Hắc bào lão giả cười cười, vươn người đứng dậy, một luồng điện xà màu xanh như thực chất từ trên người hắn bắn ra, khí thế thuộc về Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả tràn ngập đại điện, dũng mãnh áp tới Diệp Trần.
"Crắc crắc, bụp!"
Đám đồ dùng trong đại điện này đều dùng tại liệu bình thường tạo thành, làm sao có thể chịu nổi khí thế của hắc bào lão giả này phát ra, cho nên liên tục xuất hiện các vết nứt.
Mái tóc màu đen của Diệp Trần vẫy động sau lưng nhưng hắn không hề nhúc nhích, tuỳ ý để cho khí thế trùng kích lên người.
Nếu nói khí thế của tên đảo chủ này như thuỷ triều, như cuồng lôi thì khí thế của Diệp Trần lại như một tảng đá ngầm, một khối san hô, là trường kiếm nhưng mà không phát.
"Lợi hại, không hổ là cường giả có thể khiến cho Tôn nguyên lão phải bị thương!"
"Khí thế của đảo chủ tuy không mạnh hơn bao nhiêu so với Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả bình thường nhưng lại nhiều thêm sự tăng phúc của võ ý, Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả bình thường cũng không thể chịu nổi, nhưng mặt hắn vẫn không hề đổi sắc!"
Đám nguyên lão truyền âm nói với nhau.
"Đại thành Kiếm Ý cảnh giới, uy lực lại siêu việt Kiếm Ý viên mãn!"
Bạch bào lão giả ngồi bên phải chủ toạ hơi chút suy nghĩ.
Đột ngột, khí thế trên người đảo chủ hoàn toàn tán đi, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác:
- Rất tốt, ngươi có tư cách trở thành nguyên lão của Mê Vụ Đảo, đây là lệnh bài nguyên lão, cầm lấy đi!
"Véo!"
Một khối lệnh bài tối đen như mực bắn về phía Diệp Trần.
Thò tay bắt lấy lệnh bài, Diệp Trần hỏi:
- Không biết nguyên lão có chức trách gì?
- Mê Vụ Đảo rất rãnh rỗi, ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần đem phạm vi của mình quản lý cho tốt là được. Đương nhiên, ngươi cũng có thể an bài nhân thủ đi quản lý, những chuyện khác tạm thời không có, khi có sẽ có người thông báo cho ngươi. Về phần chỗ ở của ngươi thì ngay bên cạnh chỗ của Tôn nguyên lão đi, chỗ đó còn đất trông khá lớn.
Đảo chủ ngồi xuống, không nhanh không chậm nói.
"Bên cạnh Tôn nguyên lão?"
Diệp Trần và Tôn nguyên lão đồng thời liếc nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy vẻ bất thiện.
- Ha ha, có ý tứ!
Trong đám nguyên lão, một trung niên mỹ phụ nhếch môi cười. Diệp Trần đến đã đem lại cho Mê Vụ Đảo thêm một tia sức sống, nàng tin tưởng dưới Linh Hải Cảnh sẽ không ai có thể đi ra khỏi Mê Vụ Cấm Khu được, cho nên tranh đấu sau này sẽ không ít a.
Nói là ở bên cạnh chỗ của Tôn nguyên lão nhưng kỳ thực nơi ở của hai người cách xa nhau hơn mười dặm, không tính là gần được.
Nơi ở trong phạm vi mười dặm của Diệp Trần cơ hồ trong một tuần đã hoàn thành, dù sao công nhân kiến tạo đều là Ngưng Chân Cảnh và Bão Nguyên Cảnh võ giả đã ngoài, tốc độ kiến tạo không nhanh sao được, cơ hồi mỗi một giờ là đã có biến đổi một lần.
Đương nhiên, tiền lương là do Diệp Trần tự mình cung cấp, Ngưng Chân Cảnh võ giả một ngày mười khối Hạ phẩm linh thạch, Bão Nguyên Cảnh võ giả một ngày là năm mươi khối Hạ phẩm linh thạch. Diệp Trần dự đoán là trong vòng mười ngày sẽ xong, vì để tăng thêm yên tâm cho nên hắn tăng thêm một thành tiền lương khiến cho tốc độ còn tăng thêm ba thành, do đó chỉ bảy ngày là xong.
- Chỗ ở của nguyên lão đã có nhưng thủ hạ không có mấy người, cũng không thể chuyện gì cũng tự mình đi làm a.
