Bên này, Kim Phật Chí Tôn đối đầu cùng Địa Ma Tôn, bên kia, các Chí
Tôn khác cũng tìm đối thủ cho riêng mình, đối thủ của Lang Gia Chí Tôn là Huyết
Nhãn Chí Tôn, đối thủ Cầm Tâm Chí Tôn là Lục Dực Chí Tôn, Sơn Hải Chí Tôn có đối
thủ là Dạ Xoa Tộc Liệt Thiên Chí Tôn, Dã Tính Chí Tôn có đối thủ là Lục Nhân
tộc Mãnh Mã Chí Tôn, tóm lại, không một ai là nhàn rỗi, có một chọi một cũng có
một chọi hai, đều dùng thực lực để phân định.
Lang Gia Chí Tôn có đối thủ là Huyết Nhãn Chí Tôn, một kẻ thập phần khủng bố, dọc
mi tâm của hắn mở ra một con mắt có màu đỏ như máu, ngay lập tức, một luồng
sóng ánh sáng màu huyết hồng từ nó phóng ra trùng kích về hướng Lang Gia Chí
Tôn, tựa như “kinh đào nộ lãng” vậy.
"Huyết Nhãn Chí Tôn, nếu như ngươi chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn thì như vậy
lần này ngươi tất bại rồi."
Lang Gia Chí Tôn đã vận chuyển Linh Hồn phòng ngự bí pháp nên không có bất kỳ e
ngại nào đối với Diệt Hồn Thiên Nhãn của đối phương, hắn am hiểu chính là côn
pháp, côn còn chưa đánh ra nhưng khí thế đã lan tràn ngập trời, trong đó lại ẩn
chứa Linh Hồn Trùng Kích, đương nhiên, đạo Linh Hồn Trùng Kích bực này vẫn vô
dụng đối với Chí Tôn mà thôi, nếu đối phương có cấp bậc dưới Chí Tôn thì có thể
sẽ sợ hãi, dù sao tác dụng chủ yếu của côn vẫn là lực công kích chứ không phải là
Linh Hồn công kích.
Hâyyyyyyyy!
Quát lên một tiếng chói tai, Lang Gia Chí Tôn phóng lên trời, đánh tới một côn
hướng về phía Huyết Nhãn Chí Tôn.
Băng Thiên Tam Côn, côn thứ nhất - Khai Sơn.
“Kenggg” một tiếng, Khai Sơn đã bị chặn, Huyết Nhãn Chí Tôn lấy ra một thanh
bảo kiếm có màu đỏ như máu, kiếm vừa giương lên đã giá trụ côn tử của Lang Gia
Chí Tôn, miệng cười nhạo nói: "Ngươi thật đúng là một điểm tiến bộ cũng đều
không có, ta cũng chưa ứng phó toàn lực đâu."
"Đúng thế không?"
Lang Gia Chí Tôn cười lạnh.
"Không tốt."
Đang chống chọi côn tử, sắc mặt Huyết Nhãn Chí Tôn bỗng nhiên biến đổi, kình
đạo bên trên cái côn tử kia lúc đầu “không sóng không gió”, bình lặng vô cùng,
nhưng mỗi lần bị chống chọi thì lập tức bộc phát ra lực lượng đáng sợ, hệt như
là lực lượng Khai Thiên Tích Địa vậy. Kình lực hung mãnh bộc phát, truyền theo thanh
bảo kiếm huyết sắc vào đến trên người Huyết Nhãn Chí Tôn.
Ầm ầm!
Không gian bị nghiền nát, Thời Không hỗn loạn, Huyết Nhãn Chí Tôn bị chấn kích
bay rớt ra ngoài, cả mái tóc dài của hắn cũng bị rối tung lên.
"Nếm tiếp của ta côn thứ hai - Liệt Hải."
Lang Gia Chí Tôn vẫn đuổi theo sát đến, côn thứ hai ầm ầm đánh ra.
Một côn này so với Khai Sơn càng hung mãnh hơn, nó tạo ra khí thế lớn như biển
rộng, ngay cả không gian bao la cũng lập tức xuất hiện một vết rách đen kịt.
Đây là một vết rách không gian, cái vết rách này không phải ở trạng thái bị phá
thành nhiều mảnh nhỏ, mà ở trạng thái tựa như dòng nước đang chảy bị tách ra vậy.
Lúc này, Huyết Nhãn Chí Tôn đang ở giữa trung tâm của vết rách.
"Lang Gia Chí Tôn, đừng xem thường ta."
Huyết Nhãn Chí Tôn gào to một tiếng, bảo kiếm huyết sắc trong tay lập tức được vung
lên và bắn ra vô số huyết sắc kiếm quang đan vào thành một “mảnh lưới chết chóc”
trùng kích về phía đối phương, trên đường đi làm đứt đôi cả vết rách không gian.
