Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1479: U minh thánh nhãn

Bá!

Mượn thời cơ ngắn ngủi khi Hoàng Tuyền Phong Bạo nuốt lấy Diệp Trần, Ngũ Lăng lão tổ thoáng cái lướt tiến vào trong tòa tháp cao.

Tầng một của tháp không có bất kỳ vật gì, chỉ có một tấm bia đá màu đen, trên đó có sáu chữ to màu máu “Bước vào đây sẽ phải chết"

Nơi đây là đâu chứ?

Ngũ Lăng lão tổ biết rõ, người viết ra những dòng chữ này muốn ám chỉ tầng phong ấn 41, chứ không phải là tòa tháp này.

Đi vào tầng hai, đồng dạng cũng có một tấm bia đá, và dòng chữ trên nó cũng y như vậy.

Và tầng ba cũng như 2 tầng trước!

Thời gian dần trôi qua, tâm hồn Ngũ Lăng lão tổ bắt đầu chìm xuống.

Nếu như đối phương không phải nói chuyện phím thì như vậy nơi đây thật sự vô cùng nguy hiểm, sáu chữ to huyết sắc kia phảng phất như là những lạc ấn, nó đã khắc dấu thật sâu vào trong linh hồn của Ngũ Lăng lão tổ.

"Mà thôi, lần này nếu có thể toàn mạng ly khai nơi đây thì sau này sẽ không bao giờ đến nữa."

Ngũ Lăng lão tổ đã bắt đầu sợ hãi, nơi này quá mức tà môn rồi, bản thân hắn là một Chuẩn Tôn nhưng cũng không tránh khỏi bị giày vò.

Một lần nữa trở lại một tầng, Ngũ Lăng lão tổ đứng ở bên trong tại cửa ra vào, từ xa nhìn đến cảnh tượng Hoàng Tuyền Phong Bạo đang cắn nuốt Diệp Trần.

"Kẻ này là một kinh tài kinh diễm, đáng tiếc."

Ngũ Lăng lão tổ âm thầm thở dài, chợt ngồi xếp bàn xuống để khôi phục linh nguyên bị hao tổn.

Bên trong Hoàng Tuyền Phong Bạo, một cái hư ảnh Diệp Trần bị kéo tách rời ra, đây chính là linh hồn của Diệp Trần.

Tại phía trên linh hồn vẫn còn có những sợi tơ mỏng cùng phù văn ngũ sắc đang xen nhau chằng chịt, mấu chốt mà Ngũ Lăng lão tổ có thể khống chế Diệp Trần chính là ở chỗ những sợi tơ mỏng cùng phù văn ngũ sắc này.

Đùng!

Hoàng Tuyền Phong Bạo mãnh liệt xoay tròn làm những sợi tơ mỏng cùng phù văn ngũ sắc đứt gãy từng khúc rồi sụp đổ hoàn toàn.

"Phù văn tan rã rồi!"

Trong tháp cao, Ngũ Lăng lão tổ sắc mặt âm trầm, kỳ thật ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn còn lưu lấy một tia hi vọng, hi vọng Diệp Trần có thể còn sống sót. Nhưng hiện tại, cái hi vọng này đã tan thành mây khói rồi, phù văn một khi bị nghiền nát thì linh hồn Diệp Trần cũng cũng không khá hơn chút nào, tất nhiên sẽ bị Hoàng Tuyền Phong Bạo triệt để thôn phệ, từ nay về sau sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này.

Hoàng Tuyền Phong Bạo đối với thân thể cũng không có lực sát thương quá lớn, nhưng đối với linh hồn lại có tổn thương trí mạng. Diệp Trần cảm giác linh hồn của mình phảng phất như bị tiến nhập vào trong một cái cối xay thịt, mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng ngàn vạn lần xoay tròn thiết cắt. Nhưng giờ khắc này cũng là lúc thể hiện ra sự đặc biệt của linh hồn Diệp Trần, không nói đến những linh hồn Hoàng giả tầm thường, cho dù là linh hồn Chuẩn Tôn thì cũng không cách nào ngăn cản Hoàng Tuyền Phong Bạo thôn phệ, hội sẽ càng ngày càng yếu đi. Còn linh hồn Diệp Trần thì không giống như vậy, lúc vừa mới bắt đầu thì bị suy yếu rất nhiều, nhưng càng về sau thì dần dần phục hồi ngược trở lại, áp bách càng mạnh thì khả năng bức bách của hắn càng mạnh bấy nhiêu, Bất Diệt linh hồn của hắn hệt như một cỗ Hỏa diễm hung mãnh thiêu đốt mọi thứ vậy.

