Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1420: Siếp na huy hoàng tứ chuyển võ học

Chuyển Võ Học

Có thể nói, Cửu giai Thánh Long quyền chính là lực lượng cực hạn, một quyền đánh ra, ngay cả thời không vặn vẹo cũng không thể ngăn cản, điều này có lẽ nói lên rằng, chính bản thân nó cũng đã có khả năng làm vặn vẹo thời không, tại trong “dòng sông thời không” đã tạo ra được một đám bọt xoáy nước thật lớn, vì vậy chỉ một xoáy nước nhỏ mà gặp phải một đạo xoáy nước sóng cồn thì nhất định sẽ bị dìm ngập và thôn phệ mất.

Lục Linh Hoàng có thực lực cũng không yếu, dù nói thế nào hắn cũng là một Chuẩn Tôn, đáng tiếc Thiên Tinh Long Hoàng còn mạnh hơn cả hắn, lại còn sở hữu được Cửu giai Thánh Long quyền vô cùng đáng sợ. Có thể nói, bằng vào thể chất và thiên phú Thủy Tinh Cự Long của Thiên Tinh Long Hoàng, lại được phối hợp thêm Cửu giai Thánh Long quyền cường thế, Lục Linh Hoàng thảm bại là kết quả tất nhiên, hắn có thể còn sống ly khai cũng đã coi là không tệ rồi.

Trong nội tâm lóe lên linh quang, bỗng nhiên Diệp Trần lần nữa kích phát Lưu Ảnh Thủy Tinh, chăm chú quan sát trận chiến của Thiên Tinh Long Hoàng cùng Lục Linh Hoàng.

"Không gian, thời gian, không gian!"

Diệp Trần như sa vào trong thần vận của loại thời không vặn vẹo này.

Hình ảnh lưu trữ về thời không vặn vẹo có lẽ đã giảm bớt đi một phần tính chân thực, nhưng dù sao những đều này vẫn có thể mang đến cho Diệp Trần cảm ngộ.

Mà Không Gian Áo Nghĩa lại đúng là chủ tu áo nghĩa của hắn.

Liên tục xem đi xem lại khoảng mười lần!

"Thì ra là thế, thời gian cùng không gian là thứ không thể phân cách, lai nguyên thời gian tồn tại bên trong không gian chứ không tồn tại đơn độc, nếu mất đi không gian thì thời gian cũng tựu đã mất đi ý nghĩa rồi."

"Không gian chính là thứ được sinh ra đời đầu tiên, rồi sau đó thời gian cũng sinh sôi nẩy nở. Mối quan hệ giữa không gian và thời gian hệt như giữ mẹ và con vậy, nếu không có không gian thì thế gian này chỉ là một mảnh Hỗn Độn, như vậy thời gian thì làm sao có thể được sinh ra đời chứ."

"Nếu như ta có thể đem Không Gian Áo Nghĩa tìm hiểu đến Viên Mãn, như vậy lại có thể tiến thêm được một bước nữa, lúc đó sẽ có thể lĩnh ngộ được Thời Gian Áo Nghĩa."

Từ trước đến nay, Diệp Trần một mực không sao hiểu được làm thế nào để tìm hiểu ra Thời Gian Áo Nghĩa, bởi vì căn bản không có bất cứ “cánh cổng” nào để bước vào, thời gian là tồn tại vô hình, chỉ có thể thông qua biến hóa của vạn vật để xác nhận biến hóa của thời gian, bất quá hiện tại không cần đi lý giải nữa rồi. Chỉ cần Không Gian Áo Nghĩa đạt đến trạng thái Viên Mãn thì tất nhiên Thời Gian Áo Nghĩa sẽ xuất hiện, ngược lại nếu Không Gian Áo Nghĩa không thể Viên Mãn được thì dù có đi tìm hiểu thế nào cũng đều vô dụng mà thôi.

Có thể nói, một trận chiến giữa Thiên Tinh Long Hoàng cùng Lục Linh Hoàng đã dẫn dắt Diệp Trần tìm ra hướng đi.

Không gian bên trong Vũ Trụ Tinh Không là cực kỳ chắc chắn, rất khó xé rách, thế nhưng một khi xé rách được thì ngay cả thời gian cũng phải chịu ảnh hưởng, bởi vì thời gian cùng không gian có mối liên hệ cực kỳ chặt chẽ với nhau, cơ hồ là một thể thống nhất đấy.

