Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 538: Suy nghĩ về kiếm hồn

Ong!

Không gian gần đó chợt nổi sóng, một cái bóng xám xuất hiện ở đó.

- Đại trưởng lão! Tam trưởng lão và ngũ trưởng lão đưa người về, đồng thời còn có Mộ Dung gia chủ mẫu.

Thanh âm của cái bóng xám hư vô mờ mịt, rất khó phân biệt truyền tới từ vị trí nào.

Trung niên tử bào dặn dò nói:

- Sắp xếp chỗ ở cho họ, ngoài ra, phái người canh chừng họ, không được ta cho phép, không được để họ rời khỏi Vũ Văn gia tộc một bước.

- Rõ.

- Còn nữa, tìm Tiểu Dã về đây, cho chúng bồi dưỡng tình cảm, mặc dù nói hôm sự đã không cần phải lo lắng, nhưng sản sinh tình cảm vẫn tốt hơn, có tình cảm, ai đến cũng mặc.

Trung niên tử bào kì thực cũng có một chút lo lắng, lo rằng sẽ có chuyện gì bất trắc xảy ra, đối với hắn mà nói, hôn sự này không thể xảy ra bất cứ điều gì, hôn sự mà thành, bất luận là Vũ Văn gia tộc hay là hắn, đều được hưởng vô số lợi ích, phải biết hai huyết mạch nhân ma hoàn mỹ kết hợp, con cái sinh ra chắc chắn cũng là huyết mạch nhân ma hoàn mỹ, nếu như sinh được hai đứa, Vũ Văn gia tộc sẽ có bốn huyết mạch nhân ma hoàn mỹ, đều là phái hắn, lúc đó tổ gia gia và lão tổ tông chắc chắn sẽ nghiêng về phía hắn.

- Đại trưởng lão, có cần hạ vô ảnh độc Mộ Dung gia tộc chủ mẫu không, có vô ảnh độc, tỷ lệ thành công sẽ rất cao, tiểu nha đầu kia cũng an phận một chút.

Bóng xám đề nghị.

Trung niên tử bào trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu,

- Chuyện này giao cho ngươi quyết định, nhớ là phải thật kín đáo.

- Vâng!

- Được rồi, ngươi đi làm việc đi!

Nghe vậy, bóng xám lặng lẽ rời đi.

Quay người, trung niên áo tím ngẩng đầu ngước nhìn mảnh trăng lưỡi liềm huyết sắc trên trời,

- Hi vọng không đến mức đó, nhưng nếu như xảy ra thật thì cũng không thể trách ta, hôn sự này, chỉ được thành công, không được thất bại, ai dám ngăn cản, là đối nghịch với ta.

Vũ Văn gia tộc là chủ gia của Nhân Ma gia tộc, số lượng nhân khẩu nhiều nhất, hơn bốn mươi vạn, nhân khẩu nhiều như vậy, kiến trúc đương nhiên cũng nhiều, vài trăm dặm vuông gần chỗ nào cũng thấy kiến trúc nhấp nhô hư ảo, nhìn không ra biên giới.

Trong một viện tử tráng lệ toạ lạc giữa trung tâm biên giới, hai nữ tử tuyệt mỹ đang ngồi trên ghế đá nói chuyện.

Nữ tử tuyệt mỹ gần cây đại thụ tuổi tác có vẻ lớn hơn một chút, khoảng chừng ba mươi, khuôn mặt lưu lộ phong vận khí chất mà chỉ nữ nhân trưởng thành mới có, tai đeo bảo châu phỉ lục sắc, thân khoác một bộ váy dài sang trọng màu xanh sẫm, đối diện nữ tử trưởng thành là một nữ tử áo tím tuổi tác nhỏ hơn rất nhiều, mặt phủ mạng mỏng nhưng những đường nét mờ mờ phía sau vẫn đủ chứng minh nàng có hai phần giống nữ tử trưởng thành, nhưng nếu so sánh, nàng còn có phần xinh đẹp hơn, đôi mắt màu tím như hai viên tử sắc bảo thạch, lông mi dài và cong vút, xanh như thác.

Người sau, chính là Mộ Dung Khuynh Thành.

- Khuynh Thành, con nói tiểu tử đó có đến thật không?

Nữ tử trưởng thành không dám hi vọng.

Mộ Dung Khuynh Thành có chút lơ đãng, nhấp một ngụm trà, nói:

- Nếu phụ thân đã đi tìm hắn, thì hắn nhất định sẽ đến, con hiểu hắn.

- Ồ! Vì con sao?

Nữ tử trưởng thành mỉm cười ẩn ý.

Mộ Dung Khuynh Thành đỏ mặt,

- Không nhất định, tóm lại, hắn sẽ đến, nhưng không phải hoàn toàn vì con.

