Diệp Trần nói: "Thật là hay, nhưng cái quang huy vừa nãy kia quá mức sáng
chói, nếu như còn có những người khác tại tầng thứ mười hai thì nhất định có
thể nhìn thấy, chúng ta cần phải cẩn trọng một chút."
Tuy rằng có phòng ngự tăng mạnh, nhưng Diệp Trần như trước vẫn không dám coi
thường chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn.
Địa phương mà Thần thạch quang huy biến mất ở cách đây rất xa, hai người Diệp
Trần bay suốt thời gian hơn nửa ngày cũng chưa tới được chỗ cần đến.
Đang lúc này, một đạo chưởng ấn có hai màu trắng và đen giao nhau từ đằng xa lao
đến với một tốc độ kinh người, đánh về phía Diệp Trần cùng Lam Nguyệt. Đối mặt với một chưởng này, Diệp Trần cảm giác cả thiên địa tựa hồ bị
đông cứng lại, mọi thứ đều bị triền trụ, kiếm nguyên quanh thân hắn mơ hồ có dấu
hiệu bị phá vỡ.
"Vô thượng võ học thật lợi hại."
Diệp Trần cả kinh, lập tức rút Thiên Kiếm ra khỏi vỏ rồi vung ra một đạo kiếm khí
hùng hồn bá đạo.
Lam Nguyệt chậm hơn một bước so với Diệp Trần, vô thượng đao chiêu Phách Đao
Trảm cũng theo sát phía sau.
Ầm!
Chưởng ấn Hắc bạch liên tiếp chấn nát kiếm khí cùng đao khí, bất quá bản thân nó
cũng bị yếu đi không ít, đến khi uy lực từ mười đã không còn được một thì bị Diệp
Trần cùng Lam Nguyệt dễ dàng đánh nát.
Sau một khắc, một vệt bóng đen xuất hiện ở trước mặt hai người, là Tam trưởng
lão Hắc Sát của Địa Sát bộ lạc.
"Là Tam trưởng lão Hắc Sát của Địa Sát bộ lạc, vô thượng võ học của hắn là
Âm Dương Đại Ma Bàn, rất là lợi hại đấy." Lam Nguyệt truyền âm cho Diệp
Trần.
Diệp Trần trả lời: "Trong lúc ta ngăn cản hắn, ngươi ở một bên tung hết
toàn lực ra công kích, không cần lo ta bị tổn thương đâu."
"Được."
Lam Nguyệt khá hiểu rõ phòng ngự của Diệp Trần.
"Sát!"
Không có bất kỳ lời nào, Hắc Sát lập tức giết tới, liên hoàn song chưởng được đánh
ra, mang theo từng đạo từng đạo chưởng ấn hắc bạch cường hãn.
"Chặn cho ta!"
Diệp Trần hít sâu một hơi rồi thi triển ra phòng ngự kiếm pháp Thịnh Cực Nhi
Suy, trong nhất thời, ánh kiếm ngũ sắc cực tốc khuếch tán tràn ngập cả không
gian, trông nó giống như một cái quang cầu ngũ sắc to lớn vậy. Chưởng ấn hắc
bạch rơi như mưa vào ngũ sắc quang cầu làm phát sinh những tiếng nổ vang rền. Nhưng
chỉ vẻn vẹn chống đỡ được trong một chớp mắt thì ngũ sắc quang cầu đã bị phá vỡ,
chưởng ấn còn sót lại mạnh mẽ trùng kích vào người Diệp Trần.
Coong coong coong coong coong...
Phảng phất như âm thanh kim thiết va chạm vang lên, những chưởng ấn này tuy cường
đại vô cùng, nhưng thân thể Diệp Trần vẫn không mảy may thua kém, chẳng những
không bị đánh nát mà trái lại một chút chưởng ấn còn bị văng dội ra.
"Làm sao có khả năng này chứ?"
Hắc Sát lấy làm kinh hãi, Âm Dương Đại Ma Bàn của hắn không có gì là không thể
phá nát, vậy mà đối phương chỉ bằng vào phòng ngự thân thể mà có thể chặn lại.