Trên Mê Vụ Đảo có rất nhiều người từ các Vực khác nhau tới đây, có cường giả trên các đảo quốc của Tinh Vực Hồ, có cường giả của Nam Trác Vực và các Vực khá. Những người này tất nhiên không dám đối nghịch với Mê Vụ Đảo nhưng quan hệ giữa họ với nhau cũng không mấy hoà khí. Mà Mê Vụ Đảo cũng không cấm đánh nhau, chỉ cần không phá hư kiến trúc trên Mê Vụ Đảo và quấy rối đến quá nhiều người là được. Những tiêu chuẩn này quá mơ hồ, có người thích chém giết, có người thích an nhàn, cho nên nhiều lúc phải cần tới thế lực trên Mê Vụ Đảo đứng ra điều đình.
- Thân phận trưởng lão tuy không bằng nguyên lão nhưng cũng không nghe lệnh của của nguyên lão, nhưng cũng có ba bốn trưởng lão tới lấy lòng ta. Bên dưới trưởng lão là các chấp sự cùng các đội trưởng hộ vệ đội, thành vệ đội, ta phải thu một ít thuộc hạ sai vặt mới được, có chuyện gì lặt vặt cũng để cho chúng đi làm!
Mê Vụ Đảo quá loạn, trên thực tế, ba vị đảo chủ cũng không muốn để cho Mê Vụ Đảo quá trật tự, sống ở đây mấy chục năm nhàm chán nên có chút tranh đấu cũng rất vui mắt.
- Có nghe nói gì chưa? Mê Vụ Đảo đã có thêm một vị nguyên lão, tuổi còn rất trẻ cùng với đệ đệ của ta không sai biệt lắm!
- Ta cũng có nghe nói, vị nguyên lão này lúc chưa trở thành nguyên lão đã đánh phủ đầu Tôn trưởng lão, rất nhiều người chứng kiến tận mắt.
- Vậy sao? Nghe có vẻ rất mạnh a!
Tiệm trang sức quần áo ở Mê Vụ Đảo rất ít, dù sao ở đây cũng ngăn cách với ngoại giới, nguyên vật liệu không dễ dàng có được cho trừ những thứ Mê Vụ Đảo tự sản xuất ra thì có những thứ phải lặn xuống đáy hồ tìm kiếm khiến cho nhân vật lực tiêu hao rất nghiêm trọng, điều này làm cho giá cả của một số vật phẩm bình thường rất cao, so với ngoại giới phải cao hơn mấy chục tới cả trăm lần, mặc dù như vậy nhưng có nữ hài tử nào không thích trưng diện? Cho nên các tiệm trang sức quần áo ở Mê Vụ Đảo lúc nào cũng nườm nượp. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Trong tiệm bán áo khoác ngoài, có mấy nữ hài tầm hơn hai mươi tuổi đang tụ lại một chỗ nói chuyện.
- Các tỷ nói là nguyên lão mới?
Triệu Ngọc Sương hỏi.
- Đúng vậy, Ngọc Sương chưa biết à?
- Nàng suốt ngày cùng với gia gia đi ra ngoài săn yêu thú, làm gì có thời gian chú ý những chuyện này? Ngọc Sương, không phải tỷ nói xấu, nhưng muội cũng nên lập gia đình đi. Nữ nhân trên Mê Vụ Đảo không nhiều cho nên tìm chỗ có điều kiện tốt cũng dễ dàng, muội xem, bọn tỷ mỗi ngày đều không có việc gì cần phải làm, viên linh thạch thì rất nhiều, muốn mua quần áo thì cứ đi mua. Nhìn muội xem, nửa năm còn chưa mua được một bộ y phục mới!
- Muốn tìm thì cũng phải tìm Bão Nguyên Cảnh võ giả lợi hại một chút, chứ Bão Nguyên Cảnh võ giả bình thường linh thạch còn không đủ cho hắn dùng nữa là. Nếu như có thể gả cho một Tinh Cực Cảnh cường giả là tốt nhất.
Triệu Ngọc Sương bĩu môi, mấy tỷ muội này đều cùng với nàng lớn lên, nhưng các nàng đều đã lập gia đình hết rồi, trượng phu của vị tỷ tỷ vừa nói là một Bão Nguyên Cảnh đỉnh phong võ giả, còn có một người thì gả cho một vị Tinh Cực Cảnh cường giả, chỉ có điều những vị cường giả này đều đã hơn bốn mươi tuổi, so với phụ thân của nàng không sai biệt lắm nên nàng không thích.
- Tiểu tỷ, bộ y phục này trị giá ba khối Hạ phẩm linh thạch và năm viên linh thạch.
