"Trong
các Sơ cấp đội ngũ thì Phi Linh chiến đội chúng ta có thứ hạng số một số hai, tính
ra bình quân thì mỗi lần săn thú ước chừng đều có thể đánh chết ít nhất một gã sơ
cấp thành viên khác dễ dàng như trở bàn tay, hơn nữa phần thưởng đội ngũ cùng
với thu hoạch chính thức của nó trong mỗi lần săn bắn ước chừng thu về được chừng
trên dưới hai nghìn Thần Tệ, nếu chia đều cho năm người thì mỗi người cũng có
thể đạt được đến 400 miếng Thần Tệ đấy. Như vậy cứ sau mỗi ba tháng thì tiến
hành săn thú một lần, một năm chính là bốn lần, nói cách khác, trong mỗi năm, mỗi
người có thể kiếm được 1600 Thần Tệ. Về phần những sơ cấp đội ngũ bình thường kia,
một người trong một năm có thể kiếm được 400 ~500 Thần Tệ thì đã coi là không
tệ rồi. Thực tế, đây là ta chỉ tính với tình huống trong quá khứ mà thôi, nếu
hiện tại có thêm ngươi gia nhập nữa thì một người một năm vượt qua 2000 Thần Tệ
cũng có thể đấy."
Hoàng Hằng Phi nói tiếp.
Đội phó Lâm Hiểu Phong cười nói: "Đội trưởng đã quên nói một chuyện, đó là
nếu có thể ở bên trong chiến trường săn thú mà tiêu diệt toàn bộ đội ngũ đối
phương thì số Thần Tệ nhận được sẽ tăng gấp hai đấy, một đội ngũ là năm người,
cũng chính là 5000 Thần Tệ, nhân gấp hai chính là một vạn, phần thưởng kia thật
đúng là khó lường, chỉ một lần thôi đã đủ phát tài rồi."
"Diệt toàn bộ đội ngũ địch quân, Thần Tệ được tăng gấp hai sao?."
Diệp Trần lộ ra một tia kinh ngạc.
"Không sai, bất quá..." Hoàng Hằng Phi cười khổ nói tiếp:
"Muốn diệt toàn bộ đội ngũ địch quân, đây là chuyện rất khó khăn, ta tới
Thần Chi Nhạc Viên đã mấy chục năm rồi, một lần nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh
chết ba tên thành viên của đội ngũ địch quân, dĩ nhiên, không phải nói là không
có, chẳng qua là rất rất ít mà thôi."
Gia nhập đội ngũ rất đơn giản, chỉ cần kích phát màn sáng huy chương, sau đó tìm
đến Phi Linh chiến đội và điểm kích gia nhập là được.
Nhạc viên huy chương có ẩn chứa linh hồn ấn ký cá nhân, một đội ngũ sẽ tương
đương với việc đem linh hồn ấn ký của năm người kết nối ở chung một chỗ, sau
khi gia nhập đội ngũ xong, bất kể là ở cách nhau rất xa cũng đều có thể cùng các
đội viên liên lạc với nhau, cũng có thể thông qua màn sáng huy chương mà rất dễ
dàng tìm được vị trí mà các đội viên khác đang đứng.
Hiện tại trên màn sáng huy chương của Diệp Trần biểu hiện ra:
Đội ngũ: Phi Linh chiến đội
Đội ngũ thân phận: đội viên.
Đội ngũ nhân số: năm người
Săn thú mấy lần: không có
Săn thú thành tựu: không có
Số lượng Thần Tệ: 1389 miếng
"Ha ha, sau này chúng ta chính là một đội rồi, hy vọng ngay lần săn thú đầu
tiên là có thể đại hoạch toàn thắng, cạn chén." Hoàng Hằng Phi giơ lên
chén rượu, một ngụm uống cạn.
Diệp Trần bốn người cũng uống cạn chén rượu mừng.
Sau hơn ba chén rượu thì chợt một thanh âm thanh thúy vang lên.
"Ngươi chính là Diệp Trần sao?! Ta là Hoàng Phủ Ngọc, đội trưởng của chiến
đội Băng Sương, ngưỡng mộ đã lâu!."
Đi tới là một cô gái trẻ tuổi có anh tư mạnh mẽ, trên người mặc một bộ áo bào màu
lam, bên trên mái tóc uốn cao có cắm một cây trâm cài đầu, ở cuối cùng cái trâm
cài đầu là một viên thủy tinh nhỏ rũ xuống.
"Ta là Diệp Trần, không biết có chuyện gì?"
Diệp Trần đứng lên.
