Một cánh bên trái của Ô Lương Vũ bị chém trung, mất đi cân bằng, tốc độ giảm mạnh, sau một khắc, cảm giác đau xót từ ngực truyền tới.
- Đa tạ!
Trường kiếm vào vỏ, Cao Phong hạ xuống mặt đất.
Ô Lương Vũ rơi trên đài, hắn cúi đầu nhìn ngực mình có chút hồng, nặng nề nói:
- Ta thua, không ngờ ngươi còn một chiêu này.
Trên giang hồ, bí quyết bạt kiếm thuật không phải rau cải trắng, nhưng nỗ lực tìm kiếm có thể tìm được, bạt kiếm thuật cấp cao tương đối khó kiếm, Thăng Không Bạt kiếm thuật mà Cao Phong thi triển ra luận phẩm cấp vượt trên địa cấp đê giai, nếu vận dụng tốt uy lực của nó có thể sánh với trung giai thậm chí cao giai vũ kỹ.
Nếu sớm biết Cao Phong có một chiêu này, Ô Lương Vũ có đề phòng sẽ không dễ dàng thua, đây là nhân tố khó xác định trong chiến đấu, vĩnh viễn không biết đối thủ còn con bài nào chưa lật.
- Cao Phong thắng!
Tài phán tổ ba lộ ra thần sắc thưởng thức, kiếm khách linh hoạt như Cao Phong cũng không thấy nhiều,
- Lăng Không Bạt Kiếm Thuật, quá đẹp a!
- Vì sao chiến đấu với Diệp Trần, hắn không ra chiêu này, nói không chừng có tác dụng a?
- Ngươi bị ngu à! Không thấy tốc độ phản ứng của Diệp Trần nhanh thế nào sao, tốc độ xuất kiếm càng nhanh hơn, Diệp Trần sẽ cho ngươi cơ hội xoay tròn sao?
Mỗi một trận chiến qua đi, khán giả đều nghị luận một phen, lần này cũng không ngoại lệ.
Keng keng keng....
Bên này vừa kết thúc, Lâm Kỳ bên kia mới bắt đầu cuộc so tài mới. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Đối thủ của hắn là một kiếm khách, kiếm ý tuy rằng hai thành cũng không đạt được, so ra kém Lâm Kỳ đao ý tiểu thành, nhưng tu vi bản thân hắn cao, kiếm phẩm cao cấp, gắt gao ngăn chặn Lâm kỳ.
Đao và kiếm giao kích, bắn ra một chùm tia lửa.
Lâm Kỳ trán đổ mồ hôi, nhãn thần kiên định, dù cho bị vây trong hạ phong tuyệt đối cũng không có sinh lòng buông tha, không ngừng huy đao, không ngừng phòng ngự.
- Bại cho ta!
Một kiếm gạt trường đao ra, kiếm khách đảo tay đâm một kích.
Vù!
Hàn mang xuyên thủng chân khí hộ thể của Lâm Kỳ.
- Tiên Thiên Nhất Khí!
Mắt lộ kỳ quang, Lâm Kỳ không lùi không tránh, há mồm phun ra một đạo bạch quang.
- Cái gì?
Kiếm khách hoảng hốt, kiếm khí trên ngón tay của hắn có thể làm Lâm Kỳ trọng thương nhưng bạch quang nhanh như chớp, có thể làm trọng thương hắn, không có tính lưỡng bại câu thương, thực lực hắn trên Lâm Kỳ, mất đi lần cơ hội này, hắn không thể không chút thương tích hạ tràng được.
Vù!
Ý nghĩ chợt lóe, kiếm khách thân hình chuyển rời, bạch quang lướt qua tai mà đi.
Nhưng vào lúc này, đao bị trường kiếm đẩy ra đột nhiên rơi vào tay trái Lâm Kỳ, ánh đao chợt lóe, tên kiếm khách không thể tin tưởng nhìn ngực mình, nơi đó y phục bị cắt ra, da thịt lạnh lẽo một mảnh.
