Diệp Trần chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ, hắn sao lại nhìn
không ra Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp của Dạ Kiếm Hoàng có ẩn chứa rất nhiều
loại Kiếm Thế, có thể nói là có đủ loại Kiếm Thế dung hợp thành một thể và trở thành
Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Thế. Kiếm Thế mạnh mẽ như vậy thì tất nhiên uy năng kiếm
pháp cũng sẽ không yếu. Tâm niệm vừa động, Kiếm Thế của Ngũ Hành Kiếm Pháp lập
tức khuếch tán ra ngoài tựa như một cái quang cầu ngũ sắc cự đại bao phủ quanh
người Diệp Trần, chiếu sáng rạng rỡ cả đêm tối.
Bang!
Vô thanh vô tức, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, một đạo hỏa diễm hừng hực bay
sượt qua vòng bích chướng của Ngũ Hành Kiếm Pháp, trông hệt như một con mãng xà
đang lướt đi vậy, vô cùng mạnh mẽ.
Bang bang bang bang bang bang...
Kế tiếp, ánh lửa hừng hực cơ hồ bao khỏa cả Ngũ Hành Kiếm Pháp với thanh thế cực
kỳ mãnh liệt, đến mức không thể tưởng tượng nổi, về phần Dạ Kiếm Hoàng, phảng
phất đã cùng bảo kiếm dung thành một thể, kiếm chính là hắn, hắn tựu chính là
kiếm, Nhân Kiếm Hợp Nhất. Khả năng khống chế Tâm Kiếm cũng được thúc đẩy đến
một cảnh giới vô kiên bất tồi.
Đôi mắt Diệp Trần càng ngày càng sáng lên, Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp quả thật
là Vô Pháp Vô Thiên, dựa vào Ngũ Hành Kiếm Pháp tuy có thể phòng thủ được,
nhưng không cách nào làm giảm kiếm lực của đối phương xuống một nhanh chóng như
trước nữa, chỉ có thể thoáng làm suy yếu một chút uy năng của nó mà thôi.
Nhưng lúc này, Diệp Trần cũng không biết là Dạ Kiếm Hoàng đang cảm thấy kinh
hãi đến tột đỉnh, tuyệt kỹ Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp này hắn đã tu luyện đến
cảnh giới Nhân Kiếm Tâm hợp nhất rồi, nhưng chung quy vẫn không thể phá được kiếm
pháp của đối phương, điều này đối với hắn như một đả kích cực lớn, phải biết rằng
Man Hoàng có Man Hoang chiến thể nhưng tại dưới Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp của
hắn cũng đều vô dụng, dễ dàng bị xuyên thủng và phá hủy.
"Bộc phát cho ta!"
Dạ Kiếm Hoàng bộc phát lực lượng trong cơ thể một cách không tiết chế, Tâm Kiếm
cảnh giới càng được đẩy lên đến cực hạn, nương theo đó còn có sự vận động của Linh
Hồn Lực, ba thứ đồng thời quán chú vào trong Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp, làm
cho uy năng kiếm pháp tăng lên điên cuồng.
Ầm ầm!
Ánh lửa dài đến mấy ngàn dặm chợt lóe lên, trong một khắc này, cả thời không phải
run rẩy kịch liêt và xuất hiện rạn nứt.
"Vì cái gì chứ?"
Dạ Kiếm Hoàng nhanh chóng trở nên điên tiết, Kiếm Thế bao phủ xuống ngũ sắc
quang cầu như trước vẫn bình yên vô sự, Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp chỉ có thể
khiến nó bị chấn động thoáng một phát, đến tư cách làm rạn nứt nó cũng đều
không có.
"Đệ nhất thiên hạ phòng thủ kiếm pháp!"
Bạch Cốt Kiếm Hoàng rốt cuộc phải thừa nhận, đây chính là phòng thủ kiếm pháp cường
đại nhất mà hắn từng thấy qua, hắn cũng từng nghe nói qua Đại Tự Tại Vô Thiên
Kiếm Pháp của Dạ Kiếm Hoàng, hiện tại cũng đã được nhìn thấy. Nếu đổi lại là hắn,
thậm chí là có cả nghìn người như hắn mà dứng trước Thiên Địa Nhân Tử cũng đều không
thể trụ nổi, chứ đừng nói chi là Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp. Hắn cảm nhận được
rằng, uy năng của Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp vừa rồi tối thiểu phải gấp 10 lần thậm chí mấy chục lần chiêu trước
đó, khó trách Man Hoang chiến thể của Man Hoàng trở nên yếu ớt tựa như là đậu hủ
vậy.