Về phần không gian của Chân Linh Thế Giới cùng không gian Vũ Trụ Tinh Không không giống nhau, là vì Chân Linh Thế Giới là thứ phụ thuộc vào Vũ Trụ Tinh Không. Nó hấp thu lấy lực lượng của vũ trụ để tồn tại, vì vậy nó là một phần của Vũ Trụ Tinh Không, nhưng cũng không phải là một thể thống nhất với Vũ Trụ Tinh Không, cho nên, việc xé rách không gian tại Chân Linh Thế Giới cũng sẽ không khiến cho thời gian bị biến hóa, có lẽ dù là có biến hóa đi nữa thì cũng chỉ rất yếu ớt.

Diệp Trần còn muốn đi lên tầng thứ sáu, nhưng lại bị tầng một tầng kim quang ở bậc thang đầu tiên của tầng thứ sáu ngăn trở.

"Cũng tốt rồi, trước tiên ta phải tìm một chỗ nào đó để tiêu hóa thoáng một phát đối với cảm ngộ Không Gian Áo Nghĩa a! Siếp Na Huy Hoàng chỉ còn chênh lệch một bước nữa là hóa thành Tứ Chuyển võ học rồis."

Ly khai Lưu Ảnh Tháp, Diệp Trần hướng chỗ lãnh địa của Từ Tĩnh bay đi.

Ở địa phương khác cũng có thể tu luyện nhưng bất quá hắn không biết nơi đó đã có chủ nhân hay không.

Lãnh địa của Từ Tĩnh là một phương viên lớn chừng trăm vạn dặm, tùy tiện tìm một chỗ tu luyện cũng rất dễ dàng.

Hơn nửa canh giờ đi qua, Diệp Trần đã đi vào lãnh địa của Từ Tĩnh.

Linh Hồn Lực phóng ra ngoài, chỉ chốc lát sau công phu, Diệp Trần đã tìm được một vùng thảo nguyên phù hợp.

...

"Không gian xé rách, bộc phát."

Trong đầu Diệp Trần một mực lưu giữ cảnh tượng Lục Linh Hoàng xé rách không gian.

Không gian cùng thời gian không sai biệt lắm đều là những tồn tại vô hình, bất quá khi Lục Linh Hoàng xé rách không gian, nó không lập tức bị rách đi mà bắt đầu vặn vẹo, sau đó sinh ra bộc phát.

"Không gian bị xé rách sẽ sinh ra bộc phát, cái Siếp Na Huy Hoàng này cũng truy cầu bộc phát trong một sát na, nếu như có thể có đủ một phần Thần Vận thì cũng đã thành công rồi."

Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.

Đứng tại trên đại thảo nguyên, Diệp Trần nhắm chặc hai mắt, cố gắng diễn sinh ra dư vị của nó.

Bỗng nhiên, Diệp Trần hành động.

Ngân Xà Bảo Kiếm lập tức ra khỏi vỏ, Diệp Trần vung ra ngoài một kiếm vô cùng tự nhiên, rồi lại vô cùng cuồng bạo, đem tự nhiên cùng cuồng bạo kết hợp cùng nhau.

Phanh!

Trên đại thảo nguyên lập tức bị chấn mạnh, làm xuất hiện một cái hố to.

Một kiếm này, Diệp Trần cũng không vận dụng Chân Nguyên cùng Kiếm Ý, nhưng uy lực lại tương đối đáng sợ, phải biết rằng nơi này là Thanh Long Tinh, nếu là ở trên tinh cầu bình thường, uy lực tạo thành đã lớn hơn gấp nghìn lần, vạn lần rồi.

"Không đúng, vẫn không thể nào đem Không Gian Áo Nghĩa cùng kiếm pháp dung hợp hoàn mỹ cùng nhau được, kết quả này quá mức đơn giản và thô thiển rồi."

Diệp Trần cũng không hài lòng vì điểm tinh túy cũng chưa thể nắm giữ được.

"Lại lần nữa."

Diệp Trần tiếp tục cảm nhận dư vị, tiếp tục huy kiếm.

Một lần lại một lần.

...

Ở bên trong biển mây mênh mang, trong cung điện, hai mắt trung niên hùng tráng bắn ra hào quang màu vàng xanh nhạt, cười nói: "Không hổ là kinh thế thiên tài Nhân tộc, ngộ tính không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh, kiếm pháp này tuy còn rất non nớt nhưng đã dần dần tiếp cận bản chất không gian rồi, đoán chừng không bao lâu nữa, kiếm pháp này sẽ đại thành."