Mười viên linh thạch tương đương một khối Hạ phẩm linh thạch, trên Mê Vụ Đảo này đồng tiền thấp nhất là viên linh thạch, ngoài ra không có vàng bạc kim loại gì cả. Bởi vì ở đây vàng bạc căn bản không có tác dụng gì, vừa không thể ăn vừa không thể dùng để tu luyện, mà viên linh thạch này được cố ý cắt ra từ Hạ phẩm linh thạch, nhưng sau khi cắt ra còn phải dùng thủ đoạn đặc thù niêm phong cất vào kho, nếu không để lâu linh khí trong viên linh thạch sẽ bị xói mòn, biến thành phế thạch.
Đương nhiên, nội đan yêu thú cũng có thể dùng làm tiền, nội đan tam cấp yêu thú tương đương với một khối Hạ phẩm linh thạch, nội đan của tứ cấp yêu thú tương đương với mười khối Hạ phẩm linh thạch. Nếu như cảm thấy không vừa ý thì có thể đem nội đan đến dược điếm đổi, có đôi khi một viên nội đan thượng đẳng của tam cấp yêu thú cũng có thể đổi được hai ba khối Hạ phẩm linh thạch.
- Linh thạch đây!
Lần trước Triệu Ngọc Sương đã từ trên người Diệp Trần kiếm được ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch đủ cho Triệu gia của nàng tiêu vài tháng.
- Ngọc Sương, nàng chỉ dùng mấy khối linh thạch mua một bộ y phục như vậy sao? Cái này thế nào? Ta mua cho nàng!
Đúng lúc này, từ bên ngoài có một gã trung niên hơn bốn mươi tuổi đi vào, hắn trức tiếp đi tới cầm lấy một bộ y phục xa hoa rồi nói với Triệu Ngọc Sương.
Chưởng quầy thấy khách hàng lớn tới, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hảo nhãn lực, bộ y phục này chủ tài liệu là Bách niên linh ti dưới độ sâu vạn mét của Tinh Vực Hồ, chẳng những rất đẹp hơn nữa còn thuỷ hoả bất xâm, không dễ bị hư tổn, Bão Nguyên Cảnh võ giả bình thường cũng khó thoáng cái làm hư được.
Triệu Ngọc Sương nhíu mày, người trung niên này là một Tinh Cực Cảnh sơ kỳ cường giả, tuổi đã hơn năm mươi, dáng người vừa lùn vừa thô, từ vài tháng trước đã bắt đầu theo đuổi nàng.
- Chưởng quầy, bộ y phục này bao nhiêu tiền?
- Ngài là khách quý, ta giảm giá cho ngài hai mươi phần trăm còn tám trăm khối Hạ phẩm linh thạch.
Bộ y phục này giá gốc chỉ tầm chín trăm khối Hạ phẩm linh thạch, giảm hai mươi phần trăm thì cũng phải là bảy trăm hai mươi khối Hạ phẩm linh thạch nhưng khách hàng lớn là phải để làm thịt, chưởng quầy làm sao không nhân cơ hội được?
- Rẩt rẻ, ta mua!
Triệu Ngọc Sương cắn cắn môi, nói:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng Ngọc Sương không thể tiếp nhận.
- Vì sao?
- Ngọc Sương tạm thời không có ý định lập gia đình!
- Ta đã theo đuổi nàng mấy tháng, làm gì một Tinh Cực Cảnh cường giả nào làm được như ta? Ngọc Sương, nàng nếu gả cho ta, Triệu gia của nàng mỗi ngày cũng không cần phải ra ngoài sắn yêu thú nữa. Lý Đào ta tuy không tính là rất giàu có nhưng Hạ phẩm linh thạch vẫn còn rất nhiều, rất nhiều.
Tinh Vực Hồ sâu không thấy đáy, mà yêu thú cường đại toàn ẩn ở những chỗ sâu, Bão Nguyên Cảnh võ giả cũng chỉ có thể lặn xuống khoảng hơn vạn mét, Tinh Cực Cảnh cường giả thì có thể xuống tới độ sau vài vạn mét, tuỳ tiện săn một đầu lục cấp hoặc thất cấp yêu thú cũng có thể kiếm được rất nhiều linh thạch, cho nên tại Mê Vụ Đảo Tinh Cực Cảnh cường giả hầu như không thiếu Hạ phẩm linh thạch mà chỉ thiếu Trung phẩm linh thạch cho tu luyện. Cũng may Mê Vụ Cấm Khu cũng không phải nơi đất cằn sỏi đá, dưới đáy hồ cũng có không ít linh thạch, nhưng cung vẫn không đủ cầu, chỉ có thể xem như đủ duy trì mà thôi.