Hắc Bạch lão nhân sắc mặt trở nên âm trầm, hắn đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ, nếu
Dạ Kiếm Hoàng đổi thành chính mình, liệu rằng có thể phá vỡ Ngũ Hành Kiếm Pháp của
Diệp Trần hay không, đáp án dĩ nhiên là không thể. Cái môn phòng thủ kiếm pháp này
quá mức biến thái rồi, nó làm cho người ta phải rơi vào tuyệt vọng, nhưng cũng
may là đối phương cho tới bây giờ vẫn còn chưa thi triển ra công kích kiếm pháp
mạnh tương đương với phòng thủ kiếm pháp, nếu không thì gặp phải đối phương, chỉ
có bỏ quyền mà thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Thiên Ma Hoàng cùng Tà Kiếm Hoàng lộ ra thần sắc rất
nghiêm túc, bọn hắn cẩn thận quan sát Ngũ Hành Kiếm Pháp của Diệp Trần, nhãn lực
của bọn hắn lợi hại hơn nhiều so với Dạ Kiếm Hoàng, cũng đã chứng kiến được rất
nhiều thứ, đối với bọn hắn mà nói, trên đời này không có kiếm pháp nào là không
thể phá được, vấn đề duy nhất là bản thân mình có đủ mạnh hay không mà thôi.
"Diệp Trần, ngươi chỉ biết phòng thủ thôi sao? Có bản lĩnh thì cùng ta đối
công!"
Dạ Kiếm Hoàng cả giận nói.
"Ngươi có bản lãnh thì phá được Ngũ Hành Kiếm Pháp của ta trước rồi hẵn nói
sau, đừng nhiều lời vô ích." Diệp Trần không sợ cùng Dạ Kiếm Hoàng đối
công, nhưng hiện tại vẫn còn chưa tới thời điểm, Dạ Kiếm Hoàng mỗi một lần thi
triển Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp để công kích hắn, hắn đều có thể hấp thu một
bộ phận tinh túy của kiếm pháp đó, bất quá Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp có quá
nhiều tinh túy, vì vậy cần đối phương công kích thêm mấy lần nữa thì mới được.
"Ngươi thực sự cho rằng ta phá không được à, phá cho ta, phá!"
Dạ Kiếm Hoàng điên cuồng tấn công Diệp Trần, hết lần này đến lần khác.
Bất tri bất giác, thời gian dùng cạn một chung trà trôi qua.
Dạ Kiếm Hoàng như trước vẫn không thể phá vỡ được Ngũ Hành Kiếm Pháp, hắn hiện
tại đã hận Diệp Trần đến thấu xương, đối phương đã đem lòng tự tin của hắn, tôn
nghiêm cùng với khí thế…phá hủy triệt để, nghiền thành từng mảnh vỡ rồi. Nếu như
hôm nay không chiến thắng được Diệp Trần thì cả đời này đừng mong có thể trở
thành Chí Tôn, bởi vì Diệp Trần đã trở thành tâm ma của hắn, bao phủ cả tâm
linh của hắn rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn có thể còn sống mà ly khai giác
đấu trường, ly khai khỏi Tu La giới.
"Ta không đành lòng nhìn nữa rồi."
Đây là lần đầu tiên Bạch Cốt Kiếm Hoàng cảm thấy bi ai cho Dạ Kiếm Hoàng Dạ Xoa
tộc, nhưng lại cảm thấy may mắn vì bản thân mình là Nhân tộc. Thua không đáng sợ,
đáng sợ chính là bị người ta đánh đến không còn một chút lòng tin nào, vốn dĩ
là một kẻ vốn có tiền cảnh vô cùng rộng lớn, vậy mà Dạ Xoa tộc Kiếm Hoàng “sất trá
phong vân” một thời lại thành ra cái dạng như ngày hôm nay, e rằng dù là ai đi
nữa cũng không nghĩ tới sẽ có tràng cảnh này.
"Vẫn còn thiếu một chút."
Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.
Trong nháy mắt, lại thời gian một chén trà đi qua.
Dạ Kiếm Hoàng gần như điên loạn và suy sụp, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý
niệm duy nhất, đó chính là ly khai khỏi cái địa phương quỷ quái này.
"Dạ Kiếm Hoàng xem như đã xong!"