"Phá Hư Tam Thập Lục Đao!"
Lam Nguyệt nắm lấy cơ hội, liên tiếp phát ra 36 đạo Phá Hư Đao về phía Hắc Sát,
mỗi đao đều là đoạt mệnh đao cả, không ngừng ngăn cản con đường né tránh của Hắc
Sát, đương nhiên, Diệp Trần cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào vòng công kích của
đao chiêu.
Quá đột ngột nên không kịp phòng bị, Hắc Sát chỉ kịp thời phất tay bố trí ra một
tầng bình phong màu đen để phòng thủ, nhưng vòng bình phong này dưới sự công
kích của chừng mười mấy chiêu Phá Hư Đao trảm thì liền nhanh chóng bị sụp đổ.
Số Phá Hư Đao trảm kình còn sót lại lao đến bao vây Hắc Sát lại và điên cuồng
giảo sát.
"Phá cho ta!" Hắc Sát đến
cùng vẫn là một chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn nên hoang nguyên của hắn cực kỳ tinh
khiết, dưới tình huống bạo phát liền có thể chấn bay tất cả đám đao kính cương
mãnh kia mà trên người chỉ mang lấy một vài vết máu nhỏ mà thôi.
"Huyễn Kiếm Thức!"
Bọt khí ánh kiếm như mộng ảo khuếch tán chợt khuyết tán ra, trong chớp mắt đã cuốn
Hắc Sát vào trong.
"Không tốt!"
Hắc Sát kinh hãi, hắn biết mình đã bị trúng ảo giác rồi.
"Chết đi!"
Thiên Kiếm lập tức được vung lên chém bay thủ cấp Hắc Sát xuống đất, ngay sau
đó thân ảnh Diệp Trần lập tức xuất hiện ở vị trí cách mấy trăm mét sau lưng Hắc
Sát.
"Phách Đao Trảm!"
Lam Nguyệt phi thân lên cao, hai tay cầm Lam Nguyệt đao bổ ra một ánh đao màu
lam đậm thê lương lãnh diễm về hướng thân thể không đầu của Hắc Sát.
Trong không trung, ánh đao vừa trúng vào thân thể của gã nên trông như thoáng dừng
lại một chút, thế nhưng rất nhanh sau đó mọi trở ngại đều bị tiêu trừ, ánh đao lao
từ trên xuống dưới, bổ thẳng xuống trong lòng đất, còn thân thể Hắc Sát tất
nhiên đã bị chia ra làm hai nữa.
"Tử Vong Thiết Cát!"
"Hồi Thiên Đao Luân!"
Diệp Trần và Lam Nguyệt một trước một sau, đem Hắc Sát kẹp ở giữa, mỗi người đều
phát ra công kích dầy đặc nhất, lúc này không thể để cho đối phương có bất kỳ một
tia cơ hội phục hồi nào, bằng không tất cả những việc đã làm trước đó đều sẽ bị
thất bại trong gang tấc.
"Hắc Sát ta đường đường là một chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, lại bị lưu lạc tới
mức độ như vậy!"
Hắc Sát chợt tỉnh mộng, tư duy lập tức phục hồi.
"Không!"
Tiếng gầm giận dữ vang lên từ bên trong vô số kiếm khí và ánh đao, một bóng
người màu bạc phóng lên trời, phá gãy nát hết thảy kiếm khí cùng ánh đao.
Tại Hoang Thần Đại Lục, phần lớn chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn đều không có được thánh
khí, hết thảy bọn họ đều có thực lực của một chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn chân chính,
không có một tia giả tạo nào. Tương ứng với việc đó, mọi tố chất của bọn họ tất
nhiên đều vô cùng tuyệt vời, tỷ như võ đạo nguyên thần của Hắc Sát đã tiếp cận cấp
bậc Bạch Ngân, chỉ thiếu chút nữa thì đã có thể tu luyện thành bạch ngân võ đạo
nguyên thần thực sự. Một khi nắm giữ bạch ngân võ đạo nguyên thần thì đó chính
là Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự, lực lượng sẽ tăng vọt đến một mức độ cực cao.