- Thật có lỗi, ta xin cáo từ trước!
Triệu Ngọc Sương không dám đắc tội đối phương nên muốn nhanh chóng rời đi.
- Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta đã cho nàng mặt mũi mà nàng còn sĩ diện thì đừng trách ta!
Lý Đào ngăn trước mặt Triệu Ngọc Sương, sắc mặt bất thiện nói.
Quy củ ở Mê Vụ Đảo rất loạn, Lý Đào cũng không sợ có ai tranh đoạt với hắn, dù sao các cường giả Tinh Cực Cảnh cường đại đều đã cao tuổi, mà cũng sớm đã có nữ nhân và hài tử rồi. Lý Đào hắn ở ngoại giới cũng đã có nữ nhân và hài tử nhưng sau khi vào đây được hơn mười năm cũng bắt đầu muốn tái giá.
- Ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Triệu Ngọc Sương trắng bệch, hỏi.
- Muốn làm gì? Tự nhiên là bắt nàng ngoan ngoãn đi theo ta!
Vừa nói, hắn vừa chụp lấy cánh tay của Triệu Ngọc Sương mạnh mẽ kéo đi ra ngoài, hướng chỗ ở của hắn đi tới.
Trên đường, Diệp Trần đang chuẩn bị đi ra Mê Vụ Đảo điều tra tình hình bốn phía xem có cách nào rời khỏi Mê Vụ Cấm Khu hay không?
- Cứu mạng!
Đột nhiên Diệp Trần nghe được tiếng kêu cứu của một nữ tử, mà giọng nói này khá quen thuộc.
- Là nàng!
Diệp Trần nhướng mày theo chỗ phát ra tiếng kêu cứu lao tới.
"Vụt!"
Khoảng cách mấy dặm chỉ nháy mắt là tới.
Thấy Triệu Ngọc Sương bị một gã Tinh Cực Cảnh sơ kỳ cường giả kéo đi, Diệp Trần không cần nghĩ cũng đã biết chuyện gì xảy ra.
- Mê Vụ Đảo đúng là loạn mà!
Lắc lắc đầu, Diệp Trần đánh ra một tát, cách không đánh cho tên Tinh Cực Cảnh sơ kỳ cường giả kia đập mặt xuống đất.
- Ai?
Diệp Trần cách không đánh ra một đạo lực lượng vừa cương vừa nhu tinh tế tách Triệu Ngọc Sương và tên Tinh Cực Cảnh sơ kỳ cường giả kia ra. Đương nhiên, tác dụng lên người Triệu Ngọc Sương chính là nhu lực còn tên kia trực tiếp bị cương lực đánh cho kinh hãi.
Diệp Trần từ tốn đi từng bước tới, ánh mắt lạnh lùng, quát:
- Cút!
- Ngươi là ai? Không biết là ta là cấp dưới của Thái trưởng lão sao?
Lý Đào rất sợ hãi thực lực của Diệp Trần, hắn tuy là Tinh Cực Cảnh sơ kỳ cường giả, nhưng người có thể tuỳ ý một kích đánh hắn đập đầu xuống đất thì tối thiểu cũng là Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả. Có thể Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả cũng không có khả năng một kích vừa đánh người này vừa bảo vệ một người nữa, có thể làm như vậy thì tuyệt đối là người có thực lực cực mạnh, cho nên Lý Đào cũng chỉ có đường đem hậu thuẫn phía sau của hắn uy hiếp đối phương hi vọng đối phương biết khó mà lui.
- Hừ!
Diệp Trần không hề nhiều lời, tay phải vung lên, một cái nguyên lão lệnh bài hiện ra trên tay, nói:
- Lần sau còn tái phạm, ta lấy cái mạng chó của ngươi!
- Ngươi... cái gì? Nguyên lão lệnh bài?
Lý Đào trừng lớn hai mắt, sợ hãi nhìn tấm lệnh bài trên tay Diệp Trần.
Ở Mê Vụ Đảo này, trên đỉnh chính là ba vị đảo chủ, tiếp theo chính là các nguyên lão rồi mới tới các trưởng lão. Dùng trưởng lão đi uy hiếp một nguyên lão, quả thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà. Lý Đào thập phần sợ hãi, hắn sợ Diệp Trần giận dữ giết hắn, nên khi nghe Diệp Trần nói vậy, hắn vội vàng nói: