Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 163: Nhất chiến thành danh

Hai tông khai chiến, gần trăm Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì chém giết, tràng diện hùng tráng vô cùng, nhưng sở hữu hạ phẩm bảo khí chỉ có một phần ba, những người còn lại hoặc là tay không đánh quyền, hoặc chỉ có vũ khí bình thường, so đấu đều là trình độ nắm bắt võ học cá nhân.

- Tiểu tử, chết cho ta.

Đột nhiên

Một Trọng Nhạc trưởng lão lao về phía Diệp Trần, lăng không tung một đạp.

Ầm ầm, mặt đất sụp xuống, tầng tầng bạo liệt, không có kiếm Diệp Trần điên cuồng thôi động Hạc Ảnh Bộ, bay ngược ra sau, không dám đỡ chiêu.

- Chạy đi đâu.

Trưởng lão này là Trọng Nhạc ngoại môn đại trưởng lão, tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, chỉ thiếu một bước là có thể trở thành nội trưởng lão, nếu như toàn lực xuất thủ, không có bảo kiếm trong tay Diệp Trần căn bản không phải đối thủ, chỉ có thể tránh.

- Diệp sư đệ, tiếp kiếm.

Chu Mai thấy Diệp Trần tình thế không ổn, vội vã ném hạ phẩm bảo kiếm Ám hương kiếm cho Diệp Trần, về phần Từ Tĩnh hiếu chiến, hơi bất ngờ là nàng không hề ra tay mà thủ hộ trước Chu Mai và La Hàn Sơn, đề phòng có Trọng Nhạc trưởng lão đánh lén.

Sau gáy Diệp Trần như có mắt, chẳng thèm nhìn, giơ tay đón lấy Ám hương kiếm.

- Kiếm không tệ.

Kì thực bảo khí tác dụng có hạn, cùng lắm đề thăng được một phần công kích lực đã là không tệ, không thể thay đổi đại cục, chỉ là bảo khí quan trọng nhất là cứng rắn, khó phá huỷ, phải biết võ giả cảnh giới càng cao, chân khí càng bá đạo, vũ khí bình thường không thể chịu được chân khí vận hành, dùng vài lần là tự phế, đến Tinh Cực Cảnh tầng thứ, chân khí thoát xác biến thành chân nguyên, võ khí bình thường dính phải, sẽ nổ tung, căn bản không có đất dụng võ, chỉ có hạ phẩm bảo kiếm mới miễn cưỡng chịu khiến Võ giả Tinh Cực Cảnh toàn lực thôi động chân khí, trung phẩm bảo khí tốt nhất.

- Dùng hạ phẩm bảo kiếm thì đã sao, vẫn phải chết.

Trọng Nhạc ngoại trưởng lão nhếch miệng cười, người trên không trung, đá liền mười tám cái, mỗi đá đều nặng như sơn, trấn áp về phía Diệp Trần, phô thiên cái địa.

- Phong quyển tàn vân.

Ám hương kiếm rất nhỏ và dài, không thích hợp với Diệp Trần, nhưng vẫn tốt hơn hạ phẩm bảo thương và vân ẩn kiếm, hắn tay phải cầm kiếm, chém ra một đường vòng cung vào trong hư không.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy...

Kiếm khí sắc bén lao thẳng lên trời, giảo động khí lưu trên sa mạc, cuối cùng hình thành một đường phong long quyển rất lớn, phong long quyển cuộn hết cát trên sa mạc, thoát hoá hành sa long quyển đáng sợ hơn, ầm ầm nghênh đón mười tám đường thối ảnh.

Ầm ầm.

Hoàng sa mù mịt khắp trời, sa long quyển bị đánh tan, mười tám đường thối ảnh cũng tiêu tan thành mây khói.

Bại cho ta.

Có Ám hương kiếm trong tay, phong mang chi khí trên người Diệp Trần không thể ngăn cản, giống như bảo kiếm khai phong tuyệt thế, xé mở đại khí, một chiêu phong quyển tàn vân bị đánh tan, hắn không hề quan tâm, chân điểm nhẹ đất, như một mảng phù vân bay vào không trung, sau đó Ám hương kiếm chém xuống, không mang theo một tia khói lửa chi khí.

- Là chiêu đó.

Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ trong lòng vẫn còn sợ hãi, bọn chúng chính là bại dưới một kiếm này, căn bản không có khả năng phản kháng.

Đùng.

Sấm sét nổ vang, kiếm khí lóe lên.

Một kiếm này nhanh đến khó tin, trước ánh mắt sững sờ của Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão, nặng nề chém lên chân khí hộ thể của hắn.

Phốc.

Chân khí hộ thể vỡ tan, huyết thuỷ bắn ra.

- Ngươi, sao lại có thể?

Tay chỉ Diệp Trần, Trọng Nhạc ngoại môn đại trưởng lão miệng thổ máu tươi, hắn không dám tin mình đến một kiếm cũng không đỡ được, không đỡ được thì thôi, đến chân khí hộ thể cũng không phòng được, đối phương chỉ là một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì mà thôi, cho dù là thiên tài, cũng không thể dễ dàng đánh bại mình như vậy.

Trong lúc nói chuyện, hắn một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn tàn dư kiếm khí, trọng thương lùi lại phía sau, đã mất đi năng lực chiến đấu.

Diệp Trần cười lạnh, Nguyên Hoành Ưng và Trang Phỉ hai người liên thủ còn không đỡ nổi một kiếm, huống hồ một người, nhưng đối phương thực lực tương đối mạnh, đỡ một kiếm mà không chết.

- Kiếm khí lôi âm, kiếm khí lại sinh ra lôi âm? Tốc độ phải nhanh thế nào mới có thể làm được điều đó.

- Hắn chỉ là một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, sao có thể phát huy kiếm pháp đến trình độ đó, không lẽ bởi vì kiếm ý tồn tại.

- Nhất định là vậy, chỉ có kiếm ý mới khiến uy lực kiếm pháp đại tăng, tốc độ và sức mạnh đều tăng trưởng đáng sợ.

Chúng nhân đứng bên ngoài đang quan sát tuyệt đại bộ phận đều là trưởng lão của các tông môn, nhãn lực vô cùng lợi hại, chỉ nhìn qua cũng biết một kiếm này không phải tầm thường.

Nhưng giật mình hơn chính là Trưởng lão Lưu Vân Tông đang chiến đấu.

- Đây là Kinh vân kiếm pháp cảnh giới cao nhất: Kiếm khí lôi âm.

- Xấu hổ quá, ta tu luyện cũng là Kinh vân kiếm pháp, nhưng chưa từng đạt đến cảnh giới Kiếm khí lôi âm, Diệp Trần quả không hổ danh là thiên tài trăm năm khó cầu của Lưu Vân Tông, chiến đấu vì hắn, cũng đáng, cho dù phải chết, cũng là cống hiến cho Lưu Vân Tông.

- Không sai, người này là hi vọng lớn nhất của Lưu Vân Tông ta, giết hắn chính là cắt đi gốc rễ của Lưu Vân Tông, không thể tha cho hắn được.

- Sát.

- Sát

- Sát!

Sự cường đại của Diệp Trần chính là nguồn động viên rất lớn cho rất nhiều trưởng lão Lưu Vân Tông, họ khí thế mãnh tăng, lực chiến đấu tăng lên một tầng, vượt qua cực hạn bản thân.

- Không ổn rồi, đối phương khí thế đang lên, mau áp chế, không thể để chúng nắm quyền chủ động.

Các Trọng Nhạc trưởng lão vốn đang chiến ưu thế tuyệt đối, nhưng chớp mắt, ưu thế đã biến mất, ngược lại còn bị phản công trở tay không kịp.

- Là do tên tiểu tử Diệp Trần giở trò, mấy người chúng ta cùng đi giết hắn.

- Tên này không trừ, tương lại sẽ là một đại địch.

Trọng Nhạc trưởng lão nội môn chỉ nhiều hơn Lưu Vân Tông một người, khó lòng rời đi được, mấy ngoại trưởng lão thực lực cường hãn được phái ra, lao về phía Diệp Trần.

- Đê tiện.

Tứ trưởng lão một thương quét ngã hai Trọng Nhạc nội trưởng lão, định chạy sang giúp Diệp Trần.

- Chạy đi đâu.

Tứ trưởng lão có hạ phẩm bảo thương, thực lực chỉ thua kém mỗi Lưu Vân Tông đại trưởng lão, lúc này, một Trọng Nhạc nội trưởng lão lợi hại hắn ngăn cản hắn, những người khác cũng không ai nhàn trỗi, chém giết từng đôi, cả một vùng sa mạch rộng mấy chục dặm bụi tung mù mịt, khí kình tứ tán.

- Hắn coi như nhất chiến thành danh.

Ma công tử Lãnh Vô Tình mỉm cười, Man Ma Tông đệ tử bên cạnh có chút không hiểu, không biết đại sư huynh thường ngày lạnh lùng sao hôm nay lại thay đổi như vậy.

Đúng là sau trận chiến này, Diệp Trần đã thành danh ở cửu quốc, thêm một thời gian nữa, nói không chừng có thể truyền đến các quốc gia khác ở Nam Trác Vực, một kiếm trọng thương Trọng Nhạc đại trưởng lão, rất nhiều Tiềm long bảng cao thủ đều không làm được, trong khi trước đó, Diệp Trần chỉ là một tên tiểu tử vô danh.

Bên Phỉ Thuý Cốc.

Liễu Vô Tướng và Cơ Tuyết Nhạn trợn mắt há mồm, tốc độ trưởng thành của Diệp Trần khiến họ lần đầu tiên cảm thấy vô lực, không lẽ đây chính là không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng kinh động tới trời xanh, chỉ là thực sự quá mức kinh nhân.

Đối diện với ba Trọng Nhạc ngoại trưởng lão đang vây đến, Diệp Trần không lùi không tránh, cao giọng nói:

- Ba thì quá ít, không đủ một đòn.

- Hỗn xược.

- Hôm nay cho ngươi máu chảy thành sông.

Ba người nộ khí dâng trào, luận thực lực, họ không hề thua kém Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão, ba người liên thủ, đủ để kích sát hắn, lúc này bị hắn coi thường, sát khí và chân khí không thể không chế, tràn ra ngoài, cuộn lên từng phiến bụi cát, thanh thế đáng sợ vô cùng.

- Băng sơn ấn.

- Trảm ảnh thập đao.

- Tiên thiên khí công.

Ba người thi triển tuyệt học, phát ra từng mảng khí kình và đao kình trảm sát về phía Diệp Trần, mặt cát nhất thời cắt thành những đường đáng sợ.

- Phong quyển tàn vân.

Diệp Trần không phải là kẻ máy móc, chỉ biết làm theo sách vở, thông thường trong kiếm chiêu hắn cũng thêm vào "gia vị" của riêng mình, kiếm chiêu này vốn là kiếm khí giảo động khí lưu, hình thành phong long quyển nghênh địch, nhưng hắn lại cuốn cả mình vào trong đó, đứng giữa phong nhãn phong long quyển, ở đó mới chính là nơi yên bình nhất.

Bên ngoài là Sa long quyển, Diệp Trần như có thêm một tầng phòng ngự thiên nhiên, nương theo uy thế phong long quyển, phát ra những đường kiếm khí về phía ba người.

Xích xích xích.

Kiếm khí phô thiên cái địa, đáng sợ hơn, kiếm khí đi qua đâu, sa long quyển tăng tốc đến đó, không chỉ góc độ xảo quyệt, lực đạo càng kinh khủng.

A.

Một Trọng Nhạc ngoại trưởng lão tương đối sơ hở, bị một kiếm chém đứt tay, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Mau lui.

- Lui.

Hai người còn lại công kích cũng bị phá, chật vật rút lui.

Chúng nhân đứng xem chết lặng, không biết nên biểu đạt tâm trạng thế nào.

Có người cảm khái nói:

- Người này như thiên mã hành không, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật, đương nhiên, tiền đề là sống được đến lúc đó.

- Ngũ cường0 hoặc tam cường0 Tiềm long bảng đệ tử tông môn đều đã trưởng thành, không còn sợ cao thủ tiền bối, nếu cho người này thêm thời gian, có lẽ hắn sẽ làm được điều đó.

- Có chút võ đoán, đạt đến cấp độ Bão Nguyên Cảnh, tu vi càng ngày càng khó đề thằng, sẽ không còn xuất hiện tình huống thực lực đột nhiên mãnh tiến, trừ phi có thiên đại kì ngộ.

- Nói cũng phải, Thiên Mộng cổ địa miễn cưỡng coi như kì ngộ, nếu không họ đâu có dễ dàng gì bước vào Bão Nguyên Cảnh.

Chân Linh đại lục, đại vực rộng lớn vô biên, ai cũng không biết có bao nhiêu tỷ dặm, nhân khẩu càng khó đoán, cho dù trong một nghìn vạn người có một thiên tài, thì nhân số là vài trăm vạn thiên tài, từng ấy thiên tài không phải ai cũng trở thành tuyệt thế cường giả, nếu tiềm lực dùng hết, thì chỉ có thể chăm chỉ tu luyện, tích dày phát mỏng, nhưng con đường tu luyện của võ giả là con đường nghịch thiên, thời gian không đợi ai, đợi ngươi tích luỹ đủ, thì đã không còn thời gian tu luyện, chỉ có thể thầm tự oán trách mình.

Đương nhiên, có một số ít người vận khí tương đối tốt, trước khi dùng hết tiềm lực, có được thiên đại kì ngộ, thực lực đột nhiên mãnh tiến, một ngày ngàn dặm, mau chóng trở thành tuyệt thế cường giả, ngạo thị quần hùng, ví dụ quân lâm thiên hạ Huyền Hậu, ba mươi lăm tuổi bước vào Sinh Tử Cảnh, trở thành đại lục đỉnh tiêm cao thủ, sánh vai với Hư Hoàng, Long Vương, Tà Vương, sở hữu thọ mệnh ngàn năm, có thể huyết diễn sinh, thậm là tích huyết trùng sinh, thủ đoạn tầm thường khó lòng giết được. Đọc Truyện Online Tại http://Trà Truyện

Cho nên, kì ngộ là một phần không thể thiếu để trở thành cường giả, không dựa vào kì ngộ mà vẫn đạt đến một cảnh giới gần như không có, nếu như có, thì hắn bản thân chính là một kì ngộ, tiềm lực vô tận, dù sao con người đều là có tiềm lực cực hạn, tiềm lực vô hạn không phải kì ngộ thì là cái gì.

- Kinh vân vô cực.

- Kinh vân vô định.

- Vô thường nhất kiếm.

...

Diệp Trần lần lượt thi triển ra kiếm chiêu trong Kinh vân kiếm pháp, ba Trọng Nhạc trưởng lão ngoại môn khí thế hừng hực là thế mà bị đánh không còn đường lui, người nhuộm đầy máu.

Mắt thấy cả ba đều đã thiệt mạng, một trong số đó đột nhiên từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một viên ám hồng thiết đạn, mặt đầy vẻ hung tợn.

- Đê tiện quá, đã ỷ đông hiếp yếu, còn lấy ra Xích quang dung hoả đạn.

- Thể diện Trọng Nhạc bị chúng làm cho mất hết rồi.

- Diệp Trần nguy hiểm rồi, Xích quang dung hoả đạn có thể nổ chết Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong võ giả bình thường, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì cũng bị nổ thành trọng thương.

- Chỉ cần trọng thương, đó chính là nguy hiểm.

Không ít tông trưởng lão chỉ trích thủ đoạn người kia, nhưng họ cũng không nghĩ Diệp Trần sẽ bị Xích quang dung hoả đạn nổ chết, thiên tài luôn có cách bảo mạng, nhưng vấn đề chính là nằm ở đây, chỉ cần bị Xích quang dung hoả đạn làm cho trọng thương, cực diện sẽ thay đổi trong chớp mắt.

- Chết đi.

Trọng Nhạc ngoại trưởng lão mặt hung ác dữ dằn, quán chú chân khí vào trong xích quang dung hoả đạn, rung tay ném ra, lăng không về phía Diệp Trần.

Ầm.

Hoả quang kịch liệt bạo phát, phạm vi cực rộng, với tốc độ Diệp Trần cũng khó tránh được hết, bị hoả diễm dính lên người, cả người bay ngược ra ngoài.

- Diệp sư đệ.

Ba người Chu Mai thất kinh.

Bọn tứ trưởng lão sắc mặt tái nhợt.

Ba!

Nhẹ nhàng đáp xuống sa mạc, Diệp Trần cười nhạt,

- Các ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Vậy thì các ngươi chết chắc rồi.

- Cái gì? Không bị thương.

- Sao lại có thể, xích quang dung hoả đạn là thu thập hoả nguyên khí trong Thiên kinh thiên trùng thứ nhất luyện chế mà thành, uy lực mặc dù giảm mạnh, nhưng cũng không đến nỗi không hề hấn gì.

Trọng Nhạc ngoại trưởng lão ném ra xích quang dung hoả đạn không tin vào mắt mình, nói với hai người bên cạnh:

- Lúc trước tông môn có ban cho chúng ta mỗi người một viên xích quang dung hoả đạn, đừng tiết kiệm, ném hết ra giết chết hắn cho ta.

Trong cửu quốc, Trọng Nhạc và mấy tông khác từng cùng nhau phát hiện một di chỉ cổ, trong di chỉ có không ít Xích quang dung hoả đạn, được họ chia đều, chỉ là Xích quang dung hoả đạn không có phương pháp luyện chế, cho dù là Võ giả Tinh Cực Cảnh cũng không thể làm được, dùng một viên bớt một viên, nếu như lần này không phải hộ tống đệ tử ưu tú nhất đến Thiên Mộng cổ địa, bọn họ đã không thể một người nhận được một viên Xích quang dung hoả đạn, cho dù hàng tồn của tông môn trên cơ bản đều đã phát hết, nhắc nhở họ chưa đến thời khắc mấu chốt không được động dụng, sau này để lại cho các đệ tử.