Kỳ thật, những kẻ có thể giác tỉnh Linh Hồn Chi Nhãn đều có được đặc thù linh hồn này, nói cách khác, vũ trụ ý chí đã giao phó cho bọn hắn đặc tính Bất Diệt, đương nhiên, đó cũng không phải Bất Diệt tuyệt đối, mà chỉ là Bất Diệt trên một mức độ nhất định nào đó. Mặt khác, Bất Hủ Kiếm Hồn của Diệp Trần cũng tạo ra tác dụng không thể xóa nhòa, nếu không có Bất Hủ Kiếm Hồn thì linh hồn Diệp Trần đã sớm không chịu nổi rồi.

Bất Diệt Hỏa Diễm thiêu đốt làm tách ra Bất Hủ quang mang chói lọi, linh hồn Diệp Trần trở nên thông thấu như có thần minh, thời gian dần trôi qua, linh hồn đần thu trở về thân thể, Diệp Trần mở hai mắt ra.

"Địa Ngục ý chí, thì ra là thế."

Giờ khắc này, Diệp Trần ẩn ẩn đã biết Địa Ngục là cái gì, nếu như hắn đoán không sai, Địa Ngục hẳn là mặt trái của vũ trụ, tương đương với hình chiếu của vũ trụ, mà Địa Ngục ý chí cũng là mặt trái của vũ trụ ý chí, là một mặt đối lập cùng vũ trụ ý chí.

Hoàng Tuyền Phong Bạo vẫn tiếp tục điên cuồng xoay tròn, tựa hồ không thôn phệ được linh hồn Diệp Trần thì “thề” không bỏ qua vậy.

"Hấp thu cho ta!"

Trên người Diệp Trần bỗng nhiên bộc phát ra khí tức khủng bố, một cỗ hấp lực thần dị được sinh ra, cái cổ hấp lực này cũng không thôn phệ Hoàng Tuyền Phong Bạo, thứ mà nó thôn phệ chính là Địa Ngục ý chí ẩn chứa trong Hoàng Tuyền Phong Bạo. Trong địa ngục, bất luận loại quỷ vật gì cũng đều có được Địa Ngục ý chí, tựu giống với võ đạo ý chí của Võ Giả nhưng bất đồng chính là, một cái là Tiên Thiên, một cái là Hậu Thiên.

Đại lượng Địa Ngục ý chí tiến vào trong linh hồn Diệp Trần làm cho linh hồn Diệp Trần bắt đầu tiến hóa lần thứ hai.

Diệp Trần cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy, nếu hắn không hấp thu Địa Ngục ý chí thì tựu không cách nào triệt để thoát khỏi vòng vây của Hoàng Tuyền Phong Bạo, dù sao cái Hoàng Tuyền Phong Bạo này chính là do đại lượng Hoàng Tuyền quỷ hội tụ thành, uy lực vô cùng lớn, nếu để nó tùy ý tàn sát bừa bãi thì dù Linh Hồn Lực có cường thịnh trở lại cũng đều có thể bị nó cắn nuốt, trừ phi linh hồn của hắn đạt đến cấp độ Chí Tôn, khi đó đã đạt đến một cảnh giới khác rồi.

Sau khi cắn nuốt đại lượng Địa Ngục ý chí, trên người Diệp Trần bắt đầu xuất hiện kịch biến, đầu tiên là Ngân sắc tâm nhãn dọc mi tâm trực tiếp mở ra, sau một khắc, cái Ngân sắc tâm nhãn này rồi đột nhiên phân chia thành hai cái. Hai cái Ngân sắc tâm nhãn dọc xuất hiện một trái một phải tại mi tâm Diệp Trần, màu sắc cũng dần dần biến hóa từ Ngân sắc biến thành màu đỏ thẫm, sau đó lại biến thành kim hồng sắc, rồi cuối cùng biến thành Thuần Kim sắc đậm đặc.

Sau đó, Thuần Kim sắc tâm nhãn dời xuống, dung hợp vào trong hai mắt Diệp Trần. ..

Đau đớn mãnh liệt làm cho Diệp Trần nhịn không được, buộc phải nhắm nghiền hai mắt lại, một cỗ huyết thủy thuận theo khe hở tròng mắt chảy xuôi xuống mặt.

Aaaaaaa!

Tiếng gào thét kinh thiên động địa bộc phát, ngay sau đó Hoàng Tuyền Phong Bạo cũng ầm ầm bạo tạc, cuối cùng chỉ còn một đạo nhân ảnh phiêu nổi giữa không trung.

