Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 592: Bế quan đột phá

Không phải sinh mệnh tự nhiên sinh ra, chắc chắn sẽ tồn tại hạn chế rất lớn, sức mạnh linh hồn lực dần dần suy kiệt, cuối cùng biến thành hư vô, đối thủ của âm thú là Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng, trước khi chết, đương nhiên không thể giết được hai người bọn họ, chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.

Vù! Vù!

Một lúc sau, hai đại âm thú hoá thành âm phong tiêu tán.

Thái Sử Trùng và trung nên hùng tráng sắc mặt đều rất khó coi, chiến đấu với âm thú khiến chân nguyên và thể lực của họ tiêu hao không ít, đây mới là mở đầu của cuộc tranh giành trường sinh qua, điều này thật không phải không tốt chút nào...!

Trường sinh quả thứ năm và thứ sáu rụng xuống gần như cùng lúc... tranh đoạt trường sinh quả thứ năm là Yến Phượng Phượng và Thiên Âm Tẩu, tranh đoạt trường sinh quả thứ sáu là Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng. Bởi vì trái trường sinh quả thứ bảy cũng sắp chín nên những người còn lại đều đang đợi.

- Rụng rồi!

Trái trường sinh quả thứ lắc lư một lần rồi rụng thẳng xuống.

- Hải huynh, ta đứng một bên hỗ trợ, huynh đi tranh đoạt trường sinh quả đi.

Giữ đúng tốc độ với Hải Vô Nhai, Diệp Trần truyền âm nói.

- Được!

Trận đại chiến giữa Lý Lôi và Diệp Trần khiến Hải Vô Nhai biết thực lực Diệp Trần không hề thua kém hắn, có lẽ chỉ còn thua một tuyến, tốc độ và năng lực sinh tồn của đối phương còn đáng sợ hơn, nếu như có Diệp Trần hỗ trợ, khả năng lấy được trường sinh quả sẽ là trên năm phần.

- Đại sư huynh! Ta cũng hỗ trợ huynh.

Quan Cầm rất tự tin vào tốc độ của mình, còn thực lực thì nàng không tự tin cho lắm, nhưng chỉ cần có được trường sinh quả, nàng sẽ trở thành mục tiêu công kích của những người khác, không phải ai cũng sống sót được dưới những đòn công kích đó, dù sao trường sinh quả cũng còn rất nhiều, nếu như để đại sư huynh Hải Vô Nhai lấy được thêm một phần, nói không chừng nàng sẽ được chia cho một trái.

- Được, trái trường sinh quả này chắc chắn phải thuộc về ta, ta cũng dùng toàn bộ thực lực.

-Địa động thiên toàn.

Hải Vô Nhai thân thể lăng không xoay tròn, thuỷ nguyên khí kinh nhân hội tụ về phía hắn, xoay vòng quanh Hải Vô Nhai không theo một quy luật nào cả, chúng nhân đều biết, vật thể trong lúc vận động kịch liệt, sẽ tạo thành khí tràng cường liệt, khi thuỷ lưu điên cuồng xoay chuyển, nó sẽ khiên một trăm mét vuông quang đó trở thành một thế giới hỗn loạn, bất cứ ai bước vào thế giới này, đều sản sinh cảm giác mất cân bằng.

- Chiêu này, rất lợi hại.

Diệp Trần có thể cảm nhận được, hư không quang mình tràn ngập thuỷ nguyên khí cuồng bạo, thuỷ nguyên khí va đập, dung hợp, cải biến lực tràng của khu vực này.

- Chuyện gì vậy? Sao ta cảm thấy đất trời xoay chuyển.

Mấy người thực lực hơi yếu thất sắc, cho dù họ là Linh Hải Cảnh, có thể lên trời xuống đất, thôi sơn đảo hải, nhưng đối diện với thiên địa biến hoá, nhất thời cũng hết đường xoay xở, ví dụ lực hấp dẫn mất cân đối, họ liền không thích ứng, dù sao họ cũng đang ở trong mảng thiên địa này, chịu sự hạn chế của quy tắc thiên địa, Hải Vô Nhai khiến lực hấp dẫn của mảng thiên địa này hỗn loạn, một luồng không sao, hai luồng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nếu số lượng nhiều, họ muốn loại bỏ hết lực hấp dẫn trong một thời gian ngắn độ khó là rất lớn.

- Trường sinh quả, đến tay!

Khi tất cả phát hiện ra sai lầm của mình thì Hải Vô Nhai đã nhẹ nhàng lấy được trường sinh quả thứ bảy.

- Đồ khốn, cho dù ngươi ảnh hưởng được cân bằng của chúng ta thì đã làm sao, ngươi có ảnh hưởng được khí kình cân bằng không? Chết đi!

