Bộ lạc Vĩnh Hằng có số nhân khẩu là 3500 người, có cả thảy 1050
gia đình, đầu lĩnh là Phong Bách Hùng, Vĩnh Hằng Tôn Giả Diệp Trần, phía dưới
là các Đại trưởng lão cùng với thủ lĩnh các đội thợ săn, đương nhiên, trước mắt
Vĩnh Hằng bộ lạc vẫn chỉ là hình thức ban đầu, chờ sau bộ lạc càng cường đại hơn
thì nhất định hắn sẽ gia tăng chức vị của nó.
Với tư cách là Vĩnh Hằng Tôn Giả, quyền lực của Diệp Trần tương đương với đầu
lĩnh Phong Bách Hùng, thậm chí muốn cao hơn một ít, bởi đầu lĩnh cần phải quản
lý rất nhiều chuyện trong bộ lạc, còn Diệp Trần thì không cần phiền tâm như vậy.
"Đội thợ săn đã trở lại rồi...!"
"Có rất nhiều thịt để ăn đấy!"
Vĩnh Hằng bộ lạc phát triển không ngừng, người của bộ lạc tự nhiên không cần phải
lo không có thịt để ăn nữa, trước mắt, Vĩnh Hằng bộ lạc có cả thảy tám đội thợ
săn thay nhau lên núi săn thú. Khi có một đội thợ săn đã trở lại thì đội tiếp
theo sẽ lập tức xuất phát, kể từ đó, dù là gặp phải địch nhân tấn công thì cũng
có thể bảo toàn được lực lượng chiến đấu lớn nhất.
"Lão thôn trưởng, vị trí tọa lạc của Vĩnh Hằng bộ lạc quá vắng vẻ, đây là
thời điểm nên di chuyển rồi."
Diệp Trần như trước vẫn ưa thích gọi Phong Bách Hùng là lão thôn trưởng.
Phong Bách Hùng gật đầu, "Đúng vậy, chung quanh chúng ta đã không còn thôn
làng nào nữa rồi, nên di chuyển đến địa điểm mới rồi."
Việc di chuyển cũng thập phần đơn giản, chỉ cần đem các nhà cửa trong thôn thu
vào trong Trữ Vật Linh Giới là xong.
Hoang Thần Đại Lục bị Hoang Thần pháp tắc bao phủ nên khắp nơi đều là một mảnh sương
mù, vì vậy muốn vẽ địa đồ là khó khăn trùng trùng điệp điệp, phải bỏ ra trọn vẹn
một tháng thời gian thì mọi người mới tìm được một địa điểm lý tưởng để dừng
chân, thật tốt là trước đó cả đại thôn đều có tồn trữ thực phẩm nên trong suốt một
tháng này cũng không có thiếu thốn.
"Dựa vào sơn thủy thì chỗ này là tốt nhất rồi."
Rơi vào trong mắt mọi người chính là một dãy núi cùng một cái hồ nước lớn, dãy
núi trải dài mênh mông, còn hồ nước trong vắt sáng long lanh, Vĩnh Hằng bộ lạc ở
chỗ này nhất định có thể phát triển phồn vinh.
Đông đông đông...
Từng tòa phòng ốc rơi xuống, hiện lên một vòng tròn khuếch tán, toàn bộ Vĩnh Hằng
bộ lạc như được tạo thành từ nguyên một đám vòng tròn, sau đó, tất cả đại Chí
Tôn liên thủ nhau bố trí ra trận pháp. Bộ lạc sở dĩ cường đại là ở chỗ có nhiều
Chí Tôn, cũng có thể bố trí ra nhiều trận pháp, vì vậy địch nhân có muốn tấn công
thì cũng gặp khó khăn, người của bộ lạc cũng có thể an toàn sinh sôi nảy nở ở
bên trong.
"Sau này, nơi đây là nhà mới của chúng ta rồi."
Phong Bách Hùng thập phần cảm khái.
Các Chí Tôn khác cũng vạn phần cảm khái, bọn hắn tuy bị Đại Phong thôn chinh phục,
bây giờ lại giữ chức trưởng lão của Vĩnh Hằng bộ lạc hoặc là thủ lĩnh đội thợ
săn, nhưng dù nói thế nào thì bộ lạc tựu vẫn là bộ lạc, thân là một thành viên của
bộ lạc, vận mệnh của bọn hắn đã cùng một nhịp thở với bộ lạc rồi, “nhất vinh
câu vinh, nhất tổn câu tổn”.
