Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 596: Đánh bại Ngao Vô Bại

Năm người tiếp tục tiến lên, rất nhanh xuyên qua khu vực cuồng phong.

Hấp!

Ngước mắt, năm người gần như đồng thời hít ngược một hơi lãnh khí, trong thị tuyến của họ, xuất hiện một bộ hài cốt khổng lồ, bộ hài cốt này có thân thể ngoằn ngoèo, giống như cự mãng, cuộn thành một vòng, đầu hơi nghếch lên, trên trán có hai cái sừng giống như sừng hươu, một luồng áp lực vô hình tản phát ra từ bộ hài cốt, khiến hơi thở của năm người nhất thời trở nên khó khăn.

- Là long cốt.

Yến Phượng Phượng lẩm bẩm nói.

- Uy áp này, có lẽ long uy thuần chính! Còn đáng sợ hơn uy lực của băng giao long, chân nguyên vận chuyển đến cực hạn.

Diệp Lãng ra sức vận chuyển chân nguyên, long chi lực trong người chảy khắp toàn thân, trung hoà áp lực do long uy mang đến.

- Một con rồng không biết đã chết bao nhiêu năm lại có thể mang đến uy lực cường đại như vậy, thật không biết lúc nó còn sống đáng sợ đến mức nào.

- Xem, xung quanh có long huyết thảo, chí ít cũng phải vài chục gốc!

Quan Cầm thở gấp.

Long huyết thảo, đỉnh tiêm thượng phẩm thảo dược, chỉ những nơi có long huyết chảy qua mới xuất hiện long huyết thảo, long huyết thảo sau khi luyện hoá, có thể hình thành một sợi long chi lực, tăng cường khí lực, nếu luyện hoá hết mấy chục gốc long huyết thảo, long chi lực gia tăng sẽ thập phần khả quan, có thể khiến họ sở hữu sức mạnh không hề thua kém cao thủ luyện thể.

- Nói không chừng, trong long chi cốt sẽ có long cốt ngọc tuý, long cốt ngọc tuý sau khi luyện hoá, cũng có thể tăng cường khí lực, hơn nữa còn hình thành một tầng long cốt phòng ngự mỏng bên ngoài bề mặt cơ thể, phòng ngự lực đại tăng.

Luận giá trị, long cốt ngọc tuý trân quý hơn long huyết thảo, là hàng bán cấp phẩm.

- Nhưng muốn trung hoà long uy này để đi tiếp cũng không dễ.

Tôn uy của rồng không dễ khiêu khích, ý chí của rồng càng thần quỷ khó đoán, sau khi nó chết, thân thể của nó mặc dù trở nên rất yếu ớt, nhưng long uy tán phát ra thì không yếu chút nào.

- Ha ha, đúng là có long chi cốt, còn có rất nhiều long huyết thảo, tổn thất năm món thượng phẩm bảo khí chẳng là gì, một hai gốc long huyết thảo là có thể bù lại.

Từ trong cuồng phong chui ra năm đường nhân ảnh, Mặc Sĩ Lâu và Ngao Vô Bại bay đến, không kìm được bật cười.

Ba người đi sau nín thở, mặt lộ vẻ tham lam.

- Yến Phượng Phượng, nể mặt ta, rời khỏi đây đi, coi như Mặc Sĩ Lâu ta nợ nàng một món nợ ân tình.

Mặc Sĩ Lâu kiêng kị nhất là Yến Phượng Phượng, đàm phán nói.

Yến Phượng Phượng quay đầu

- Ân tình của ngươi đáng bao nhiêu tiền? Ta không cần.

Ngao Vô Bại tiến lên trước một bước,

- Cộng thêm ta nữa? Một lúc đắc tội với cả thiên hổ nhất tộc và thanh nhãn bạch lang gia tộc, tin rằng nằng sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.

- Sao, dựa vào mấy câu nói của các ngươi mà muốn chúng ta rời đi sao, tưởng chúng ta ngốc à.

Hải Vô Nhai châm chọc.

- Hải Vô Nhai, nhớ nhé, sau khi ra khỏi đây, ta sẽ đánh chết ngươi.

Ngao Vô Bại đồng tử như sói, thập phần nguy hiểm.

- Đánh chết ta!

Hải Vô Nhai bật cười.

- Hải huynh, cần gì phải phí lời với hắn, nơi này sẽ là mồ chôn của chúng.

Sau khi đột phá tu vi, Diệp Trần vẫn chưa có cơ hội tìm người ấn chứng, hắn rất muốn biết, chiến lực cực hạn của mình bây giờ có thể tram sát bán thiên tài bán yêu cấp mấy.

- Đúng, chôn chúng.

Hải Vô Nhai lộ sát cơ.