"Côn thứ ba - Băng Thiên."
Lang Gia Chí Tôn mặt vẫn không biểu tình, đánh ra côn thứ ba.
Một côn này, vô thanh vô tức, yên tĩnh đến vô cùng đáng sợ, dường như có thể
làm cho toàn bộ thế giới bị dừng lại, vạn vật bị đông cứng, chỉ có côn tử là vẫn
tiến phía trước, phá nát mọi thứ.
BENG!
Thanh âm long trời lở đất vang lên, một lỗ thủng cực lớn màu đen xuất hiện.
Huyết Nhãn Chí Tôn thoáng cái đã bị đánh văng vào bên trong lỗ thủng màu đen kia,
người bên ngoài không ai biết hắn đã bị văng đến nơi nào.
Một thời gian ngắn sau, tại một nơi nào đó trong vũ trụ, không gian bị nghiền
nát, Huyết Nhãn Chí Tôn chật vật lướt đi ra, "Đáng giận, rõ ràng làm cho
ta phải chật vật như thế, đây là nơi nào chứ?"
Phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, Huyết Nhãn Chí Tôn lập tức quét nhìn hoàn cảnh xung
quanh, một côn vừa rồi của Lang Gia Chí Tôn đó tuy rằng không thể làm tổn
thương hắn, chẳng qua chỉ có thể tiêu hao của hắn một ít năng lượng, nhưng lại
bị đối phương làm nghịch chuyển Thời Không và đưa đến một địa phương xa lạ,
một côn đó có ẩn chứa không gian cùng thời gian lực lượng.
Chỉ cần có thực lực Chí Tôn thì trên cơ bản Không Gian Áo Nghĩa đều viên mãn,
chỉ có Thời Gian Áo Nghĩa là có chênh lệch, có người tìm hiểu được đến ba thành
cảnh giới, có người chỉ được một thành. Lang Gia Chí Tôn trên phương diện Thời
Gian Áo Nghĩa đã đạt thành tựu rất cao, hầu như không kém gì các Siêu cấp Chí
Tôn.
"Tìm ra rồi."
Hư không tại trong mắt Huyết Nhãn Chí Tôn hoàn toàn là một cái lập thể thủy
tinh trong suốt, rất nhanh, hắn từ nơi đây là địa phương xa vô hạn đã tìm thấy
được vị trí chiến trường, Lang Gia Chí Tôn sau khi đem hắn truyền tống đến địa
phương xa lạ, đã cùng một gã Nhân tộc Chí Tôn khác liên thủ đả kích đối thủ,
làm đối thủ chỉ có thể toàn lực phòng thủ, nhìn như sắp thất thủ rồi.
Bá!
Vung tay lên, Huyết Nhãn Chí Tôn hướng phía chiến trường tiến đến, giống như một
quang điểm không ngừng phóng đi với một tốc độ Thuấn Di khủng khiếp.
Ánh sáng hắc sắc chiết xạ qua lại nhanh đến mức hầu như thời gian cũng không
thể bắt trúng, hư không dường như là đã trở thành một khối lăng kính tam diện,
không cách nào mảy may gây trở ngại cho kẻ đó.
Xoẹt!
Một đạo vết rách hắc sắc hiện lên, nhìn như có thể làm bị thương Cầm Tâm Chí
Tôn.
Đinh!
Thế nhưng, Cầm Tâm Chí Tôn cũng không nhìn đến, nàng nhẹ nhàng gẩy dây đàn trong
tay, lập tức, một đạo hồng sắc quang sóng được kích bắn ra, kềm chế vết rách màu
đen kia.
"Lục Dực Chí Tôn, tốc độ của ngươi đối với ta vô dụng rồi."
Cầm Tâm Chí Tôn thản nhiên nói.
"A, xem ra là thế."
Quang ảnh ngưng tụ thành thực thể, huyễn hóa ra Lục Dực Chí Tôn.
Thân là hắc ám ma nữ huyết thống, Lục Dực Chí Tôn có thực lực thập phần cường
đại, mà nàng lợi hại nhất chính là tốc độ, ba cặp cánh sau lưng nàng, mỗi một
đôi đều có tác dụng bất đồng, nhưng cũng có chỗ giống nhau, đó chính là khả
năng gia tốc, “gia tốc” ở đây không chỉ đơn thuần mang ý nghĩa “gia tăng tốc độ”,
mà phía trên còn ẩn chứa thuộc tính không gian cùng thời gian, chỉ cần đủ mạnh
mẽ thì thậm chí có thể ngược dòng mà đi tại trên con sông Thời - Không, đến
một tương lai khác.
Đáng tiếc, tiếng đàn của Cầm Tâm Chí Tôn huyền diệu vô cùng, căn bản có thể thờ
ơ tất cả.