- Đến thì tốt, nếu không con sẽ phải gả cho Vũ Văn Dã.

Nữ tử trưởng thành sắc mặt không hề thay đổi,

- Vũ Văn gia tộc hành sự quá bá đạo, nói là mời con đến, nhưng kì thực là đang uy hiếp con, may mà hôm đó phụ thân con đi vắng, nếu không khó tránh phát sinh xung đột với tam trưởng lão và ngũ trưởng lão của Vũ Văn gia tộc, một mình hắn, chỉ sợ không phải đối thủ của chúng.

Mộ Dung Khuynh Thành kiên định nói:

- Bất luận hắn đến hay không đến, con đều không gả cho Vũ Văn Dã, cùng lắm là chết chứ gì.

Dừng lại một lúc, nàng lại nói:

- Mẫu thân, sao người lại đi theo con, người đi theo, con sợ chúng sẽ lấy người ra uy hiếp con.

Nữ tử trưởng thành chính là mẫu thân của Mộ Dung Khuynh Thành, vợ của Mộ Dung Chỉ Thuỷ, tên gọi Tô Như Tuệ, nàng cười khổ nói:

- Con tưởng ta không đi theo chúng sẽ không uy hiếp con sao? Chỉ sợ lúc ấy còn tồi tệ hơn, hơn nữa dù sao ta cũng từng là tam tiểu thư Tô gia, chúng chắc không dám làm bậy!

Nhân Ma gia tộc tổng cộng có hơn hai mươi gia tộc, Tô gia chính là một trong số đó, cũng giống như Mộ Dung gia tộc, thực lực Tô gia mạnh hơn Mộ Dung gia tộc rất nhiều, chi ít cũng xếp hạng năm, Vũ Văn gia tộc bá đạo thế nào, thì vẫn phải nể mặt Tô gia.

- Huồng hồ, ta cũng muốn gặp người yêu cũ của phụ thân con.

Tô Như Tuệ rất yêu Mộ Dung Chỉ Thuỷ, nàng từng là tam tiểu thư Tô gia, lúc lựa chọn gả cho Mộ Dung Chỉ Thuỷ, từng gặp không ít trở ngại, cuối cùng vẫn thành công, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một chút vướng mắc, nàng biết, trong lòng Mộ Dung Chỉ Thuỷ vẫn còn người khác, người đó chính là mối tình đầu của Mộ Dung Chỉ Thuỷ.

Mộ Dung Khuynh Thành hiếu kì nói:

- Nếu gặp bà ấy, người sẽ nói gì?

- Không nói gì cả, chỉ là muốn gặp thôi, xem bà ấy rốt cục là người thế nào, con mắt đánh giá của ta tốt lắm đấy.

Tô Như Tuệ cười nói. Nguồn truyện: Trà Truyện

- Đúng rồi, ta vẫn chưa gặp tên tiểu tử ấy, đợi hắn đến, ta sẽ quan sát thật kĩ.

...

Cuồng phong gào thét, buốt như kim châm.

Bốn con quái điểu mắt đỏ dài bảy mét cực tốc pho hành, xuyên qua biển mây, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên hai mét bên ngoài cơ thể quái điểu xuất hiện một lớp màng không khí mỏng, lớp màng không khí này thập phần dày dặn, là vô số không khí dồn ép lại, hình thành nên một tấm chắn tự nhiên.

Trong màng không khí, bọn Diệp Trần khoanh chân ngồi trên lưng quái điểu.

Đường đi quá dài, thỉnh thoảng bọn họ lại bừng tỉnh từ trong trạng tháu tu luyện, nói với nhau vài câu còn lại phần lớn thời gian đều là tu luyện, điều tức.

Lưng quái điểu rất rộng, ba người khoanh chân ngồi mà vẫn trống trải, nếu xếp kín, hoàn toàn có thể ngồi mười mấy hai mươi người.

Vị trí của Diệp Trần là phía trên bên phải.

- Khi mới tấn nhập Linh Hải Cảnh, sát lục kiếm hồn và kiếm hồn bình thường của mình hình thức đều mạnh hơn không ít, sát lục kiếm hồn vốn dĩ chỉ là tứ giai, có thể so với kiếm hồn tứ giai bình thường, bởi vì linh hồn lực đại tăng, tự nhiên đạt đến tứ giai đỉnh phong, nhưng hình thức của kiếm hồn bình thường được một lượng lớn linh hồn lực bồi dưỡng, tại sao không đột phá lên giai đoạn kiếm hồn, chỉ là uy năng mạnh hơn một chút.

Diệp Trần không hiểu cho lắm.

Mở mắt, Diệp Trần thổ ra một ngụm khí, ánh mắt thâm thuý xuyên qua màng không khí, nhìn ra thế giới bên ngoài, bên ngoài biển mây cuồn cuộn, thiên biến vạn hoá.