Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 567: Khí thế kết hợp áo nghĩa

Xoẹt!

Bả vai bị thương, hắn ngoại trừ thân thể thoáng dừng lại một chút, không có bất kỳ tri giác, không khí trầm lặng đánh giết về phía Diệp Trần, trường kiếm vung vẩy.

Ầm ầm!

Diệp Trần một cước giẫm lên mặt đất, một cổ tiềm kình chui vào lòng bàn chân đối phương, hung mãnh bộc phát, chính là Địa bạo thiên kinh mà Diệp Trần đã sử dụng qua lúc đầu

Địa bạo thiên kinh tuy rằng không cách nào trọng thương hắn, nhưng lại khiến thân hình hắn lảo đảo, cong vẹo.

- Chết!

Cổ tay phải một phen, Diệp Trần không chút lưu tình, chặn ngang cắt đứt thân thể đối phương.

Tình huống kiệt lực càng ngày càng nghiêm trọng, Diệp Trần hung hăng cắn răng một cái, thân thể dán lên mặt đất lao ra, tóc dài bay múa.

Hai gã kiếm khách áo bào vàng còn lại có một người vọt lên, trường kiếm trong tay chống đỡ với trường kiếm của Diệp Trần, nhưng tiếc là thế xông của Diệp Trần quá mãnh liệt, một đường nghiền áp đối phương đến ngoài vài dặm, hỏa tinh hừng hực bộc phát giữa hai người, bay thẳn đến chân trời.

Đại địa hoang vu rạn nứt, Diệp Trần đơn giản liền đánh đối phương xuống nền đất, phong cách chiến đấu dũng mãnh khiến khí chất của Diệp Trần đều đã có biến hóa.

Xoay người, Diệp Trần nhìn về phía gã kiếm khách áo bào vàng cuối cùng.

- Đã xong!

Trường kiếm tay trái cắm lên mặt đất, Diệp Trần hít sâu một hơi, thân thể vốn kiệt lực không biết lấy lực lượng từ nơi nào, theo hư nghĩ kinh mạch trong cơ thể, quán chú đến trên hai tay, cơ bắp hai tay thoáng cái bắt đầu phồng lên, góc cạnh rõ ràng, tựa như chế tạo từ sắt thép, đao gọt búa chém.

Phanh!

Không có mánh khóe gì cả, chỉ là một cái chém thẳng

Diệp Trần hai tay cầm kiếm, trực tiếp bổ đối phương vào mặt đất, nửa thân thể bị chôn xuống, không đợi hắn phản ứng, lại đánh xuống một kiếm, một kiếm này vô cùng đơn giản, lại phảng phất như công kích chịu tải toàn bộ tâm thần của Diệp Trần, lập tức chém đứt trường kiếm nhô lên đỉnh đầu của kiếm khách áo bào vàng.

Trường kiếm gảy, kiếm khách áo bào vàng vẫn lạc!

Thu kiếm đứng lặng, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy đại địa hoang vu vô biên vô hạn trước mắt thương di, nếu như kiếm khách áo bào vàng có thân thể, nhất định cũng thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.

Ông!

Thân ảnh của Diệp Trần dần dần mơ hồ, cuối cùng cũng giống như kiếm khách áo bào vàng, tiêu tán vào hư vô.

Trong vòng khảo khí cạnh Lưu danh chiếu bích, bản thể Diệp Trần mở to mắt, ẩn ẩn mang theo vẻ uể oải, trên người càng có dấu hiệu nhức mỏi.

Mọi người thấy Diệp Trần tỉnh táo lại, da đầu run lên một hồi, vội vàng nhìn về phía Lưu danh chiếu bích, tên thứ ba hàng thứ nhất, rõ ràng là danh tự của Diệp Trần. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Danh tự màu tím!

- Danh thứ ba, danh tự màu tím, hắn qua cửa rồi, bảy cửa qua toàn bộ!

- Đáng sợ, ngoại trừ Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt, không thể tưởng được lại xuất hiện một tên có tư chất yêu nghiệt, đây chính là một tin tức lớn.

Chúng nhân không thể kềm chế tâm tình của mình, bắt đầu nghị luận nhiệt liệt.

- Hắn thông qua được?

Hải Vô Nhai mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

- Thông qua được, cùng nổi danh với Độc Cô Tuyệt, Đạm Đài Minh Nguyệt!

Yến Phượng Phượng biết rõ tên thứ ba với tên thứ nhất thứ hai cũng không khác gì nhau cả, Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt có thể xếp trước, là vì bọn hắn khảo thí sớm hơn một năm so với Diệp Trần, đổi thành Diệp Trần khảo thí trước, vậy Diệp Trần chính là tên thứ nhất, cho nên chỉ cần là danh tự màu tiếm, tư chất đều giống nhau cả, chỉ là biểu hiện bài danh không giống thôi.