Trận pháp mà Diệp Trần bố trí chính là Bất Hủ kiếm trận cùng Hủy Diệt kiếm trận,
đối với trận pháp, hắn không tính là tinh thông, nhưng bất quá Bất Hủ Kiếm Ý
cùng Hủy Diệt Kiếm Ý lại quá mức cường đại, kiếm trận ẩn chứa Bất Hủ Kiếm Ý
cùng Hủy Diệt Kiếm Ý hoàn toàn có thể ngăn trở một hồi tấn công của Siêu cấp
Chí Tôn, còn nếu dưới Siêu cấp Chí Tôn thì bất kể kẻ nào xông vào, dù không chết
thì cũng muốn mất một ít da đấy.
Trận pháp không có bất kỳ trói buộc nào đối với người dân của Vĩnh Hằng bộ lạc,
họ có thể tùy ý ra vào, đây chính là lực lượng của lời thề.
Vĩnh Hằng bộ lạc dựa vào non nước, điều này đại biểu về sau không chỉ có thịt từ
đất liền, mà dưới nước cũng có thịt để ăn nữa, người dân Vĩnh Hằng bộ lạc
càng xem càng thích thú, rất nhanh, họ đã quên đi những phiền muộn khi rời bỏ nơi
sinh trưởng trước kia của mình.
...
Trong bộ lạc Vĩnh Hằng, mỗi ngày đều đầy ấp tiếng cười nói vui vẻ, hình ảnh bọn
trẻ chơi đùa lúc nào cũng có thể thấy được, bên ngoài Vĩnh Hằng bộ lạc, một đội
thợ săn đang săn bắt thủy sinh hung thú ở bên trong hồ nước, một đội thợ săn
khác thì lên núi săn hung thú trên đất liền, Diệp Trần đối với sự phát triển của
bộ lạc cũng có một kế hoạch rõ ràng, rất đơn giản, đó là tích trữ lương thực.
Thịt càng có nhiều thì việc phát triển bộ lạc mới không bị hạn chế, năng lực
sinh sản của người Hoang tộc cũng có quan hệ với việc ăn thịt, no bụng một bữa,
bữa sau lại đói thì sẽ rất khó sinh sản được, bởi vì một khi không có thịt ăn
thì sức khỏe sẽ yếu đi, mà sinh lực yếu đi rồi thì làm sao có dư thừa nguyên
khí để sinh sôi nảy nở được chứ, phải biết rằng người dân Hoang tộc ngay khi
sinh ra thì đã có tu vi Tinh Cực Cảnh, thậm chí là Linh Hải cảnh, nên tiêu hao
nguyên khí là rất lớn.
“Cả ngày đánh nhạn, thế nào cũng có thời điểm bị nhạn mổ
mù mắt”.
Đội thợ săn thứ hai lên núi đã xảy ra chuyện, chết hơn mười người Hoàng giả,
hai vị Chí Tôn là thủ lĩnh và phó thủ lĩnh, tình huống cụ thể là, vào ngày thứ
mười hai khi đội thợ săn thứ hai lên núi, đã gặp phải một con Tinh Không Hùng
Khuyển. Vị thủ lĩnh đội thợ săn thập phần quan tâm đối với Tinh Không Hùng Khuyển,
nên rất muốn thuần phục một con, vì vậy đã không để ý đến lời khuyên can của những
người khác, “được ăn cả ngã về không”, hắn quyết định bắt cho được Tinh Không
Hùng Khuyển, nhưng nào đâu biết rằng, con Tinh Không Hùng Khuyển này không phải
là Tinh Không Hùng Khuyển bình thường, mà là Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương thập
phần hiếm thấy trong giống loài Tinh Không Hùng Khuyển, nó có huyết mạch Thuỷ Tổ
của Tinh Không Hùng Khuyển.
Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương sau khi bị chọc giận đã đại khai sát giới, giết
chết hắn, phó thủ lĩnh cùng hơn mười người Hoàng giả của đội thợ săn thứ hai, nếu
không phải Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương có sát tính nặng như những loài
hung thú khác thì rất có thể toàn quân đội thợ săn này đã bị tiêu diệt rồi.
"Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương sao? Lần này để ta làm thống lĩnh, các
ngươi dẫn đường đi."
Diệp Trần bị đưa tới hứng thú, hắn vẫn muốn có một con Tinh Không Hùng Khuyển, vậy
mà lần này lại xuất hiện Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương nên tất nhiên sẽ
không bỏ qua, vì vậy đã chuẩn bị để cho những thành viên may mắn còn sống sót của
đội thợ săn thứ hai dẫn đường.
