Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 367: Một khắc sinh tử!

"Ầm! Ầm!"

Đột nhiên, thân tàu liền mất đi khống chế, bị kéo ngang tới trước.

Vài dặm bên phải Mê Vụ thuyền một cái xoáy nước khổng lồ đang chậm rãi hình thành, từ một dặm biến thành hai dặm rồi ba dặm, năm dặm...

Cơ hồ cứ một sát na là một lần biến hoá!

- Bất hảo, lại thêm một cái xoáy nước nữa!

Ba người Diệp Trần hai tay phát lực, mạnh mẽ nâng cả Mê Vụ thuyền lên trời, sau đó vận chuyển chân nguyên chống cự lại hấp lực của xoáy nước.

Ba người một thuyền trong giống như mấy con ruồi nâng tảng thịt kiệt lực vỗ cánh bay đi vậy.

Đáng tiếc, xoáy nước càng lúc càng lớn, chỉ chớp mắt một cái đã biến thành ba bốn mươi dặm, ở giữa là một mảnh tối om sâu không thấy đáy, mà ba người cùng với Mê Vụ thuyền lúc này đang ở chính giữa không trung của xoáy nước.

- Diệp nguyên lão, vứt bỏ Mê Vụ thuyền, trực tiếp trốn đi!

Hấp lực càng lúc càng mạnh, Trần nguyên lão cũng đã buông tha ý định cứu Mê Vụ thuyền.

Rơi vào đường cùng, Diệp Trần gật gật đầu. Cái xoáy nước này quá khủng bố, sinh ra hấp lực đủ để hút cả Tinh Cực Cảnh đỉnh phong cường giả vào. Thực lực ba người tuy mạnh nhưng thời gian quá dài cũng sẽ bị hút vào bên trong, muốn trốn cũng không được.

Đang lúc muốn buông Mê Vụ thuyền ra thì dưới xoáy nước đột ngột phóng lên một cái vòi rồng sương mù màu trắng, cái vòi rồng này trực tiếp cuốn ba người và Mê Vụ thuyền vào trong.

"Véo véo véo..."

Hấp lực của xoáy nước khiến Diệp Trần mất đi không chế, thân bất do kỷ xoay tròn theo xoáy nước.

- Cái vòi rồng này đúng là không bình thường, lại là do nguyên khí cực độ thuần tuý hình thành!

Nguyên khí thuần tuý vốn rất cường đại, mà một cái vòi rồng hơn mười dặm hoàn toàn do nó tạo thành thì đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trừ khi có người có thể một kích đánh vỡ nó.

Hiện tại, Diệp Trần còn chưa có thực lực này.

Có lẽ chỉ trong nháy mắt, cũng có thể là rất lâu, ba người đã cùng với Mê Vụ Đảo triệt để mất đi liên hệ, cảm ứng tháp trên Mê Vụ thuyền cũng tắt ngúm.

- Nhờ phúc của hai người, cuối cùng cũng biết được vì sao đám nguyên lão và Mê Vụ thuyền mười mấy năm trước biến mất a!

Diệp Trần cười khổ một tiếng, lần này thì ngay cả linh hồn lực của hắn cũng bị hạn chế tới chín thành, tinh thần lực xuất không ra, chân nguyên cũng bị áp chế, thân hình như cọng bèo tuỳ ý để nước cuốn đi.

- Hử? Mê Vụ thuyền mất liên hệ!

Trên Mê Vụ Đảo, trong Mê Vụ cung điện, đảo chủ nhìn lên cảm ứng tháp đang chớp loé quang mang màu vàng chanh, đó chính là dấu hiệu cảm ứng tháp loại nhỏ trên Mê Vụ thuyền đã mất đi liên hệ.

"Ầm! Ầm!..."

Cả Mê Vụ thuyền rơi xuống nát bấy, không ít Bão Nguyên Cảnh võ giả khoé miệng rướm máu, bị chấn thương không nhẹ.

- Đây là đâu?

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn quanh thì phát hiện chỗ này là một mảnh phế tích. Cả phế tích là một mảnh hôn ám, tầm mắt không quá năm mươi mét, cũng may là tinh thần lực không bị hạn chế vẫn có thể thăm dò trong phạm vi hơn mười dặm.

- Chẳng lẽ chúng ta đã xuống dưới đáy hồ?

Lưu Mân kinh dị nhìn về phía Diệp Trần và Trần nguyên lão.

Trần nguyên lão trầm ngâm nói:

- Tinh Vực Hồ thâm bất khả trắc, chúng ta có lẽ đang ở cách mặt hồ mấy vạn thậm chí mười mấy vạn mét. Diệp nguyên lão, ngươi thấy thế nào?