"Đáng tiếc, hiện tại hắn còn chưa thể sử dụng đến, bằng không cùng dị tộc Hoàng giả chém giết thoáng một lần, nói không chừng tốc độ phát triển càng kinh người hơn."

Trung niên hùng tráng sao lại nhìn không ra, Diệp Trần tại bên trên tu vi võ học đã đạt đến một cảnh giới cực cao, trong số các Phong Đế Vương giả, trên cơ bản không có mấy người có thể so được với hắn, chỉ có Hoàng giả võ học tu vi mới có thể để cho hắn sinh ra linh cảm, vốn dĩ với thực lực bây giờ của Diệp Trần, nếu cùng Bát trọng thiên Hoàng giả chém giết thì không thể nào thắng được, chỉ có thảm bại, hữu tử vô sinh mà thôi. Bát trọng thiên Hoàng giả có năng lực thuấn di, chỉ như vậy thôi cũng đã đủ để cho Diệp Trần muốn trốn cũng trốn không thoát, có thể nói, khác biệt lớn nhất giữa Bát trọng thiên Hoàng giả cùng Thất trọng thiên Đế Vương tựu chính là có thể thuấn di hay không, nếu không thể thuấn di thì “trời sinh hắn ra” cũng đã thất bại rồi.

"Bất quá cũng không thể nuông chiều cho hư được, theo tốc độ tiến bộ như bây giờ, đã tương đương lợi hại rồi, nếu mau nữa thì căn cơ hội sẽ không theo kịp, ngược lại sẽ ảnh hưởng tiến cảnh sau này."

Cười cười, trung niên hùng tráng thu hồi ánh mắt.

...

Thêm một ngày, hai ngày

Một tuần lễ, hai tuần lễ.

Linh quang trong đầu Diệp Trần cường thịnh đến một tình trạng đáng sợ, còn kém một bước cuối cùng là thổ lộ ra ngoài mà thôi.

"Không đúng."

"Không đúng."

"Vẫn không đúng."

Diệp Trần không ngừng phủ nhận kiếm pháp của mình, hắn đã đến một cái bình cảnh, một cái bình cảnh nhất định phải vượt qua quá khứ của mình.

Một khi bước qua được, chẳng những Siếp Na Huy Hoàng sẽ đạt tới uy lực Tứ Chuyển võ học, còn có thể làm cho tu vi kiếm pháp của hắn nâng cao thêm một bước, ngày sau việc tìm hiểu các Tứ Chuyển võ học khác sẽ càng dễ hơn.

"Xé rách, bộc phát!"

"Bộc phát!"

"Bạo!"

Hô oooooooooo!

Trên thảo nguyên, một hồi cuồng phổi thổi tới khiến cho trên vô số tiểu thảo trên thảo nguyên vô biên vô hạn, phải cúi rạp đầu, sinh ra từng vòng rung động ảnh hưởng lẫn nhau.

Oanh!

Linh quang trong đầu tựa như sấm sét chớp động liên tục.

Diệp Trần cuối cùng đã giác ngộ!

Như một phản ứng dây chuyền.

Đúng vậy, chính là một phản ứng dây chuyền.

Trước đó, Diệp Trần đã cưỡng cầu bộc phát quá mức, nên không để ý đến quá trình hình thành, “bộc phát” chỉ là kết quả, còn “quá trình” dẫn đến “bộc phát” mới là trọng yếu nhất.

Sâu hít sâu một hơi, Diệp Trần tâm vô tạp niệm.

Ngân Xà Bảo Kiếm trong tay vung vẩy đi ra ngoài, nhìn như rất chậm nhưng thực tế lại vô cùng nhanh, giữa quá trình vung vẩy không ngừng sinh ra chấn động, kiếm kình tăng lên tầng tầng lớp lớp, đến khi đạt đến cực hạn, bạo phát bắt đầu.

Từng cơn sóng tiểu thảo ở vùng thảo nguyên ở phía trước đột nhiên nhúc nhích.

Sau một khắc, mặt ngoài thảo nguyên vặn vẹo ra hào quang, bùn đất bên dưới điên cuồng lăn trở mình mà chôn vùi mọi thứ xung quanh, trong vô thanh vô tức, một cái hố cực lớn xuất hiện dưới một uy lực vô cùng mãnh liệt.

Tứ Chuyển Siếp Na Huy Hoàng, thành!