- Tạ Tri Thu, ngươi không tranh nổi với hắn đâu.

Lăng Lạc Hàn cười khổ một tiếng, hắn nói với Tạ Tri Thu có chút thất thần.

Nắm tay phải nắm chặt, Ta Tri Thu gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, vốn hắn muốn khảo thí tư chất qua đi, đại chiến một hồi với Diệp Trần, xóa đi hổ thẹn lúc trước, nhưng bây giờ, hắn không có chút nắm chắc, hắn ở cửa thứ sau đã bị miểu sát, mà Diệp Trần lại xông qua được cửa thứ bảy, chênh lệch trong đó quá xa.

- Cơ hội thu lại hổ thẹn có rất nhiều, ta cũng không tin hắn có thể một mực bảo trì được ưu thế!

Diệp Trần không biết cách nghĩ của Tạ Tri Thu, cho dù biết thì hắn cũng không quan tâm, trên thực tế, gặp Tạ Tri Thu ở chỗ này, hắn cũng không để tâm lắm, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, nếu đối phương đơn giản chỉ là muốn tìm hắn gây phiền toái thì hắn đành phải ăn miếng trả miếng, cho đối phương một giao huấn không nên có thôi.

Lúc này, tu luyện bí pháp Bất Tử Chi Thân tới đệ nhất trọng " Huyết Nhục Dũ Hợp, chỗ tốt đã đến, rõ ràng một khắc trước thân thể còn vô cùng nhức mỏi, kinh mạch có tổn hại rất nhỏ, sau một khắc, những thương thế che giấu này lập tức khép lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Hít sâu một hơi, Diệp Trần xoay người đi về hướng bọn người Yến Phượng Phượng.

- Diệp sư đệ, chúc mừng.

Yến Phượng Phượng cười nói.

- May mắn!

Diệp Trần đã thấy được thứ hạng của mình.

- May mắn này của ngươi cũng thật lợi hại, Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt vẫn một mực tranh đấu gay gắt, hiện giờ lại thêm ngươi nữa rồi

Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt hợp xưng là Thiên Vũ Vực Song Tử Tinh, song tinh tranh nhau huy, cộng thêm Diệp Trần, chính là Tam Tinh tranh huy, tràng diện đồ sộ hơn rất nhiều.

Hải Vô Nhai đã đi tới, ôm quyền với Diệp Trần:

- Tại hạ là đại đệ tử Thiên Hải Môn, Hải Vô Nhai, là bạn tốt với Yến Phượng Phượng, Diệp huynh đệ, về sau mọi ngươi thường xuyên gặp nhau một chút.

Thiên Hải môn tuy rằng không phải là một trong thiên hạ cửu tông, nhưng cũng là một Ngũ phẩm tông môn thập phần cường đại, với tư cách là đại đệ tử Thiên hải môn, Hải Vô Nhai tự mình đến giao hả vớio Diệp Trần, thì trong nội tâm đã xem Diệp Trần như là một nhân vật quan trọng rồi.

Diệp Trần cũng không phải là người cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, người khác giao hảo hắn, hắn không có lý do gì cự tuyệt cả, huống chi Hải Vô Nhai và Yến Phượng Phượng thoạt nhìn là bạn tốt, nhân phẩm có lẽ đảm bảo được, cho nên hai người thoáng nhận thức thoáng một phát, liền hàn huyên.

- Chân Linh đại lục cấm địa vô số, có đã xuất thế, có chưa xuất thế, trong những cấm địa này, một ít cấm địa đáng sợ ngay cả Vương giả Sinh Tử Cảnh đều phải nghĩ kĩ, vô cùng nguy hiểm, cấm địa càng kinh khủng hơn nữa có thể tuyệt sát Vương giả, thuộc về tuyệt địa, đương nhiên, hơn nữa là cấm địa thích hợp cho chúng ta xông xáo, nếu có cơ hội thì mọi người cùng nhau hợp lực thám hiểm, tranh thủ hạ nguy hiểm đến mức thấp nhất.

Một chỗ tốt khác của phe phái thiên tài chính là cộng đồng thám hiểm, một người đi thám hiểm, lợi ích quả thật có thể lớn nhất hóa, nhưng nguy hiểm cũng vô cùng lớn, nhân số càng nhiều, có thể chiếu ứng lẫn nhau, phải biết rằng, thiên tài chết đi cũng không còn là thiên tài nữa.

- Nhất định!