Nhất thời, trừ ba người Diệp Trần, Quan Cầm, Lăng Thiên Hạo, những người khác đều nhất loạt ra tay.

- Nhất chỉ phá hư!

- Huyền thiên chuỳ!

- Vô lượng trực đảo!

Ba người Diệp Trần không thể trơ mắt đứng nhìn Hải Vô Nhai bị liên thủ công kích, tự phát tuyệt chiêu, trung hoà một bộ phận khí kình.

Bản thân Hải Vô Nhai cũng không ngồi im chờ chết, sau khi lấy được trường sinh quả, hắn liền nghiêng người một tay đánh ra một đòn chưởng kình hùng hồn.

Binh!

Khí kình nổ tung, Hải Vô Nhai sắc mặt hơi tái bay ngược ra ngoài, miệng rỉ máu.

Đám người kia vẫn muốn tiếp tục công kích, một đường hoả tuyến thanh sắc như huyễn ảnh xuyên qua giữa chúng, hai người phía trước bay ngược ra ngoài, những người còn lại phải lùi liền mấy bước.

Là Yến Phượng Phượng.

Lấy được trái trường sinh quả thứ hai, Yến Phượng Phượng lập tức chạy đến, với tốc độ nhanh gấp đôi người thường giúp Hải Vô Nhai giải quyết nguy cơ.

Bên kia, Thái Sử Trùng và trung niên hùng tráng cũng có kết quả, người lấy được trường sinh quả đương nhiên là Thái Sử Trùng, không thể không nói, trung niên hùng tráng trên phương diện tranh đoạt cũng không quá xuất sắc.

Nếu như nói bảy trái trường sinh quả đầu tiên tranh đoạt là kịch liệt thê thảm thì những trận tranh đoạt tiếp theo là điên cuồng, cây trường sinh mặc dù có vài chục trái, nhưng cây trường sinh chỉ cống hiến ra một bộ phận nhỏ, một nửa còn lại sẽ không rụng xuông, trước đây cũng vậy.

Sau khi bị thương nhẹ, trung niên hùng tráng có được trái trường sinh quả thứ tám.

Trái trường sinh quả thứ chín thuộc về Thái Sử Trùng, cộng thêm trái này hắn đã có ba trái trường sinh quả, ở trạng thái dốc toàn lực, hắn thực sự rất đáng sợ, đến Yến Phượng Phượng cũng phải tránh giao phong với hắn, nhưng hắn vẫn chưa thoả mãi mà tiếp tục tranh đoạt giúp huynh đệ Lý gia, Lý gia huynh đệ cường đại, đối với hắn cũng có lợi.

Trái trường sinh quả thứ mười thuộc về Yến Phượng Phượng.

Để tranh đoạt trường sinh quả, Yến Phượng Phượng đã hồi phục bản thể, hoá thành một con thanh phụng khổng lồ, toàn thân quấn đầy thanh sắc hoả diễm, hai cánh xoè rộng, bầu trời toàn là thanh sắc hoả diễm, khiến Thiên Âm Tẩu và trung niên hùng tráng cũng phải sợ xanh mặt, Thi Sử Trùng chỉ hơi nhíu mày, không lên tranh đoạt với nàng.

- Lăng sư đệ, đệ nên chờ thêm một năm rưỡi nữa rồi hãy luyện hoá trường sinh quả, trường sinh quả này chỉ có tám mươi phần trăm chắc chắn giúp đệ đột phá lên Linh Hải Cảnh trung kì.

Yến Phượng Phượng đã có hai trái trường sinh quả, trái trường sinh quả thứ ba nàng dành cho Lăng Thiên Hạo, dặn dò nói.

Lăng Thiên Hạo mừng rỡ nhận trường sinh quả, nói:

- Đại sư tỷ, đệ biết, đợi khi nào hoàn toàn chắc chắn, đệ mới nuốt trường sinh quả.

Nếu như lãng phí trường sinh quả, không cần Yến Phượng Phượng nói, Lăng Thiên Hạo cũng sẽ tự trách mình.

- Đại sư huynh.

Quan Cầm trông đợi nhìn Hải Vô Nhai, trong năm người, chỉ có nàng là chưa có trường sinh quả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Hải Vô Nhai nhíu mày nói:

- Đừng vội, cơ hội vẫn còn.

Bên kia, Lăng Âm Tẩu có ý bỏ đi, hắn không cần dựa vào trường sinh quả để nâng cao tu vi cảnh giới, chỉ là dùng để gia tang chân nguyên trữ bị mà thôi, một trái trường sinh quả chí ít giúp hắn bớt được vài năm khổ luyện, đương nhiên, không ai chê trường sinh quả của mình nhiều, nhưng hắn biết, ở đây có ba người thực lực không hề thua kém hắn, Yến Phượng Phượng và Thái Sử Trùng hai hậu bối này thậm chí còn cao hơn hắn một tuyến, huống hồ họ người đông thế mạnh, tiếp tục tranh giành nói không chừng còn mất mạng.