- Tiểu tử, ta chưa từng gặp qua ngươi, nhưng dựa vào một câu nói của ngươi hôm nay, thiên hạ này, không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa đâu, Yến Phượng Phượng cũng không bảo vệ được ngươi, bây giờ ra đây chịu chết thì ta cho ngươi toàn thây.

Sau lưng Ngao Vô Bại xuất hiện hư ảnh thanh nhãn bạch lang, hung hăng quất cái đuôi cự đại của mình.

- Dựa vào ngươi!

Diệp Trần quay người, nhìn thẳng vào đối phương.

Ngao Vô Bại cười nhạt một tiếng,

- Ngươi là người của gia tộc nào tông môn nào, có gan thì báo ra đây, trong vòng ba tháng, giết hết nhà ngươi, Ngao Vô Bại ta nói được làm được, đáng tiếc, ngươi không thấy được ngày hôm đó, hôm nay ta sẽ đánh chết ngươi, rồi mới tiêu diệt gia tộc tông môn ngươi.

Sưu!

Ngao Vô Bại dẫm mạnh một chân xuống đất, đánh một quyền về phía Diệp Trần, sau lưng hắn, hư ảnh thanh nhãn bạch lang càng thêm cự đại, gia tăng sức mạnh cho hắn.

- Diệp huynh, cẩn thận chút

Từ sau khi tu vi của Diệp Trần tấn thăng đến Linh Hải Cảnh trung kì, Hải Vô Nhai đã không thể đoán được thực lực của hắn, chỉ biết, thực lực đối phương tuyệt đối không hề thua kém mình, còn việc cao thấp thế nào, còn phải quan sát thêm, Ngao Vô Bại cũng không dễ đối phó, thắng hay bại vẫn chưa biết.

- Bát hoang lang quyền!

Ngao Vô Bại chuyển sang một tư thế rất quỷ dị, giống như một con sói, tay hắn vừa vung, quyền phong hung mãnh hoá thành một con sói đói lao ra, soi đói ngẩng đầu hú dài một tiếng, mang theo ma lực kì dị, tựa như trên trời xuất hiện một vầng trăng sáng.

- Ý chí sói? Cũng đúng, tên này bên trong vẫn là huyết mạch thanh nhãn bạch lang.

Ha!

Tiếng thét như có lực xuyên thấu, Diệp Trần bật người, tầng chân nguyên trong người bạo phát, một kiếm đâm vào trán con ác lang.

- Lang ảnh tung!

Ngao Vô Bại căn bản không nhìn thành quả một quyền vừa rồi, tung người, biến mất trước mắt Diệp Trần, sau đó, lại một đường ảnh tử nữa xuất hiện, ảnh tử này ban đầu là ảnh tử của Ngao Vô Bại, nhưng sau đó lại biến thành ảnh tử của ác lang.

- Hắc hắc, xem ra Ngao Vô Bại cũng không coi thường đối thủ, đến Lang ảnh tung cũng thi triển, Yến Phượng Phượng, hỏi nàng một câu, có rời khỏi đây không, ta thừa nhận nàng rất mạnh, nhưng đồng đội của nàng chưa chắc đã mạnh.

Mặc Sĩ Lâu nhìn Yến Phượng Phượng nói.

- Ta tin họ sẽ không thua.

Sau lưng Yến Phượng Phượng xuất hiện một khối thanh sắc hoả diễm cuồn cuộn, như một đôi cánh khổng lồ, hai tay nàng biến thành thanh ngọc phụng trảo cự đại, phụng trảo rất nhỏ, không thô như long trảo hổ trảo, nhưng vòng cung chém sắt như chém bùn đó, đủ để Mặc Sĩ Lâu động dung.

- Được, nếu nàng đã ngoan cố như vậy, ta cũng không phí lời nữa, tất cả mọi người, cùng lên, ai giết được đối phương trước, sẽ cho người ấy thêm một phần long huyết thảo.

- Rống!

- Lệ!

Tính cách bán yêu có đặc tính yêu thú, khi nó trở nên điên cuồng, thì sẽ vô cùng tàn bạo, lại có long huyết thảo khuyến khích, cả bọn hưng phấn lao vào đối phương.

- Mặc Sĩ Lâu, ba năm trước giao thủ, ngươi bại dưới tay ta, không biết hôm nay, ngươi đã có thêm những tiến bộ gì.

Yến Phượng Phượng tốc độ thiên hạ vô song, chỉ tiến một bước mà đã xuất hiện trước mặt Mặc Sĩ Lâu, thanh ngọc phụng trảo vô kiên bất tồi giơ ra trước, như định ngắt lấy đầu Mặc Sĩ Lâu.

- Ba năm trước bại trước một chiêu của nàng, hôm nay ta sẽ trả nàng gấp đôi!

Mặc Sĩ Lôi hai tay biến thành kim sắc hổ trảo, hổ trảo lung linh phát sáng, như được tạo bởi kim loại thuần tuý, tràn ngập chất cảm, hổ trảo giống như huyền thiết, độ thô và độ sắc nhọn khiến da đầu người ta tê rần, cảm giác đầu tiên mà đôi hổ trảo này mang đến chính là sát lục, chuyên dùng để giết chết sinh mệnh.

Đang!

Mặc Sĩ Lâu một trảo chặn đứng công kích của Yến Phượng Phượng.

- Phụng hoàng mổ!

Yến Phượng Phượng chụm thanh sắc phụng trảo còn lại lại, mổ vào mắt Mặc Sĩ Lâu.

- Hổ thần tiên!

Bạch quang loé lên, một chiếc đuôi hổ dài mấy mét, bạch kim sắc từ sau lưng Mặc Sĩ Lâu quất ra, đập lên cổ tay Yến Phượng Phượng.

Mặc Sĩ Lâu đến đuôi hổ cũng đã mọc.

- Được!

Yến Phượng Phượng hai mắt cháy rực, lùi ra sau, đôi cánh lửa sau lưng tạo thành thế gọng kìm, kéo dài hơn mười mét.

...

Xích! Xích! Xích!

Trảo ảnh sắc bén thỉnh thoảng lại xuất hiện, Ngao Vô Bại nâng tốc độ di động và tốc độ công kích lên tầng thứ cao hơn.

Đinh! Đinh!

Diệp Trần khống chế bộ pháp chỉ xoay người trong vòng một bước, lôi kiếp kiếm trong tay như độc xà xuất động, đan chéo với trảo ảnh của Ngao Vô Bại.

- Dùng tốc độ cũng không làm gì được hắn?

Sưu!

Lang ảnh tung ra, thân hình Ngao Vô Bại xuất hiện.

- Xem ra ta đã xem nhẹ ngươi, nhưng như vậy cũng tốt, không cục diện lại quá vô vị, tiếp theo mới là món chính, huyết mạch kết hợp.

Ngửa mặt rống lên một tiếng, hư ảnh thanh nhãn bạch lang sau lưng Ngao Vô Bại dung nhập vào trong cơ thể hắn, chỉ thấy đầu và khuôn mặt hắn không ngừng kéo dài, nang nhô ra, mọc đầy lông trắng, thuận theo gáy, cơ bắp sau lưng Ngao Vô Bại phồng lên, mọc đầy lông trắng, sau đó là hai cánh tay, sau đó là phần bụng, sau đó là hai chân, y phục nứt ra trong nháy mắt.

Chớp mắt, Ngao Vô Bại biến thành một con nhân lang, toàn thân mọc đầy lông trắng, cơ ngực nổi lên từng múi, hai cánh tay và hai chân đều cực dài, đuôi sói quất qua quất lại, tràn đầu dã tính.

- Sức mạnh cường đại quá, mỗi lần kết hợp huyết mạch, đều khiến ta cảm thấy rất tốt, đáng tiếc, chỉ trong một khắc thời gian ngắn ngủi, nhưng đủ để giải quyết ngươi.

- Chịu chết đi!

Thân thể nghiêng về phía trước, tốc độ của Ngao Vô Bại trong nháy mắt tăng lên cực hạn, lang trảo móc vào ngực Diệp Trần, nhanh đến mức liền thành một dải bạch tuyến.

- Nhanh quá!

Diệp Trần lần đầu tiên nhìn thấy bán yêu hoá.

- Tốc kiếm chi ngục!

Lôi kiếp kiếm biến mất, trước mắt Diệp Trần, kiếm quang dày đặc một mảng.

- Phá cho ta!

Ngao Vô Bại dùng vuốt trùng phá kiếm quang phong toả.

Xì xì!

Diệp Trần lướt ngang mấy bước, vai phải xuất hiện một vết nứt, bạo lộ ra kim lưu giáp lấp lánh.

- Không tránh được.

Ngao Vô Bại quay người, chân phải quét mạnh, bàn chân không hề thua kém bàn tay, sắc nhọn tương tự, mà lại có ưu thế về độ dài.

Đang!

Diệp Trần giơ kiếm chặn lại, cả người lùi mạnh ra sau. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

- Chậc chậc, phản ứng nhanh đấy, nhưng ngươi có thể chịu được đến lúc nào, sau khi nhân lang hoá, tốc độ và sức mạnh của ta đã ở giai đoạn bùng nổ, hơn nữa càng phẫn nộ, tốc độ và sức mạnh của ta càng mạnh, vượt xa sức mạnh con người.

Xích!

Ngao Vô Bại một lần nữa biến mất, khi hắn xuất hiện đã thấy ở sau lưng Diệp Trần.

Lôi kiếp kiếm chui ra từ hoả tinh, cũng không biết Diệp Trần di chuyển nửa bước từ lúc nào, nếu như không phải trước người vẫn còn dấu vết trảo ảnh thì không ai biết họ vừa giao thủ.

- Không thể nào, vẫn tránh được, thậm chí còn nhanh hơn lúc trước!

Nụ cười trên mặt đông cứng, đồng tử Ngao Vô Bại co lại, dán chặt vào Diệp Trần.

Diệp Trần thản nhiên nói:

- Dù có nhanh gấp đôi, ngươi cũng không thể đả thương được ta.

Nếu như nói ở cấp độ Linh Hải Cảnh, tốc độ của Yến Phượng Phượng là thiên hạ vô song, vậy thì lực phản ứng, lực quan sát cùng tính phối hợp của Diệp Trần cũng là thiên hạ vô song, không ai có thể dùng tốc độ đả thương được hắn, trừ phi là đánh chính diện.

Bên kia, Yến Phượng Phượng và Mặc Sĩ Lâu đang ác chiến, Yến Phượng Phượng cười nói:

- Ta nói rồi, họ không thua được đâu.

Trên thực tế, biểu hiện của Diệp Trần khiến Yến Phượng Phượng ít nhiều có phần chấn động, Ngao Vô Bại sau khi nhân lang hoá, tốc độ di chuyển không hề thua kém nàng, vậy mà Diệp Trần chỉ cần một cái chớp mắt đã nghiêng người, đỡ chưởng, nói cách khác, cho dù là mình, cũng không thể dùng tốc độ chiếm ưu thế.

- Vậy thì đã làm sao, tốc độ không chiếm ưu thế, nhưng sức mạnh thì cách nhau một trời một vực.

Mặc Sĩ Lâu bắt đầu coi trọng Diệp Trần, người này thực lực tương đương Hải Vô Nhai, nhưng thực lực tổng hợp thì cực kì cao, tốc độ không có tác dụng đối với hắn.

- Lang đột, bạo nha!

Biết chỉ dùng tốc độ thì không làm gì được Diệp Trần, Ngao Vô Bại lựa chọn đánh chính diện, đương nhiên, tốc độ vẫn là trọng điểm, chỉ là tăng thêm sức mạnh mà thôi.

Ầm ầm!

Bàn tay Ngao Vô Bại nhanh đến cực điểm, liền thành một đường bạch tuyến, nhìn thoáng qua tưởng như là một chiếc nanh sói cự đại, đánh thẳng vào đầu Diệp Trần.

Binh!

Mộ đường sóng quang kiếm hình có răng cưa nghênh đến.

Hai bên đi lướt qua nhau.

Hư không giữa hai người xuất hiện một khối khí hình xoay tròn.

- Lang đột, song bạo nha!

Trở mình, xoay người, Ngao Vô Bại một lần nữa lao vào Diệp Trần, hai bàn tay một trước một sau, tựa hồ như răng nanh cự lang, không ngừng cắn xé.

Lôi kiếp kiếm chém ra trước một bước, hoàng kim kiếm chém ngược lên trên, hai kiếm giao thoa, tổ thành một một dạng kiếm quang hoàn mỹ, phong toả hai chiếc "nanh sói"

- Chết đi!

Ngao Vô Bại chống đầu gối.

- Lôi điểu biến!

Lôi kiếp kiếm đột nhiên rời tay, Diệp Trần tay phải nắm quyền, một đòn phi điểu lôi quang đánh trúng ngực Ngao Vô Bại, điện quang tràn ngập.

Binh một tiếng, Ngao Vô Bại bay ngược ra sau.

- Sao ngươi có thể nhanh hơn ta!

Ngao Vô Bại phun ra một ngụm máu tươi, không tin vào mắt mình.

- Không phải nhanh hơn ngươi, mà là ngươi vẫn chưa quen với tốc độ và sức mạnh này, đột nhiên sở hữu sức mạnh, ngươi vẫn chưa nắm vững hoàn toàn, còn ta sớm đã quan sát thấy động tác của ngươi không hài hoà, có chút biến hình.

Một người đột nhiên sở hữu sức mạnh cường đại gấp mấy lần, sẽ không thể nắm bắt tốt, bất luận là đem sức mạnh cường đại đó hoàn toàn chuyển hoá thành thực lực, đối diện với Diệp Trần, bất cứ sơ hở nào đều sẽ biến thành hậu quả chí mạng, trải qua mấy lần giao thủ, Diệp Trần nhanh chóng nắm bắt được sơ hở của đối phương, động tác đối phương vừa biến hình, lập tức biết sát chiêu đến, phát động phản công trước một bước.

- Một chỉ phá hư!

Nắm đấm đánh ra, lưu quang kích xạ, một ngón tay thanh sắc cự đại ấn lên ngực Ngao Vô Bại.