Diệp Trần cũng không qua loa với đối phương, sự nguy hiểm của cấm địa hắn sớm đã nghe qua, đừng nói hắn chỉ là Tông sư Linh Hải Cảnh bình t hường, coi như là Tông sư Linh Hải Cảnh nổi danh lúc xông cấm địa, cũng có nguy hiểm cực lớn, so sánh ra, Huyết Ma Chiến Trường lộ ra vẻ an toàn hơn rất nhiều.

- Đã kiểm tra xong rồi thì cùng nhau xuống núi đi!

Yến Phượng Phượng cười nói.

Nghe vậy, một đoàn người ly khai Thiên Võ Các, đi xuống dưới núi.

Trên một sườn núi gần Thiên Võ Các, chẳng biết lúc nào xuất hiện năm tên thanh niên, năm người này đều là tu vị Linh Hải Cảnh, thấp chính là Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cao chính là Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong, người cầm đầu có hai tên, bên trái là một thanh niên tuấn mỹ tóc xanh, mặc một bộ giáp da lục sắc, bên ngoài khoát áo choàng hồng sắc, người bên phải chưa già đã yếu, tóc xám trắng, lưng đeo một bả chiến đao, người không động, một cổ đao thế vô hình lượn lờ bốn phía, cỏ cây héo rũ, mà ở bên cạnh hai người là một thanh niên áo xám hơi lớn tuổi, tưởng mạo của thanh niên áo xám này có chút tương tự với Vũ Văn Dã Vũ Văn Hạo, cốt cách vừa thô vừa to, khí thế bá đạo.

- Vũ Văn Kiệt, nghe nói Vũ Văn gia tộc ngươi mấy tháng trước đã ăn một thiệt thòi lớn, cháu ngươi Vũ Văn Dã chẳng những bị cướp đi hôn thê mà ngày cả mình cũng bị trọng thương.

Thanh niên tuấn mỹ và thanh niên áo xám quan hệ không tệ, nói chuyện không hề ngăn cách.

Thanh niên ao xám lạnh nhạt nói:

- Hừ, xem như hắn vận khí tốt, nếu gặp phải ta, không bắt hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì không được.

Thanh niên áo xám chính là thúc thúc nhỏ nhất của Vũ Văn Dã, Vũ Văn kiệt, Vũ Văn kiệt năm nay 38 tuổi, quanh năm xông xáo bên ngoài, về sau đi cùng một chỗ với thanh niên tuấn mỹ, gia nhập phe phái đối phương, hai tháng trước, hắn trở lại Vũ Văn gia tộc, sau khi biết rõ chuyện này, mặt sắc tức đến phát xanh, âm thầm thề, nhất định phải khiến Diệp Trần đẹp mặt.

Về phần thanh niên tuấn mỹ làm sao biết được chuyện này, hắn cũng không rõ ràng lắm, ước định của hai người là gặp mặt nhau ở chỗ này, vừa mới gặp nhau thôi.

- Tốt rồi, ngươi và Lâm Khô ở chỗ này chờ một chút, ta mang sư đệ của ta đi kiểm tra tư chất tí đã.

Nói xong, thanh niên tuấn mỹ bước ra một bước, mang theo hai người khác ở sau lưng đi đên Thiên Võ Các trên núi.

Trên cầu thang.

Ba người thanh niên tuấn mỹ gặp đoàn người Diệp Trần.

- Ta nói là ai, nguyên lai là Phượng Tông Yến Phượng Phượng và Hải Tông Hải Vô Nhai!

Thanh niên tuấn mỹ nhận ra Yến Phượng Phượng và Hải Vô Nhai, cười hắc hắc.

Hải Vô Nhai nhướng mày

- Thật kéo, ở chỗ này gặp gỡ Đoạn Lãnh Nhai Băng Linh tông đại danh đỉnh đỉnh.

Hai người danh tự đều mang một chữ nhai, nhưng thế lại như nước với lửa.

- Mọi người khỏe cả chứ, lần trước thật sự cảm tạ rồi.

Đoạn Lãnh Nhai cũng không kiêng kị Hải Vô Nhai, nhưng Yến Phượng Phượng lại không ai không kiêng kị, tốc độ của đối phương có thể nói là đệ nhất Linh Hải Cản, không ai bằng, nói một câu hơi đắc ý, Đoạn Lãnh Nhai mang theo sư đệ chào lướt qua đoàn người Diệp Trần

- Hừ!

Sắc mặt của Hải Vô Nhai bỗng nhiên lạnh xuống, đối phương nói cảm tạ là sỉ nhục của Hải Vô Nhai, lần trước hắn mang theo một đám thiên tài của hệ phái mình tìm được một cổ di tích, bên trong cổ di tích có không ít thứ tốt, không thể tưởng được lại bị bọn Đoạn Lãnh Nhai theo dõi phía sau, cướp đi phần lớn thu hoạch, hắn tuy rằng hận Đoạn Lãnh Nhai, nhưng không thể không thừa nhận, thực lực của đối phương cao hơn hắn.

- Hải huynh, người này là ai?

Diệp Trần không rõ thiên tài của Thiên Vũ vực, cho nên mới hỏi câu này.

Yến Phượng Phượng giúp Hải Vô Nhai giới thiệu nói:

- Người này là đại đệ tử của Hàn Băng các thuộc một trong thiên hạ cửu tông, được người xưng là Băng Linh Tông Đoạn Lãnh Nhai, tuy rằng không tính là thanh niên cự đầu danh chấn thiên hạ, nhưng cũng gần bằng với thanh niên cự đầu, danh khí và thực lực đều rất cường, từng một chưởng đóng băng ba trăm dặm nước sông

Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân hít một hơi khí lạnh, một chưởng đóng băng ba trăm dặm nước sông, loại thủ đoạn này bọn hắn không thể nào tưởng tượng nổi, xem ra chính mình còn một quãng đường dài phải đi, ít nhất nếu so vớ thiên tài thành danh đã lâu của Thiên Vũ Vực, chênh lệch không phải chỉ lớn một điểm hai điểm.

Đi vào chân núi, Hải Vô Nhai đang muốn cáo tử với Yến Phượng Phượng Diệp Trần, mang theo sư đệ sư muội quay lại tông môn.

- Diệp Trần, đứng lại cho ta.

Một tiếng hét lớn vang lên, kinh động khắp nơi.

Cách đó không xa, một đạo bóng xám cực nhanh mà đến, rơi vào trên đất trông cách đó ngoài trăm mét, là một gã thanh niên áo xám lưng đeo song giản.

Diệp Trần nghiêng đầu, nhìn về phía đối phương.

- Khí chất có chút tương tự với Vũ Văn Dã Vũ Văn hạo, là người của Vũ Văn gia tộc?

Diệp Trần lập tức hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

Thanh niên đến Thiên Võ Các khảo thí tuy rằng rất nhiề, nhưng lúc này đã là xế chiều, người khảo thí đa số đều đi rồi, người còn lại cũng không nhiều lắm, cho nên Diệp Trần vừa đi đến chân núi, đã bị Vũ Văn Kiệt nhìn chằm chằm vào.

- Ngươi là người của Vũ Văn gia tộc?

Diệp Trần mở miệng nói.

Vũ Văn Kiệt kiêng kị nhìn thoáng qua Hải Vô Nhai và Yến Phượng Phượng, lúc trước hắn chỉ chú ý tới Diệp Trần, ngược lại không nghĩ tới bên cạnh Diệp Trần còn có hai thanh niên thiên tài thành danh đã lâu.

- Đúng vậy, ta là thúc thúc của Vũ Văn Dã, Vũ Văn kiệt, Diệp Trần, ngươi thật hèn hạ, rõ ràng dám xông vào Vũ Văn gia tộc ta, đả thương cháu ta Vũ Văn Dã, hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, thì đừng mơ rời đi.

- Ngươi là thứ gì? Hô to gọi nhỏ!

Hải Vô Nhai mất hứng, khí chất thoạt nhìn ôn hòa bỗng nhiên biến hóa, lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ Thiên địa phảng phất biến thành một mảnh đại dương mênh mông, áp bách thanh niên thiên tài xem náo nhiệt ở bốn phía phải nhao nhao rút lui, sắc mặt hoảng sợ, sắc mặt của Vũ Văn Kiệt đứng mũi chịu sào lại càng tái nhợt đi, lùi lại mấy bước.

- Hải Vô Nhai, đây là chuyện của ta và Diệp Trần, hi vọng ngươi không nên nhúng tay vào.

Vũ Văn Kiệt hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

- Cho ngươi thời gian ba lượt hô hấp, rời khỏi!

Hải Vô Nhai căn bản không để cho đối phương mặt mũi.

- Ngươi!

Sắc mặt Vũ Văn Kiệt hết sức khó coi, oán độc nhìn về phía Hải Vô Nhai.

- Vũ Văn Kiệt, chuyện gì!

Nhưng vào lúc này, một người lăng không bay tới, theo người đó đi về phía này, một cổ đao thế cô quạnh lan tràn như chớp, phân ra khí thế như đại dương mênh mông của Hải Vô Nhai, đại địa dưới lòng bàn chân mọi người lại càng nhanh chóng héo rũ, cháy đen một mảnh.