Hít sâu một hơi, kiếm khách trẻ tuổi căm tức nhìn Lâm Kỳ, vô cùng khó khống chế tâm tình, dường như muốn làm khó dễ.
- Tốt!
Tài phán hừ lạnh, giọng nói quán trú chân nguyên, giống như đạn pháo đem tên kiếm khách kia tỉnh lại.
- Lần này tính là ngươi lợi hại, lần sau gặp phải ta, đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình.
Bỏ lại một câu nói, kiếm khách trẻ tuổi phất áo xuống đài.
Lâm Kỳ mặt không biểu tình, thu đao vào vỏ.
Cứ thế, Lâm Kỳ dùng thủ đoạn khó tin chuyển bại thành thắng, gian nan hạ tràng.
Mà khán đài đã sôi nổi tiếng bàn luận.
- Kháo, vậy cũng được sao?
- Sao lại không được, lẽ nào ngươi đánh ta ta không thể đánh ngươi sao?
- Lợi hại, ta rút cuộc sáng mắt rồi, đáng tiếc người nhìn thấy nhiều lắm, bằng không có thể dùng làm đòn sát thủ.
Lâm Kỳ thi triển ra Tiên Thiên Nhất Khí tuy rằng mọi người không có, nhưng còn có vũ kỹ cùng loại, nếu như trong miệng tụ âm thành kiếm có lẽ có thể trở thành ám khí, thời điểm chiến đấu thôi động chân khí toàn lực phun ra có thể đơn giản chiến thắng đối thủ, hầu như khó người tránh khỏi, nhưng muốn luyện tới mức cực nhanh, có vẻ khó khăn đây.
Nói chung, chỉ đánh một trận, Lâm Kỳ cũng vang danh.
Cách đó không xa, Diệp Trần thu hồi ánh mắt đang nhìn Lâm Kỳ, hắn biết Lâm Kỳ có hậu chiêu, quả thực là thế, xem ra, giai đoạn hai đang vào phút cuối, thực lực ẩn giấu cũng dần lộ ra, chỉ có mười hai người tấn cấp trong một tổ,trở thành cao thủ Tiềm Long Bảng, lúc này không phát lực, hối hận thì đã muộn.
Dời lực chú ý, Diệp Trần nhìn về phía Từ Tĩnh.
Vẫn như những trận chiến lúc trước, Từ Tĩnh vẫn tấn công mãnh liệt, thực lực rất ổn định, không chút suy giảm chân khí, cũng không như Lâm Kỳ, đột phát đòn sát thủ, trên thực tế nàng tiến vào Tiềm Long Bảng là chắc chắn, không cần lộ tuyệt chiêu đáy hòm làm gì.
- Thình thịch!
Một quyền rơi vào song chưởng đối phương, cánh tay Từ Tĩnh chấn động, kim quang bạo phát, đem đối thủ đánh bay nện thân lên quang mạc.
Từ Tĩnh thắng!
Cho tới giờ, Từ Tĩnh chỉ thua một hồi, đối thủ là Hỏa Linh thái tử Nghiêm Xích Hỏa.
- Diệp Trần và Từ Tĩnh chắc chắn tiền vào Tiềm Long Bảng, Lâm Kỳ cũng có tám phần chắc chắn, thực sự Thiên Phong quốc có tiềm lực như vậy.
Trên khán đài, tông chủ Nam La tông Long Bích Vân đánh giá ba người, trên mặt lộ nụ cười nhàn nhạt.
Trưởng lão Nam La tông trung niên mỹ phụ nói:
- Đúng thế! Lúc trước thời gian chúng ta tới Thiên Phong quốc, đâu có thấy thiên tài gì, lúc này mới vài tháng, thiên tài xuất hiện lớp lớp, thậm chí xuất hiện thiên tài tuyệt đỉnh như Diệp Trần, nhưng mà thiên tài dễ bị đố kỵ, chỉ sợ có người sinh ra sát ý.