"Đã như vậy, ta liền muốn nhìn xem tiếng đàn của ngươi có cái gì mê hoặc
a!"
Lục Dực Chí Tôn không còn dùng tốc độ để mê hoặc đối phương nữa, lựa chọn chính
diện tiến công.
Cầm Tâm Chí Tôn buông tầm mắt xuống, bàn tay thon dài như ngọc đặt trên dây đàn,
tự nhủ: "Xin nghe khúc nhạc đầu tiên, Bách Hoa Biến Sắc."
Tiếng đàn réo rắc tựa như dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ, tựa như một dòng
suối đang chảy nhanh, tựa như đóa hoa lặng yên nở rộ….
Toàn bộ thế giới thoáng chốc đã bị thay đổi, trở nên vô cùng sặc sỡ, chợt lại không
ngừng biến sắc, Lục Dực Chí Tôn rốt cuộc đã không còn tập trung nhìn tới bất kỳ
vật gì khác, ánh mắt của ả đã mất đi tác dụng, thậm chí ngay cả Linh Hồn lực cũng
đều không cảm ứng đến bất kỳ thứ gì, chỉ có thể còn lắng nghe được tiếng đàn du
dương.
"Tiếng đàn thật êm tai."
Trong mắt Lục Dực Chí Tôn hiện lên thần sắc mê mang.
"Không đúng, nguy hiểm quá!."
Một sát na vừa rồi kia, Linh Hồn lực của Lục Dực Chí Tôn đã xuất hiện dật tán,
tiếng đàn đã thẩm thấu vào trong Hồn Hải của ả.
"Quả nhiên lợi hại."
Ba cặp cánh sau lưng Lục Dực Chí Tôn vốn đang phe phẩy chậm rãi, sau mấy lần hô
hấp đã vỗ mạnh với tốc độ càng lúc càng nhanh, tràn ngập ra từng cổ thủy triều Thời
Không, từng đợt rồi lại từng đợt.
Oanh!
Thế giới muôn màu chợt tan vỡ, Lục Dực Chí Tôn nhìn về phía Cầm Tâm Chí Tôn.
"Chỉ mới qua một canh giờ thôi mà."
Cầm Tâm Chí Tôn thản nhiên nói.
"Đừng quá đắc ý."
Lục Dực Chí Tôn thần sắc trịnh trọng, cũng không còn dám coi thường đối phương
nữa.
"Khúc nhạc thứ hai, Nữ thần chi thủ."
Cầm Tâm Chí Tôn cũng không phản ứng lại đối phương, tiếp tục gãy đàn.
Lục Dực Chí Tôn chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và đối phương càng lúc càng
xa thêm, như thế nào cũng không thể đuổi kịp, nhưng vào lúc này, một thân ảnh nữ
thần hư ảo xuất hiện, nhìn qua, thân ảnh nữ thần này có khí tức vượt qua cả Chí
Tôn, đạt đến Chân Thần cảnh giới, đôi tay thon dài phô thiên cái địa, chỉ cần vươn
ra thì không nơi nào có thể trở thành chỗ trốn trước nàng.
"Ngươi cho rằng ta còn có thể bị mê hoặc sao?"
Lục Dực Chí Tôn cười lạnh, bàn tay dựng lên, hóa thành chưởng đao chém ra
ngoài.
Một cái chưởng đao này vô cùng to lớn, phía trước cho dù có một khối sinh mệnh
Tinh Cầu đi nữa cũng sẽ bị bổ ra làm hai, thế nhưng bàn tay nữ thần chỉ nhẹ
nhàng điểm một cái thì liền hóa giải cái chưởng đao này.
"Không có khả năng, ngươi sao có thể có thể mạnh như vậy chứ, nữ thần hư
ảnh này cũng không thể nào là thật thể được."
Lục Dực Chí Tôn khó có thể tiếp thụ sự tình này.
Ở chỗ xa xa, Cầm Tâm Chí Tôn sắc mặt khẽ trở nên hơi trắng đi, thân ảnh nữ thần
tất nhiên không phải là nữ thần thực sự, nếu không nàng đã sớm là tồn tại vô
địch rồi, chưởng đao của Lục Dực Chí Tôn nhìn như đã bị Nữ thần chi thủ hóa
giải, nhưng kỳ thật đã lan đến gần nàng, bởi vì nàng cùng thân ảnh nữ thần là một
thể thống nhất. Tiếng đàn chợt gấp gáp hơn, Nữ thần chi thủ liền đơn giản bắt
lấy Lục Dực Chí Tôn.
"Mở cho ta."
Lục Dực Chí Tôn thất khiếu chảy máu, ba cặp cánh sau lưng vỗ mạnh cắt Nữ thần
chi thủ ra, làm Thời Không xuất hiện một sự hỗn độn ngắn ngủi.