"Tôn Giả không thể được, quá nguy hiểm."
Có Chí Tôn khuyên can.
Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương tương đương với Siêu cấp Chí Tôn, hơn nữa phòng
ngự thân thể cực kỳ cường đại, căn bản không phải Tinh Không Hùng Khuyển bình
thường có thể so sánh, Diệp Trần một khi gặp chuyện không may thì tiền cảnh của
Vĩnh Hằng bộ lạc bọn hắn sẽ không còn được tốt đẹp như trước nữa, có lẽ qua một
thời gian ngắn cũng sẽ bị bộ lạc khác chinh phục mà thôi.
"Không cần ngăn cản đâu, ta tự có chừng mực."
Diệp Trần tâm ý đã định.
"Đã như vầy, Tôn Giả cẩn thận là hơn."
Phong Bách Hùng biết rõ tính cách Diệp Trần, nếu tiếp tục ngăn cản thì chỉ biết
làm hắn mất hứng mà thôi.
Hôm sau, Diệp Trần dẫn đầu các thành viên còn sót lại của đội thợ săn thứ hai
xuất phát.
Ở bên trong dãy núi, mây đen lượn lờ, phạm vi Linh Hồn Lực lan ra chỉ có được vài
dặm, cũng may bản thân Diệp Trần có U Minh Thánh Nhãn nên có thể thấy được phạm
vi mấy ngàn dặm.
"Tôn Giả, là hướng này."
Một thành viên thợ săn chỉ chỉ phía trước.
Ba ngày đi qua, đám người Diệp Trần đã đi tới khu vực qua lại của Tinh Không
Hùng Khuyển Chi Vương.
"Chính là trong chỗ này."
Thành viên đội Thợ săn thứ hai có chút khẩn trương, nguyên một đám nhìn quanh bốn
phía, sợ Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương đột nhiên xuất hiện.
"Đừng sợ, đã có ta ở đây."
Diệp Trần vỗ vỗ bả vai một người trong đó.
Đứng tại chỗ cao, Diệp Trần đang trông xem bốn phía thế nào, “Ồ!” Chợt, Diệp Trần
đôi mắt sáng lên, vốn dĩ hắn cho rằng Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương đã đi khỏi
chỗ này, nhưng không thể tưởng được lại phát hiện được hang ổ của nó ở bên
ngoài tám trăm dặm, Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương thập phần mẫn cảm, tựa hồ
phát hiện ra điều gì đó, liền lướt ra khỏi ổ, thế nhưng vô luận là ánh mắt của
nó nhạy cảm như thế nào thì cũng khó có thể phát giác ra điều khác thường.
Hắc lão đại, Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương tiếp tục trở về ổ của mình ngủ rồi.
Chỉ chốc lát sau, đám người Diệp Trần đã đi tới bên ngoài hang ổ của nó.
Rống!
Tinh Không Hùng Khuyển Chi Vương chui ra, thân thể của nó cao hơn rất nhiều so
với Tinh Không Hùng Khuyển bình thường, bộ lông màu nâu nhạt của nó rất rậm rạp,
hiện ra một vẻ kim loại sáng bóng, mà ở trán của nó lại có một dấu kim ngấn
nhàn nhạt, nếu không cẩn thận quan sát sẽ rất khó phát hiện ra sự tồn tại của kim
ngấn này, vị thủ lĩnh của đội thợ săn thứ hai không phát hiện ra cũng là rất
bình thường.
Đồng tử mắt màu xanh lục liếc quét qua Diệp Trần, thân thể Tinh Không Hùng Khuyển
Chi Vương hạ thấp xuống rồi rống lên một tiếng, tùy thời chuẩn bị phát động công
kích mãnh liệt.
"Tốt cho một con Tinh Không Hùng Khuyển Vương, một mình nó đủ để hơn trăm con
Tinh Không Hùng Khuyển bình thường."
Diệp Trần cười ha ha, cất bước đi về hướng đối phương.
Cuồng phong tỏa ra như muốn quét tất cả mọi thứ xung quanh, Tinh Không Hùng
Khuyển Chi Vương đã đánh một đòn phủ đầu về phía Diệp Trần, móng vuốt sắc bén của
nó chợt dài ra, đạt tới năm thước, vị phó thủ lĩnh của đội thợ săn thứ hai chính
là đã bị móng vuốt này xé nát.