Trời đất ạ!” - Cô nói. - “Nhưng hắn đã biến mất từ lâu rồi, đã bị quên lãng, đã chết...”

Người đàn ông già nua bật cười chua xót.

“Trời ơi, con ngây thơ quá!” - Ông kêu lên. - “Đúng là cả ba cũng có lúc tưởng như vậy. Nhưng ba đã nhầm. Tin ba đi, Đối Cảnh Thiên đã quay trở lại, hắn ở đây, ở Thượng Thanh, và hắn là cái chết...”

Giọng nói cuối câu đổ thành tiếng thì thào vô cảm, khiến Đối Hữu Tình không khỏi rợn người. Cô ấp úng: “Vậy hắn chính là kẻ cầm đầu dòng đạo?”

“Đúng, những kẻ kia tuân lệnh hắn...”

Cảm giác rờn rợn trên da cô gái tăng lên. Như có vô vàn hạt băng nhỏ li ti đang trôi dọc sống lưng. Đối Hữu Tình cắn chặt môi, lấy hơi thật sâu và nói chuyện với người cha về việc đối chọi Sức Mạnh Đen.

Trông cha cô thật buồn khi trả lời con.

“Ba đang giữ nó.” - Ông nói. - “Ba giữ nó lâu lắm rồi, nhưng ba sợ nó không đủ mạnh.”

“Tại sao không?”

“Có lẽ nó đã yếu đi. Đã bao nhiêu năm trôi qua. Lẽ ra ba phải chuẩn bị chuyện này từ trước. Ba đã hy vọng tránh được. Bây giờ có lẽ đã muộn. Ba rất buồn, nhưng phải nói sự thật.”

“Còn mối nguy hiểm?”

“Nó mạnh hơn bao giờ hết. Sẽ có chuyện tính sổ. Nó đã bắt đầu với Hữu Bân. Nó sẽ còn tiếp tục, nó sẽ không tha một ai, cả con cũng vậy.”

Đối Hữu Tình trầm ngâm và lo lắng.

“Ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để nó lần lượt giết từng người một?”

“Không.”

“Vậy thì giải pháp là gì?”

Đối Hữu Lễ buồn bã lắc đầu.

“Ba không biết giải pháp. Ba chỉ biết chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn nếu ở bên nhau, nếu ta không chia rẽ, phân cách.”

Cô gái hiểu lời cha.

“Con đi gọi các anh lại nhé?”

“Đúng, gọi tất cả lại.”

“Lại đây sao?”

“Ta sẽ ngồi chờ cái chết ở căn hộ này.”

Đối Hữu Tình gật đầu. Cô không thể phản kháng. Càng nghĩ về những gì người cha đã kể, cô càng thấy đây là lời đề nghị tốt nhất.

Cô gái chầm chậm quay người, đi về hướng cửa. Cô cảm giác như đang bước trên than hồng.

Trước khi rời phòng, cô hỏi người cha một lần nữa: “Nếu không ta báo cho cảnh sát?”

Đối Hữu Lễ cười cay đắng. Có vẻ như lớp giấy xám phủ trên mặt ông đang sột soạt.

“Liệu họ có tin ta không?”

“Con nghĩ là không.”

“Đúng thế.”

Đối Hữu Tình bước đi, nhẹ tay đóng cửa lại sau lưng cô...

Không một ai muốn tin, nhưng đó là một sự thật. Thượng Thanh cũng có những hội nhóm của riêng nó.

Thành phố rộng khổng lồ này đang oằn lưng dưới gánh nặng quá khứ, bởi Liên bang phải trả nợ cho những tội lỗi thực dân mà nó đã phạm phải.

Thượng Thanh có tất cả các màu da. Trong khi những di dân da đen hội nhập khá tốt thì những người da vàng lại gặp không ít khó khăn. Đa số người miền nam cũng chẳng muốn hòa mình vào xã hội, họ thích sống riêng với nhau, và các hội nhóm đua nhau xuất hiện.



Máy tính đã lọc ra những người mang họ Đối. Nhiệm vụ của Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào bây giờ là tìm gặp họ.

Người bị giết đã sống trong một căn phòng gần khu cảng. Hai người Trương Anh Hào tới đó, xem xét căn phòng thật kỹ nhưng chẳng tìm được gì.

Khoảng không gian giữa những khoảng tường bẩn thỉu vẫn còn ngập trong mùi máu lờm lợm. Nó không phải một căn hộ thật sự, đúng hơn là một cái ổ bẩn thỉu bừa bãi, nơi Trương Anh Hào không thể sống nổi tới hai ngày. Căn phòng của Đối Hữu Bân là một khúc xây thêm, nhưng toàn bộ ngôi nhà chính cũng chẳng khá gì hơn.