- Tạm thời không rõ lắm, nhưng nên cẩn thận thì hơn!

Chẳng biết tại sao, Diệp Trần cảm giác rất áp bách, giống như có một cái gì đó rất nguy hiểm chuẩn bị phát sinh khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập.

Ngữ khí nói chuyện của Diệp Trần cũng khiến cho Lưu Mân và Trần nguyên lão ngưng trọng, trong ba người thì Diệp Trần có thực lực cao nhất cho nên có quyền lên tiếng.

- HIện tại chúng ta nên làm gì?

Lưu Mân hỏi.

Diệp Trần nói:

- Trước hết hãy dò xét xem sao đã!

Trần nguyên lão gật gật đầu, cao giọng nói:

- Các ngươi đi theo chúng ta.

- Nhanh đi theo sau!

- Có ba vị nguyên lão dẫn đầu chúng ta sẽ an toàn hơn rất nhiều!

Mê Vụ thuyền rất lớn cho nên hiện tại cũng có hơn ba mươi Tinh Cực Cảnh cường giả mấy trăm Bão Nguyên Cảnh võ giả cộng thêm ba Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả như mấy người Diệp Trần thì trừ khi đụng phải Cửu cấp yêu thú thì trên cơ bản rất an toàn.

Mấy trăm người phân thành ba nhóm, nhóm thứ nhất chính là ba người Diệp Trần, nhóm thứ hai là hơn ba mươi tên Tinh Cực Cảnh cường giả, nhóm còn lại là mấy trăm Bão Nguyên Cảnh võ giả. Dưới sự chỉ huy của Diệp Trần, Bão Nguyên Cảnh phân thành mười nhóm nhỏ, mỗi nhóm có khoảng hai mươi người, ngay ngắn trật tự tiến về phía trước.

Mảnh phế tích này rất hoang vu, trên mặt đất lượn lờ rất nhiều mảng bạch vụ, giống như dưới chân là một cái miệng núi lửa cực kỳ lớn đang ngủ yên vậy.

- Phía trước là một mảnh thạch lâm, mỗi khối nham thạch cũng cỡ một ngọn núi dốc đứng!

Trần nguyên lão chấn động, trong phạm vi tinh thần lực cảm ứng của hắn ở phía trước khoảng bảy tám dặm có rất nhiều tảng nham thạch cực lớn. Đám nham thạch này rộng cũng cỡ ba bốn trăm mét, cao hơn ngàn mét, tản ra vầng sám màu tro nhạt, lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Phạm vi linh hồn lực tra xét của Diệp Trần hơn xa Trần nguyên lão nên hắn từ sớm đã phát hiện ra, chỉ là hắn cảm giác phiến thạch lâm kia rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, cho nên mới không nói tới.

- Muốn đi vào dò xét không?

Lưu Mân và Trần nguyên lão nhìn về phía Diệp Trần hỏi.

Diệp Trần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Phiến thạch lâm này không đơn giản, trước khoan đi vào đã, đi dò xét chỗ khác xem sao.

- Cũng tốt, chúng ta đi vòng qua phiến thạch lâm này!

Cả đoàn người chậm rãi đi về phía bên trái.

Diện tích của thạch lâm quá lớn, kéo dài không biết bao xa, mấy canh giờ sau, Diệp Trần phát hiện căn bản không đi tới được điểm cuối thì làm sao có thể đi vòng qua?

"Grào grào..."

Đúng lúc này, vô số tiếng gào rống vang lên, ở nơi hoang vu thế này mà đột nhiên vang lên tiếng gào rống như vậy hiển nhiên rất quỷ dị đáng sợ.

- Làm ta sợ muốn chết, là Mê Vụ thú!

Trần nguyên lão cũng cả kinh, sau đó nở nụ cười, Mê Vụ Thú tuy cường đại nhưng cũng chỉ đối với cường giả dưới Tinh Cực Cảnh cực hạn mà thôi. Với thực lực ba người bọn họ tuỳ tiện một người cũng có thể đối phó hơn hai đầu Mê Vụ Thú, nhất là Diệp Trần, lực công kích mạnh nhất, một người đối phó với ba bốn đầu cũng không có vấn đề gì.

Nhưng ngay sau đó, Trần nguyên lão liền ngốc trệ.

Vô số tiếng thú rống vang lên, không ngừng không dứt, ầm ĩ không chịu nỗi, đoán chừng ít nhất cũng có vài chục đầu Mê Vụ Thú đồng thời gào rống.

- Nhiều Mê Vụ Thú như vậy? Chạy mau!

Diệp Trần là người phản ứng nhanh nhất, vận chân nguyên vào thanh âm nói vào trong tai mọi người.