Khí tức Diệp Trần vẫn lăng lệ ác liệt như trước, tựa như từng đạo kiếm khí kích bắn cuồng bạo ra ngoài, nhưng ở bên trong cái lăng lệ ác liệt này lại ẩn chứa uy áp giống như sóng biển của địa ngục, giờ khắc này, cả phạm vi vô hạn này như tựu ở bên trong tâm của hắn vậy.

Đùng! Tia chớp kim sắc bay múa liên hồi..

Diệp Trần mở hai mắt ra, đôi mắt này đã trở nên thâm thúy đến không lường được, tại xung quanh đồng tử đã bị bao quanh bởi một vòng Kim sắc. Nếu cẩn thận quan sát sẽ có thể phát hiện ra, đồng tử mắt của Diệp Trần có hai cái vòng xoáy được sắp đặt như Song Tử Tinh vậy, chậm chạp vận chuyển.

"Xem thấu thời không, cái này chính là thể tiến hóa của Linh Hồn Chi Nhãn sao?"

Sau khi Không Gian Áo Nghĩa đạt đến viên mãn, Diệp Trần tuy cũng có thể xem thấu không gian trong phạm vi nhất định, nhưng không thể xem cả thời không, hơn nữa chỉ là bằng vào Không Gian Áo Nghĩa để cảm thụ, giống như một người ta nhìn sự vật qua một tấm thủy tinh vậy. Mà Linh Hồn Chi Nhãn sau khi tiến hóa, Diệp Trần chẳng những có thể xem thấu thời không trong một phạm vi nhất định, hơn nữa còn có thể quan sát qua những sự tình vừa phát sinh không lâu, loại nhãn lực này đã liên quan đến thời gian biến hóa cùng không gian biến hóa rồi, trời sinh đã ẩn chứa Thời Gian Áo Nghĩa cùng Không Gian Áo Nghĩa.

Bất quá Diệp Trần cũng không biết loại nhãn lực này có tên gọi là gì, cho tới bây giờ, hắn chỉ biết là hai chủng Linh Hồn Chi Nhãn đã tiến hóa thành một loại duy nhất là Diệt Hồn Thiên Nhãn, là một loại Mê Hồn Thần Nhãn.

Nếu có một ít lão ngoan đồng ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, đôi mắt này hoàn toàn tương tự với U Minh Thánh Nhãn trong truyền thuyết. U Minh Thánh Nhãn là do Địa Ngục ý chí sinh ra, tại trong địa ngục sẽ như “cá gặp nước”, bình sinh, bất luận loài quỷ vật nào mà gặp phải U Minh Thánh Nhãn cũng sẽ bị khắc chế, bởi vì U Minh Thánh Nhãn có thể hấp thu Địa Ngục ý chí của chúng, và một khi mất đi Địa Ngục ý chí thì cũng tương đương với việc bị biến thành một cái xác không hồn.

Đương nhiên, chênh lệch cũng không thể quá mức to lớn, ví dụ như gặp phải vua quỷ, U Minh Thánh Nhãn dù có cường đại gấp 10 lần thì cũng vô dụng, song phương căn bản không phải cùng một cấp độ tánh mạng, cũng không phải cùng một cấp độ linh hồn.

"Tựa hồ vẫn còn chưa đủ mạnh!"

U Minh Thánh Nhãn sơ bộ hình thành, Diệp Trần cảm giác được động lực cơ bản của hắn vẫn không đủ mạnh, xem ra cần phải hấp thụ nhiều Địa Ngục ý chí hơn nữa, và nếu tự bản thân có thể thai nghén ra Địa Ngục ý chí, như vậy U Minh Thánh Nhãn mới thật sự là U Minh Thánh Nhãn, đây chính là bản năng phán đoán của hắn, gần như là truyền thừa rồi.

Người khác gặp phải Hoàng Tuyền Phong Bạo liền sẽ bỏ chạy như “vịt”, còn tại trong mắt Diệp Trần, không thể nghi ngờ nó chính là từng bữa ăn ngon, căn bản không cần tìm kiếm, chỉ cần U Minh Thánh Nhãn quét qua thì ở đâu có Hoàng Tuyền Phong Bạo, lập tức sẽ biết ngay.

Một đạo, hai đạo, ba đạo...

Trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, Diệp Trần tổng cộng đã hấp thu mười đạo Hoàng Tuyền Phong Bạo, Địa Ngục ý chí trong hai mắt đã bành trướng như đại hải, lúc này Diệp Trần đã bắt đầu có chút khống chế không nổi rồi, hai mắt nhìn đến đâu, ở đó sẽ cảm nhận được một thần uy khủng bố đánh tới trước mặt. Điển hình là một đạo Hoàng Tuyền Phong Bạo cuối cùng vừa bị Diệp Trần liếc nhìn đến liền bị bạo tạc tan biến.