Dân trong nhà đứng nhìn hai người Trương Anh Hào như những tảng băng. Ở đây chẳng một ai muốn liên quan đến cảnh sát. Mỗi khi hai người Trương Anh Hào lên tiếng hỏi là cửa lại được sập lại, hoặc người đối diện chỉ lặng lẽ nhún vai.

“Một bức tường.” - Phục Kim Tiến vừa nói vừa nhìn qua khuôn cửa sổ xuống mảnh sân trong xám xịt. - “Ở đây ta chỉ gặp một bức tường im lặng.”

Trương Anh Hào nhún vai: “Nhưng anh ta phải có người quen. Chắc chắn thế.”

“Đúng, nhưng mình tìm đến bao giờ cho ra. Chưa tìm được thì thế nào cũng sẽ có thêm một vụ giết người nữa.”

“Cậu nói có vẻ chắc chắn ghê.”

“Rất chắc.”

“Tại sao vậy?”

Phục Kim Tiến quay người lại, nhìn lên vết máu đỏ nâu trên vải trải giường.

“Đây không phải một vụ giết người bình thường, Anh Hào ạ. Mình thấy nó bốc mùi hành quyết, một nghi lễ.”

“Hành quyết bằng da dê.”

“Đúng thế.”

Trương Anh Hào lẩm bẩm hai chữ Cuồng Diệm. Trương Anh Hào tin chắc vùng đất này là dấu vết dẫn hai người họ tới cội nguồn. Phục Kim Tiến hỏi phải chăng Trương Anh Hào muốn tới Cuồng Diệm?

“Nếu mọi dấu vết đều gãy giữa chừng thì ta sẽ phải sang đó.”

“Không, Anh Hào, không đâu. Mình tin ta sẽ tìm thấy lời giải ngay tại Thượng Thanh.”

“Ở gia đình Đối Hữu Bân.”

“Chắc chắn.”

“Họ sống ở đâu?”

Phục Kim Tiến nhún vai: “Chắc chắn là họ đã nhập cư, nhưng không khai báo địa chỉ.”

“Còn Đối Hữu Bân thì có vẻ đã cắt đứt quan hệ với họ.” - Trương Anh Hào nói.

“Anh ta là nạn nhân đầu tiên.” - Phục Kim Tiến tỉnh táo tiếp tục dòng suy luận. - “Mình muốn biết anh đang dựa vào xuất phát điểm nào?”

“Chắc chắn là mình không xây nhà trên cát. Bản thân mình cũng là người miền nam. Mình biết vùng đất đó ẩn chứa những truyền thống nào, những mối liên kết thắt buộc nào với quá khứ. Mình đã suy nghĩ kỹ, kẻ sát nhân đã hành động theo một chiến thuật mà người miền trung các cậu không hiểu được, bởi các cậu không hóa thân được vào nền văn hóa cổ xưa đó.” - Phục Kim Tiến nói tiếp.

“Thế thì giải thích rõ cho mình hiểu đi.”

Phục Kim Tiến mỉm cười: “Mình không giải thích được. Mình chỉ biết gia đình Đối Hữu Bân đã mắc nợ ai đó. Những mối hận thù truyền kiếp thường là nội dung của các truyện cổ tích, huyền thoại, thường được các gánh rối rong kể lại. Chúng đóng một vai trò rất quan trọng trong cuộc sống người miền nam. Chẳng phải chỉ tại Khởi Vũ hay Cuồng Diệm, kể cả Hạ Cửu Vũ và hàng loạt khu vực khác. Mình chưa tìm được bằng chứng, nhưng kiểu ra tay của thủ phạm cho thấy đây là hành động tái diễn một bi kịch cổ, đẫm máu.”

Phục Kim Tiến nói rất nghiêm trang. Trương Anh Hào tin từng lời.

“Nếu cậu chứng minh được thì cậu thật đáng nể, anh bạn già ạ.”

“Ta phải tìm cho được nhà Đối Hữu Bân hoặc tên giết người.”

“Hay là nó vẫn đang ngồi ở đây?”

“Mình không biết, nhưng mà...”

Cánh cửa bật mở tung. Hai gã thanh niên tràn vào phòng như hai chiếc xe tăng dang rộng chân. Chúng không nghĩ sẽ gặp người ở đây. Hai nét mặt hầm hầm hứa hẹn nhiều điều khi chúng dừng đứng lại.