- Ha ha, các ngươi tiếp tục tranh nhau! Ta đi trước.

Không thể không nói, Thiên Âm Tẩu có thể thoát khỏi sự truy nã ngũ phẩm tông môn mấy chục năm nay đều là có kĩ năng của hắn, nói đi là đi, không để lại một chút dấu vết, không bị cái lợi trước mắt làm mờ lý trí.

- Lão già đó chạy nhanh thật.

Yến Phượng Phượng bĩu môi.

Cách đó không xa, Thái Sử Trùng hơi nheo mắt, hắn vốn dự định chờ xong việc, giữ Thiên Âm Tẩu lại, đoạt lấy phần của hắn, nhưng Thiên Âm Tẩu nói đi là đi, ít nhiều vượt qua dự liệu của hắn, về phần Diệp Trần, hắn không có ý định động hắn bây giờ, thời gian con dài, chờ đột phá lên Linh Hải Cảnh hậu kì tìm đối phương cũng không muộn, dù sao thực lực của Yến Phượng Phượng cũng không thua gì hắn, chưa kể, sau khi Lý Lôi trọng thương, tổng hợp thực lực bên hắn vẫn thua bên Yến Phượng Phượng.

- Lão già giảo hoạt, muốn làm hắn bất lợi đúng là không dễ.

Trung niên hùng tráng sao lại không biết ý tứ của Thiên Âm Tẩu, không khỏi sản sinh một tia bội phục.

- Đợi chút nữa thi triển thỉnh thần đại pháp của Man Tộc, đoạt lấy trái trường sinh quả thứ mười một.

Trung niên hùng tráng đang rất khó chịu với bọn Thái Sử Trùng Yến Phượng Phượng. Trong chúng nhân, chỉ có hai người họ là lấy được nhiều nhất, trong khi hắn mới chỉ có một trái.

Không thể không nói, man nhân một khi liều mạng là rất đáng sợ, cũng không biết họ thi triển bí pháp gì, thực lực đại tăng, thân thể như một người khổng lồ phủ đầy những hoa văn màu đen, binh khí chém xuống sẽ bị trung hoà phần lớn.

Cho nên, trái trường sinh quả thứ mười một thuộc về trung niên hùng tráng.

Trái thứ mười hai, mười ba là của Yến Phượng Phượng và Thái Sử Trùng, Yến Phượng Phượng đưa trái trường sinh quả này cho Quan Cầm.

Ầm ầm!

Sau khi rụng trái thứ mười ba, cây trường sinh đột nhiên rút những cái rễ khổng lồ, đập lên một nửa tiểu đảo, khiến tiểu đảo chìm trong nước hồ, hồng thuỷ tràn lan.

Cây trường sinh bọc trong quang mang màu đỏ, sưu một tiếng, phá không mà đi, bay vào sâu trong Man Hoàng Cổ Địa, một lúc sau, chỉ còn lại một quang điểm màu đỏ, quang điểm loé lên mấy cái rồi biến mất hoàn toàn.

Bọn Yến Phượng Phượng không đuổi theo, họ không dám đắc tội cây trường sinh, cây trường sinh có năng lực miễu sát họ.

- Ha ha, thu hoạch lần này nhiều hơn cả hai lần trước cộng lại, tổng cộng có sáu trường sinh quả.

Hải Vô Nhải toét miệng cười,

Mười ba trái trường sinh quả, bên họ có sáu, Thái Sử Trùng có bốn, trung niên hùng tráng có hai, Thiên Âm Tẩu có một, chắc chắn, thu hoạch của họ là lớn nhất, chiếm gần một nửa, Diệp Trần nói:

- Kiểu cơ duyên này, chỉ gặp chứ không thể cầu.

- Đúng, quang trụ màu đỏ của cây trường sinh chỉ những người đứng cách đó một ngàn dặm mới có thể nhìn thấy được, ngoài một ngàn dặm, đều không biết ở đây có cây trường sinh xuất thế, nếu người tranh đoạt quá nhiều, chúng ta chưa chắc đã lấy được một nửa như bây giờ, hai ba trái đã là không tệ.

Đến Man Hoang Cổ Địa này đều là cao thủ, họ chỉ là một trong số đó, nói không chừng còn có nhân vật tông sư cấp đáng sợ hơn tồn tại.

- Yến Phượng Phượng, trận chiến hôm nay bất phân thắng bại, lần sau chiến tiếp.

Thái Sử Trùng không định lập tức tìm Diệp Trần gây sự, lạnh lùng nói.

Yến Phượng Phượng nói:

- Ta đợi ngươi.

- Đi!