Nghiêm túc mà nói, Hủ Ma Thiên Tôn lúc trước tuy rằng cũng là cấp bậc chuẩn
Truyền Kỳ Chí Tôn, nhưng là về mặt lực lượng lại muốn kém xa so với Hắc Sát,
Hủ Ma Thiên Tôn là dựa vào siêu vô thượng võ học mới có được thực lực của chuẩn
Truyền Kỳ Chí Tôn. Đương nhiên, cái này chủ yếu là vì thực lực của hắn đã bị hao
mòn quá mức nhiều rồi, từ vạn phần cũng không còn được một, dù sao ở tại thời
kì đỉnh phong, hắn đã được xứng danh là một Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự.
"Chuẩn bạch ngân võ đạo nguyên thần!"
Diệp Trần thở dài, xem ra không có cách nào giết được đối phương, nếu như đối
phương cũng như Hủ Ma Thiên Tôn thì hắn có thể nắm chắc giết chết được gã. Hủ
Ma Thiên Tôn tuy là có võ học rất lợi hại nhưng lực lượng lại bị mất đi quá
nghiêm trọng rồi.
"Chờ khi ta tu luyện kiếm ý đến cửu cấp thì có thể diệt trừ cả thanh đồng
võ đạo nguyên thần để tránh tai hoạ ngầm rồi, khi đó hẳn là ta cũng có thể bước
vào cấp bậc chuẩn bạch ngân võ đạo nguyên thần rồi."
"Đi!"
Ý nghĩ vừa động, Diệp Trần quyết định thật nhanh rồi thân hình bắn nhanh ra
ngoài, Lam Nguyệt cũng theo sát phía sau.
"Đáng ghét."
Chuẩn bạch ngân võ đạo nguyên thần của Hắc Sát toả sáng hào quang làm đám thân
xác nằm rải rác xung quanh bị hút trở về, một lần nữa ngưng tụ thành thân thể hoàn
hảo không chút tổn hại, đương nhiên, khí tức đã bị giảm xuống rất nhiều.
"Hắc Sát, thế nào rồi?"
Từ phương xa, Hỏa Vô Tẫn chạy tới.
Hắc Sát sắc mặt tái nhợt, "Đừng nói nữa, bọn hắn ở ngay phía trước, chúng
ta sắp đuổi kịp rồi."
Hắc Sát cũng không muốn bị Hỏa Vô Tẫn biết về thảm trạng của mình, đồng thời,
hắn cũng có chút lo lắng nếu Hỏa Vô Tẫn cùng Hỏa Vô Biên trở mặt, sau khi giải
quyết Diệp Trần và Lam Nguyệt xong cũng sẽ thuận lợi giải quyết hắn, sự tình này
không phải là không có khả năng.
Tốc độ của Diệp Trần cùng Lam Nguyệt vô cùng nhanh, Hắc Sát cùng Hỏa Vô Tẫn có “thúc
ngựa” cũng đều không đuổi kịp nổi.
Một canh giờ trôi qua, thần thạch quang huy lại chói sáng lần thứ hai.
"Ở nơi đó."
Hai người vui vẻ, lần nữa tăng tốc độ lên.
Rốt cục, hai người đã thấy được điểm phát ra quang huy.
Trong tầm mắt, một cái đài cao màu xanh đậm đứng sững trên mặt đất, trên đài
cao phát ra quang huy lóng lánh, ngưng tụ thành một vòng ánh sáng. Tại bên
trong lồng ánh sáng này có ba khối đá thần kỳ trôi lơ lửng, mỗi một tảng đá
đều tỏa ra khí thế phảng phất như một toà Thái cổ đại sơn vậy, nhưng nhìn qua
bất quá chỉ to bằng bàn tay mà thôi, làm cho người ta có cảm giác chúng cực kỳ nặng
nề.
"Ba khối thần thạch."
Lam Nguyệt không nhịn được bật thốt lên.
"Phá ra!"
Diệp Trần chém một chiêu kiếm về phía chiếc lồng ánh sáng, chỉ tiếc là lồng
ánh sáng này kiên cố vô cùng, kiếm khí vừa trúng vào đã bị gãy nát.