Thiên Ma Hoàng lắc đầu, dùng một ánh mắt đáng thương nhìn thoáng qua Dạ Kiếm
Hoàng.
"Trừ chúng ta ra, đổi thành bất luận kẻ nào mà đụng phải loại phòng thủ kiếm
pháp này thì tỷ lệ sụp đổ đều rất lớn, chỉ có thể nói, Dạ Kiếm Hoàng có vận khí
không tốt, bất quá vận khí cũng là một bộ phận của thực lực, hắn hiện tại đã là
phế vật rồi, dù có chết cũng không thể tiếc." Tà Kiếm Hoàng vẻ mặt hờ hững.
"Có thể đem Dạ Kiếm Hoàng bức đến điên loạn, xem ra hắn đáng để cho chúng
ta phải chú tâm đến rồi."
Thiên Ma Hoàng cười ha ha, trong mắt mang theo sát cơ sắc bén như đao kiếm vậy.
"Diệp Trần, ngươi thật hèn hạ, có bản lĩnh thì đừng phòng thủ nữa."
Dạ Kiếm Hoàng cũng không đến mức không chịu nổi như những người khác nghĩ, tại
lúc gần như ở “bên bờ” sụp đổ thì bỗng nhiên hắn ý thức được, Diệp Trần phòng
thủ lợi hại như thế nhưng công kích chưa hẳn đã quá lợi hại, chỉ cần đối phương
buông tha cho phòng thủ thì bản thân mình vẫn còn có cơ hội, cho dù đối phương
một mực phòng thủ thì ít nhất cũng là duy trì cục diện bế tắc, bản thân mình
làm gì mà nôn nóng như vậy chứ.
Tỉnh táo lại, Dạ Kiếm Hoàng rốt cục đã ổn định được cảm xúc, đương nhiên, hôm
nay không giết chết Diệp Trần thì Tâm Ma vẫn phải có, cái này sẽ trở thành chướng
ngại lớn nhất trong việc tấn chức Chí Tôn của hắn.
"Tốt, như ngươi mong muốn."
Ngũ sắc quang cầu tiêu tán đi, Diệp Trần đình chỉ thi triển Ngũ Hành Kiếm Pháp.
"Ha ha, Thiên Đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại
đến, chết đi!" Dạ Kiếm Hoàng sửng sốt một chút, chợt cười lớn ra tiếng, chờ
đợi tới bây giờ, rốt cục thời khắc tốt nhất đã đến, hắn nên nói là đối phương quá
ngu xuẩn hay là quá tự tin đây, đương nhiên, cũng có khả năng là thi triển
cái môn phòng thủ kiếm pháp này gặp phải tiêu hao quá lớn. Nhưng bất quá hết thảy
mọi thứ đều không còn trọng yếu nữa, quan trọng nhất chính là tự tay mình có thể
giải quyết đối phương, phá bỏ Tâm Ma trong mình.
"Ấy, làm gì vậy, mau dừng lại."
Bạch Cốt Kiếm Hoàng vỗ vỗ đùi, Diệp Trần không vội, nhưng hắn ngược lại rất gấp
gáp.
"Vẫn còn hơi trẻ người non dạ một chút." Võ Hoàng với bộ dáng trung
niên lắc đầu, trong mắt hiện ra một tia lo lắng.
"Nhận lấy cái chết đi!"
Dạ Kiếm Hoàng biết rõ đây là cơ hội khó có được, hắn cơ hồ dốc hết toàn bộ khí
lực tích trữ cả đời để thi triển ra Đại Tự Tại Vô Thiên Kiếm Pháp, tạo ra vô ảnh
kiếm khí dài đến hơn nghìn dặm chém về phía Diệp Trần, một kiếm này là một kiếm
đỉnh phong, cũng là một kiếm tất sát của hắn, toàn bộ tinh khí thần đều được dung
nhập vào trong một kiếm này.
Đối mặt với một kiếm đỉnh phong của Dạ Kiếm Hoàng, Diệp Trần biểu lộ trạng thái
không vui không buồn, huy động Thiên Mộng kiếm giống như mây bay nước chảy, xuất
kích.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh...
Trọn vẹn mấy chục cánh hoa từ trên không bay xuống, mỗi một cánh hoa đều tuyệt
đẹp. Lúc này, cả thời không, âm thanh, ánh sáng trong chốc lát đã bị dừng lại.