- Chạy!

Không có bất kỳ do dự nào, tất cả mọi người đều liều mạng chạy.

Khoảng chừng mười đầu Mê Vụ Thú thì ba người Diệp Trần còn có thể đảm đương được, từ từ hành hạ chết bọn chúng, nhưng là hai mươi đầu thì ba người cũng chỉ có nước chạy trốn. Mà tình hình trước mắt, số lượng Mê Vụ Thú tuyệt đối hơn trăm, chỉ cần chúng tuỳ tiện phát động công kích một lần cũng đủ toàn quân họ bị diệt.

"Vụt! Vụt! Vụt!"

Tốc độ của ba người Diệp Trần là nhanh nhất, trong nháy mắt đã bắn xa vài dặm, những người khác đều bị bỏ lại xa xa phía sau đang hận chân không thể dài hơn cùng điên cuồng chạy trốn.

Chỗ biên giới thạch lâm, có rất nhiều Mê Vụ Thú bay lên, rậm rạp chằn chịt một mảnh, số lượng đâu chỉ có một hai trăm, tối thiểu cũng là năm trăm con. Ở giữa có năm con trên đầu lượng bạch vụ lượn lờ rất nồng đậm, rõ ràng so với Mê Vụ Thú bình thường cường đại hơn nhiều.

"Vụt! Vụt! Vụt!..."

...

Hơn năm trăm con Mê Vụ Thú này hai mắt đều đỏ ngầu, cực tốc truy đuổi theo đám người Diệp Trần. Tốc độ của chúng nhanh đến nỗi không khí khi chạm vào lớp da cứng rắn của chúng cũng phát ra ánh lửa.

Chỉ mấy nhịp hô hấp, khoảng cách của chúng đến mấy người chạy chậm phía cuối chỉ còn chưa tới ba dặm.

Mấy con Mê Vụ Thú ở phía trước tốc độ hơi chậm lại một chút, há miệng phun ra từng cột sáng màu trắng bắn tới.

"A a a a..."

Chỉ một lần công kích, chỉ còn một tên Bão Nguyên Cảnh võ giả may mắn sống sót, Tinh Cực Cảnh cường giả chết hơn một nửa, chỉ có mấy người phản ứng nhanh mới không bị thương.

Nhưng đầy chỉ mới là đợt công kích đầu tiên của Mê Vụ Thú.

- Quá khủng bố, chẳng lẽ chúng ta bỏ mạng tại đây?

Đám Tinh Cực Cảnh cường giả chạy phía trước mặt trắng bệch, hai môi run rẩy.

Diệp Trần thời khắc đều chú ý tới động tĩnh phía sau, khi nhìn thấy số lượng của Mê Vụ Thú hắn cũng không khỏi cười cay đắng, hơn năm trăm con Mê Vụ Thú a, đừng nói là hắn, cho dù là Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả cũng chỉ có nước bị đánh thành tro bụi.

Phạm vi cảm ứng của Trần nguyên lão và Lưu Mân không xa như Diệp Trần cho nên họ vẫn cho rằng chỉ có khoảng trăm con Mê Vụ Thú. Nhưng dù vậy cũng đủ khiến họ hoảng sợ rồi, ở một khía cạnh nào đó mà nói thì một trăm con với năm trăm con lúc này cũng không khác gì nhau, chỉ cần bọn chúng một lần tổng hợp công kích là bọn hắn liền phi hôi yên diệt.

- May mắn là tốc độ của chúng không nhanh bằng chúng ta!

Lưu Mân thầm cảm thấy may mắn nói.

"A a a a a..."

Ngoại trừ ba người Diệp Trần, ở phía sau liên tiếp vang lên tiếng hét trước khi tử vong.

- Tăng tốc đi, cần nhanh chóng bỏ chúng lại phía sau!

Diệp Trần toàn lực thúc dục Phân Thân Hoá Ảnh chạy đi.

- Đúng, không bỏ xa chúng thì chúng ta trốn cũng phí công!

Trần nguyên lão gật gật đầu vừa nói vừa vân chuyển chân nguyên, sau lưng hắn đột nhiên phun ra một chũi quang ngấn màu bạc. Tốc độ của Lưu Mân nhanh hơn Trần nguyên lão một chút, thân hình nàng loé lên một cái đã vượt qua mấy dặm, không kém Diệp Trần bao nhiêu.

Một lúc sau, Diệp Trần đã không cảm ứng được đám Mê Vụ Thú kia nữa.

- Nguy hiểm thật, nơi này lại là hang ổ của Mê Vụ Thú!

Trần nguyên lão phì phò thở, trên trán đầy mồ hôi hột.