"Là ta muốn mời ngươi gia nhập Băng Sương chiến đội, dĩ nhiên là ta phải chờ
đến sau khi ngươi hoàn thành ba lượt sơ cấp săn thú." Hoàng Phủ Ngọc mang
trên mặt mỉm cười.
"Diệp Trần, Băng Sương chiến đội là chiến đội xếp hạng thứ tư trong các trung
cấp đội ngũ. Đội trưởng Hoàng Phủ Ngọc đã xông đến Chiến Thần Tháp tầng thứ
tám, sinh tồn tháp tầng thứ bảy, đội phó cũng như vậy, ta cảm thấy cho ngươi có
thể suy nghĩ một chút đấy. Về phần các Trung cấp đội ngũ được xếp vào 3 hạng đầu,
mặc dù so với Băng Sương chiến đội thì hơi mạnh hơn một chút, nhưng bọn họ đều đã
đầy đủ thành viên, chỉ có Băng Sương chiến đội còn thiếu một người. Nếu là hiện
tại ngươi từ chối lời mời này thì đoán chừng sau này muốn gia nhập cũng sẽ khó
khăn đấy, dù sao khi chiến đội đã đầy đủ hội viên thì không thể nhận thêm người
nữa."
Hoàng Hằng Phi nói khẽ với Diệp Trần.
Diệp Trần khẽ gật đầu, đúng là như vậy, muốn gia nhập đội ngũ không phải là
nghĩ đến gia nhập thì liền có thể gia nhập, cũng phải nhìn xem đội ngũ đối
phương có đầy đủ thành viên hay chưa, nếu đã đầy đủ thành viên rồi thì mình
muốn gia nhập là không thể. Dù sao bọn họ không thể nào chỉ vì hắn mà bỏ rơi một
người được, như vậy sẽ làm cho đội viên cảm thấy không an toàn.
"Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ta sẽ nghĩ đến Băng Sương chiến đội trước
tiên." Diệp Trần nói.
"Tốt, có được những lời này của ngươi, ta cảm thấy rất hưng phấn."
Hoàng Phủ Ngọc đối với cái kết quả này rất hài lòng, mặc dù trước mắt được xếp
đến hạng tư trong các trung cấp đội ngũ, chỉ có Băng Sương chiến đội là còn thiếu
một người, nhưng không có nghĩa là Diệp Trần không có ý nghĩ gì đối với các chiến
đội khác, phải biết rằng chiến trường săn thú nguy hiểm vô cùng, tùy thời đều
có thể bị giảm quân số, Băng Sương chiến đội bọn họ đã rất mạnh, thế nhưng vẫn
bị tổn thất một đội viên, nói không chừng chờ đến khi Diệp Trần hoàn thành ba
lần sơ cấp săn thú thì các trung cấp đội ngũ khác cũng gặp tổn thất đội viên mà
tìm đến hắn để tuyển đội viên mới, cho nên, nàng mới quyết định có chủ ý “tiên
hạ thủ vi cường”, và với lời đáp của Diệp Trần thì đoán chừng cũng sẽ không hoàn
toàn nghĩ đến Băng Sương chiến đội trước tiên.
"Đây là mười bình Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hảo tửu, ta mời ngươi nhé."
Hoàng Phủ Ngọc tay phất một cái, trên bàn trước mặt Diệp Trần được bày ra mười
bình rượu ngon rồi nàng chợt xoay người rời đi.
"Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên, hảo tửu đấy, đây cũng là cực phẩm thượng đẳng hảo
tửu có giá đến mười miếng Thần Tệ một lọ, mười bình chính là một trăm miếng
Thần Tệ ah." ánh mắt Hoàng Hằng Phi cũng trợn tròn, tại Thần Chi Nhạc Viên
tửu điếm, một miếng Thần Tệ có thể mua được mười bình cực phẩm cấp thấp rượu
ngon, như Diệp Trần mời đám người A Cửu uống rượu, mỗi người mười bình, như vậy
cũng bất quá chỉ xài hết mười một miếng Thần Tệ, mà Hoàng Phủ Ngọc đưa cho Diệp
Trần là Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hảo tửu, mỗi lọ có giá đến mười miếng Thần Tệ,
mười bình chính là một trăm miếng, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, mỗi một
lần săn thú, Hoàng Hằng Phi cũng chỉ kiếm được mấy trăm miếng Thần Tệ, đến bản
thân mình cũng không đủ dùng, đối với loại Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hảo tửu này,
uống một lọ thôi thì hắn đã cảm thấy quá xa xỉ rồi.