Long Bích Vân hừ lạnh:
- Thiên tài phải được tôi luyện mới có thể làm ra thành tựu lớn, nhưng nếu có người cố tình áp chế thì đừng có trách ta độc ác.
Nhìn thần sắc băng lãnh của Long Bích Vân, đại trưởng lão Nam La tông không nói nữa, nàng rất rõ ràng, thất phẩm tông môn cường đại trong mắt mọi người, tông chủ chỉ cần trở tay có thể phá hủy, tới Thiên Phong quốc sáng lập Nam La tông chỉ là hứng thú nhất thời của nàng, đương nhiên lão cung chủ cũng rất để ý tới chuyện này.
Vòng bảy kết thúc, vòng tám kết thúc, vòng chín bắt đầu.
- Vòng chín trận ba, Diệp Trần đấu Băng Linh!
Oa!
Tiếng tài phán vừa vang lên, một trần ồn ào nổi lên bốn phía.
- Rút cuộc đụng nhau rồi, ta còn tưởng tới thi đấu bài danh mới gặp chứ.
- Không biết Diệp Trần chiến Băng Linh ai mạnh hơn, hai người đều là cấp độ tiểu cự đầu trong giới trẻ, sức chiến đấu đều không tầm thường.
- Ta xem trọng Băng Linh hơn một chút, công kích và phòng ngự của nàng đều không chê vào đâu được, Diệp Trần chắc gì đã có thể phá nổi.
- Ta xem trọng Diệp Trần hơn, thực lực hắn ai cũng có thể nhìn ra rồi.
Mọi người đều phát biểu ý kiến của mình.
Trên luận võ đài.
Diệp Trần đứng cách Băng Linh năm mươi thước.
Dát chi...
Băng Linh không dám coi thường Diệp Trần, vừa lên đài đã khởi động chân khí hệ băng, bố trí ra một vòng phòng ngự quanh thân hình trứng, hàn khí kinh người có thể đóng băng mặt đất phía trước, trong không khí bay lượn vô số băng tuyết như hạt gạo.
- Băng Thạch Liệt!
Tất cả chuẩn bị xong, Băng Linh khai mở thế công, thân hình chợt lóe, quyền đầu bao quanh bởi hàn băng hướng Diệp Trần đánh tới.
Ông!
Kiếm ý vô hình khuếch tán ra, trong hư không nổi lên rung động nhàn nhạt, Diệp Trần bước lên một bước, Tinh Ngân kiếm trên tay, mạnh mẽ chém tới.
- Thiên Toái Vân!
Ầm ầm!
Băng tiết văng đầy trời, Băng Linh thối lui về chỗ cũ, mà Diệp Trần lùi lại ba bước.
Ngũ thành kiếm ý thôi động Thiên Toái Vân đánh chính diện còn chưa khởi động ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát, dù sao Cô Phong Tuyệt Sát chỉ là tuyệt sát chi kiếm, không thích hợp cứng đối cứng, hiện tại hắn không nắm chắc dùng năm thành kiếm ý thôi động ý cảnh cô phong tuyệt sát có thể đánh bại Băng Linh, bởi vì phòng ngự đối phương quá mạnh, ngay cả Thạch Thanh xuất toàn lực cũng có thể phòng ngự, mà Diệp Trần lại không muốn bại lộ ra sáu thành kiếm ý, thậm chí bảy thành kiếm ý, vì thế hiện tại dùng Thiên Toái Vân là tương đối hợp lý.
Một kiếm đẩy lùi Băng Linh, thân ảnh Diệp Trần chia làm ba, từ ba góc độ lớn công kích tới.
- Cái này là chân thân.
Băng Linh liếc mắt nhìn ra hai thân ảnh là tàn ảnh không có vũ khí, chỉ có chân thân có vũ khí, khác với phân thân thuật của Thạch Thanh, đương nhiên không nói phân thân hóa ảnh không bằng phân thân thuật của Thạch Thanh, mà là tương đối khác biệt nhau mà thôi.