- Bây giờ vẫn chưa thể dừng lại được, Mê Vụ Thú vẻn vẹn chỉ bị chúng ta bỏ xa hơn bốn năm mươi dặm mà thôi.

Diệp Trần nói.

- Ừm, tiếp tục chạy đi!

Tốc độ của ba người vẫn không giảm, giống như ba vệt khói mờ lướt về phía trước.

"Grảo grào grào grào..."

Còn chưa kịp đợi bọn họ thở dốc thì phía trước đột nhiên truyền tới từng đợt tiếng thú rống, số lượng tuy kém số đang đuổi phía sau nhưng cũng chừng vài chục con.

Đằng trước có sói, đằng sau có hổ!

Ba người bị lâm vào tuyệt cảnh!

- Xông lên!

Diệp Trần quát một tiếng, Thanh Mộc Kiếm liền xuất hiện trong tay.

- Chỉ cần không bị năm đạo công kích đồng thời đánh trúng thì chúng ta vẫn có hi vọng sống, xông lên!

Trần nguyên lão và Lưu Mân cũng lấy vũ khí ra, mặt đầy sát khí.

Khoảng cách hơn mười dặm bất quá chỉ vài nhịp hô hấp là tới! Mà ba người cách đám Mê Vụ Thú phía trước không tới mấy dặm.

"Rầm rầm rầm..."

"Rầm rầm rầm..."

Đámg Mê Vụ Thú liền há miệng phun ra mấy cột bạch quang sáng rực.

"Crắc!"

Hơn mười đạo bạch quang nhanh chóng bắn tới, ngay cả Diệp Trần cũng khó có thể một lần tránh né hết, hắn bị ba đạo đánh trúng, hộ thể chân nguyên rách tung toé, tốc độ bị hãm lại một chút. Lưu Mân cũng không kém mấy so với Diệp Trần cũng bị ba cột sáng đánh trúng, còn Trần nguyên lão bị tới bốn cột sáng đánh trúng, miệng phun máu tươi.

- Ta lên kiềm chế bọn chúng, các ngươi tận lực giết ra một đường máu!

Diệp Trần giơ cao Thanh Mộc Kiếm lên chém ra thức thứ bẩy trong Thanh Liên kiếm pháp - Thanh Liên Mạn Không. Hư không như bị giam cầm, từng đoá Thanh Liên hiện ra hoá thành kiếm khí chém lên người đám Mê Vụ Thú.

"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!..."

Trong kiếm khí ẩn chứa Kiếm Ý rất đáng sợ, cắt phá phòng ngự của đám Mê Vụ Thú, đáng tiếc chút thương thế đó đối với chúng chỉ như muỗi cắn, không đáng nhắc tới nhưng lại khiến cho chúng phẫn nộ dị thường.

Mặc dù vậy, trong phạm vi kiếm chiêu, tốc độ của chúng cũng bị hạn chế rất nhiều.

- Hoành Sơn Kích!

Trần nguyên lão cầm Ngân Quang đồng đánh ra khiến hai con Mê Vụ Thú trước mặt hắn phun máu bắn ngược lại.

- Phong chi tiên!

Mấy tiếng "Vụt! Vụt! Vụt!..." vang lên, tiên ảnh mảnh sắc liên tục loé lên, chí ít có năm sáu con Mê Vụ Thú bị đánh bay ra ngoài. Nói về hiệu quả thì tốt hơn Trần nguyên lão mấy lần, đương nhiên, lực công kích thì không thể nào bằng đươcn Trần nguyên lão. Một chiêu này của Lưu Mân chủ yếu là muốn bút lui đám Mê Vụ Thú chứ không ham muốn giết chóc.

- Thanh Liên khai sơn!

Giữa hai người, một đạo kiếm quang vài trăm mét từ trên trời giáng xuống. Hư không liền bị cắt ra một vết rách, trảm ngay chính giữa đám Mê Vụ Thú.

"Phốc phốc..."

Một con Mê Vụ Thú liền bị phân thây, vài con khác bị thương, một số khác thì bị đánh bay đi.

- Xông lên!

Diệp Trần hét lớn.

Giờ khắc này, tốc độ của ba người đã đạt tới cực hạn xuyên thẳng qua giữa đám Mê Vụ Thú, chỉ còn chút xíu nữa là thoát được...

Nhưng đúng lúc này có mấy tiếng rống cực to vang lên. Trước mặt ba người có một con Mê Vụ Thú trên đầu lượn lờ bạch vụ rất nồng đậm đột ngột xuất hiện. Nó há miệng ra, một cột sáng tử sắc như thiểm điện bao phủ cả ba người và trong.