Đội viên Lý Vi hâm mộ nói: "Hoàng Phủ Ngọc đội trưởng quả nhiên hào khí,
bất quá nàng là đội trưởng của Băng Sương chiến đội, một lần săn thú đoán chừng
có thể kiếm được đến hai nghìn Thần Tệ, một trăm miếng Thần Tệ đối với nàng mà
nói vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của nàng."
Đội viên Ngụy Đông nói: "Cũng không thể nói như vậy, thực lực càng cao thì
sẽ càng khó tiến bộ, càng lên cao càng phải tiêu Thần Tệ như nước vậy, tỷ như
vũ kỹ tháp tầng thứ nhất, một miếng Thần Tệ có thể tu luyện trong một ngày,
nhưng ở vũ kỹ tháp tầng thứ hai, mười miếng Thần Tệ mới có thể tu luyện một
ngày, vũ kỹ tháp tầng ba, một trăm miếng Thần Tệ một ngày, trừ việc đó ra, Thời
Gian Tháp cũng hết sức hao phí Thần Tệ đấy."
"Chính xác, có thể uống được Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên hảo tửu, đoán chừng
chỉ có cao cấp thành viên mới có thể, bọn họ kiếm được Thần Tệ nhiều đến mức
không hợp thói thường, mỗi tháng chi một trăm miếng Thần Tệ để uống rượu thì
cũng không coi vào đâu."
Đội phó Lâm Hiểu Phong gật đầu.
Diệp Trần mở nút lọ rượu Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên ra, ngửa đầu uống một hớp,
nhất thời, cảm giác đầu tiên bên trong thể nội là một mảnh lạnh như băng, chợt như
hỏa diễm nóng bỏng, băng hỏa giao hòa khiến da thịt toàn thân hoàn toàn thư
giãn ra, từng tế bào bên trong cơ thể giống như được ăn một loại đại bổ hoàn
vậy, điên cuồng ngọa nguậy mà hấp thu tửu lực.
Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên này có hiệu quả rèn luyện Linh Thể, mặc dù cũng không
phải là rất rõ ràng.
Mặt khác, chỉ mới uống một ngụm mà Diệp Trần đã có cảm giác say, điều này đối
với Sinh Tử Cảnh vương giả mà nói là sức không có khả năng, cực phẩm rượu ngon bình
thường, dù có uống mười bình cũng rất khó say.
"Các ngươi cũng uống đi."
Diệp Trần mời bốn người Hoàng Hằng Phi mỗi người một bình Băng Hỏa Cửu Trọng
Thiên.
"Ha ha, vậy chúng ta cũng không khách khí ah."
Hoàng Hằng Phi liếm liếm đôi môi, hắn thật lâu rồi không được thưởng thức qua mùi
vị của Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên.
Trước khi rời khỏi tửu điếm, Diệp Trần đã cùng bốn người Hoàng Hằng Phi hẹn hai
tháng sau sẽ tiến vào Thú Liệp Tháp săn thú, cho nên trong hai tháng kế tiếp này,
Diệp Trần muốn tiếp tục tăng lên một ít thực lực để phòng ngừa “vạn vô nhất
thất”, không để lọt vào bất cứ nguy cơ nào.
Trước mắt, Diệp Trần đã có được bốn môn viên mãn áo nghĩa rồi, theo thứ tự là
Kim Chi Áo Nghĩa, Thủy Chi Áo Nghĩa, Hỏa Chi Áo Nghĩa cùng với Thổ Chi áo
nghĩa, nhiệm vụ kế tiếp là đem Mộc Chi Áo Nghĩa, Lôi Chi Áo Nghĩa và Ảnh Chi Áo
Nghĩa tìm hiểu đến viên mãn.
Đầu tiên là Mộc Chi Áo Nghĩa.
...
Một tuần lễ sau, Mộc Chi Áo Nghĩa viên mãn.
...
Hai mươi lăm ngày sau, Lôi Chi Áo Nghĩa viên mãn.
...
Khoảng cách hai tháng chỉ còn dư lại bốn ngày, Ảnh Chi Áo Nghĩa cũng thuận lợi
viên mãn.
...