Thái Sử Trùng mang theo bọn Lý Phong vẫn còn có chút không cam tâm rời đi, trước khi đi, còn liếc nhìn Diệp Trần, ánh mắt sắc như kiếm.

Bọn Thái Sử Trùng rời đi rồi, trên tiểu đảo ngập nước chỉ còn nhóm trung niên hùng tráng và bọn Yến Phượng Phượng.

- Chúng ta cũng đi.

Trung niên hùng tráng không có ân oán gì với Diệp Trần, cũng bỏ đi.

- Các vị, ta muốn tìm nơi bế quan đột phá, không biết có thể cho ta thời gian một ngày được không.

Một ngày thời gian dùng để đột phá cảnh giới là đủ, dù sao cũng không phải tham ngộ áo nghĩa, Diệp Trần nhìn bọn Yến Phượng Phượng, Hải Vô Nhai nói.

Yến Phượng Phượng nói:

- Diệp Trần, ngươi có chắc chắn không, trường sinh quả không dễ gì có được, lãng phí là hết đấy.

- Đúng vậy, Diệp Trần, chuyện này cần gì phải vội, đợi chắc chắn hãy nói.

Diệp Trần cười nói:

- Không dám nói tuyệt đối chắc chắn, nhưng chín mươi chín phần trăm thì có.

Tốc độ tu luyện của hắn không phải tuyệt đỉnh, dù sao tốc độ tu luyện và thiên phú thân thể cũng liên quan đến nhau, nhưng trên phương diện đột phá cảnh giới, chẳng mấy người bằng được hắn, thiên phú linh hồn khiến hắn đột phá cái gì cũng dễ, hắn có thể đạt đến Linh Hải Cảnh khi tuổi đời mới hai mươi tư, nguyên nhân rất lớn là đột phá cảnh giới dễ dàng, còn việc chân nguyên tích luỹ không bằng người khác, có thể dựa vào đơn dược hoặc thiên tài hoàn thành.

- Vậy được, thời gian không phải quá dài, chúng ta làm hộ pháp cho ngươi.

Nói đoạn, cả đoàn bay về hướng Đông Nam.

Đây là một toà sơn mạch hoang vu mênh mông không thấy bờ bến, trong sơn mạch hoang vu này có một ngọn núi nhỏ không mấy nổi bật, Diệp Trần đang khoanh chân ngồi tu luyện trên sườn núi.

Bên ngoài sườn núi, nhóm Yến Phượng Phượng, Hải Vô Nhai cũng ngồi xuống điều tức, hồi phục chân nguyên tiêu hao.

Không hay không biết, sắc trời tối dần. Sát khí man hoang vô hình này, chỉ cần không cẩn thận, sẽ bị nó xâm nhập, ảnh hưởng tâm thần. Yến Phượng Phượng là người đầu tiên tỉnh lại từ trong trạng thái điều tiết, lên tiếng đánh thức mọi người.

Lăng Thiên Hạo nói:

- Diệp Trần còn đang tu luyện, có cần đánh thức hắn hay không?

Hải Vô Nhai cười nói:

- Đừng coi thường Diệp Trần, kiếm ý của hắn là thứ đáng sợ nhất ta từng được thấy, chút man hoang sát khí này chẳng thể ảnh hưởng đến hắn, hơn nữa, kiếm khách rất ít người tẩu hoả nhập ma, kiếm ý của họ có thể trảm sát man hoang sát khí xâm nhập.

Trong lòng núi.

- Trường sinh quả đúng là kì diệu, không chỉ ẩn hàm một lượng lớn thiên địa năng lượng mà còn có thể tu dưỡng thân thể, cải thiện đan điền.

Đến Linh Hải Cảnh, cảnh giới đột phá cũng là đan điền đột phá, đan điền cải thiện, cảnh giới đột phá nước chảy thành sông, về phần năng lực điều khiển tâm thần, Diệp Trần chưa bao giờ thiếu, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn có thể đột phá cảnh giới, đạt đến Linh Hải Cảnh nhanh như vậy.

Dưới tâm thần cảm tri, Diệp Trần cảm nhận được đan điền đang lột xác, theo sự lột xác của đan điền, chân nguyên hải trong đó cũng lột xác, trở nên tinh thuần, một chút một ít cũng có sức mạnh xuyên thủng sơn nhạc, nếu như chân nguyên hải bạo phát, tuyệt đối có thể san bằng mọi thứ trong vòng vài chục dặm vuông.

Xuy xuy!

Theo sự lột xác của đan điền và chân nguyên, từng tia tạp chất được luyện hoá ra, thuận theo kinh mạch vận chuyển lên tay phải Diệp Trần, tay phải Diệp Trần ánh lên lam quang, bên trong lam quang xen lẫn khí mang hắc sắc, khí mang này có đặc tính ăn mòn, khiến không khí không khỏi kêu lên xuy xuy.