Diệp Trần phát hiện, tìm hiểu áo nghĩa càng nhiều thì các áo nghĩa phía sau càng
là khó có thể đạt được viên mãn, tựa hồ là chịu tải của linh hồn một người là có
hạn, không cách nào chịu tải quá nhiều áo nghĩa, giống như A Cửu cùng Lục Văn
Tú, hai người họ có Linh Hồn Lực tương đối mạnh, cho nên bọn họ cũng nắm giữ được
đến sáu môn viên mãn áo nghĩa, còn Linh Hồn Lực của Diệp Trần muốn cao hơn bọn
hắn khá nhiều nên có thể tìm hiểu đến bảy đại viên mãn áo nghĩa khác nhau như:
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Ảnh, ngoài ra còn có Không Gian Áo Nghĩa, Khoái
Chi Áo Nghĩa, Mạn Chi Áo Nghĩa, một mình hắn sở hữu cả thảy mười môn áo nghĩa,
nhất là Không Gian Áo Nghĩa, một môn áo nghĩa mạnh hơn tất cả các áo nghĩa bình
thường khác.
Dĩ nhiên, mặc dù như thế, linh hồn Diệp Trần cũng không có đạt tới cực hạn chịu
tải, chỉ bất quá là thời gian tìm hiểu hơi chút chậm chạp hơn mà thôi.
Còn dư lại bốn ngày cuối cùng, Diệp Trần quyết định xa xỉ một chuyến.
Hắn đi tới vũ kỹ tháp tầng thứ ba, một ngày ở nơi này cần trả một trăm miếng
Thần Tệ, dĩ nhiên, sơ cấp thành viên chỉ cần trả 90 miếng mà thôi.
...
Nơi này là một mảnh Thủy Hỏa thế giới, thủy thế vô cùng mãnh liệt, hoả diễm
ngập trời, Thủy Hỏa va chạm nhau kích phát ra sương trắng vô cùng mãnh liệt, từng
đợt sương trắng tựa như những con Bạch Long, quay cuồng quanh quẩn trong không
gian.
Một kiếm kiếm huy vũ ra, Diệp Trần càng lúc càng hiểu được thâm sâu hơn về kiếm
chiêu, vũ kỹ tháp tầng thứ ba rốt cuộc không phải là thứ mà tầng thứ nhất có
thể so sánh, tốc độ tìm hiểu cao hơn tầng thứ nhất gấp trăm lần, Diệp Trần mỗi
thời mỗi khắc đều có cảm giác linh quang chợt lóe lên.
"Đi!"
Ngày thứ ba, Diệp Trần một kiếm huy vũ ra một con Bạch Long hung mãnh và nóng
rực, bất kể là sóng nước hay sóng lửa cũng đều bị con Bạch Long này xỏ xuyên
qua mà sinh ra từng vụ nổ lớn đến kinh thiên động địa.
Con Bạch Long này nhìn như là sương trắng ngưng tụ mà thành, nhưng thật ra là do
biến hóa tầng sâu giữa nước và lửa, khiến cho bề ngoài của nó nhìn qua giống
như là sương trắng vậy.
Không sai, chiêu này chính là Thủy Hỏa Vô Tình tiến hóa thành.
Thủy Hỏa Vô Tình là võ học do Hỏa Hoàng sáng tạo ra, khi đến tay Diệp Trần, cảnh
giới hôm nay của nó đã vượt xa trên tay Hỏa Hoàng rồi, có khi hắn còn nhìn ra,
Hỏa Hoàng sáng tạo nên Thủy Hỏa Vô Tình cũng gặp phải rất nhiều sai sót, do vậy
căn bản không thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Thủy Hỏa Vô Tình, Diệp Trần nghiên
cứu Thủy Hỏa Vô Tình càng thâm sâu thì càng cảm thấy được nhiều mặt hạn chế của
nó.
Nói cách khác, có thể xem Thủy Hỏa Vô Tình của Hỏa Hoàng giống như là một chiếc
bình, chỉ có thể chứa một ít nước mà thôi, còn nội tình của Diệp Trần thì không
chỉ như một ít nước mà chiếc bình kia có thể chứa hết, nếu vận dụng toàn lực
thì cũng không có biện pháp đem nội tình của mình phát huy ra toàn vẹn được.
Cho nên Diệp Trần đã lấy Thủy Hỏa Vô Tình làm căn cơ mà sáng tạo ra Thủy Hỏa áo
nghĩa kiếm pháp thuộc về mình, chiêu kiếm pháp này vẫn còn là hình thức ban đầu
nhưng đã có uy lực vượt xa Thủy Hỏa Vô Tình.
"Ta đặt tên cho ngươi là Bạch Long Diệt Thế!"
Bạch Long Diệt Thế lấy Thủy Hỏa Vô Tình làm căn cơ, lấy Hủy Diệt Kiếm Ý làm cốt
lõi tinh túy, tôn chỉ của nó chính là hủy diệt, bạo phá, phá hủy hoàn toàn mọi
thứ trước mắt.
...
"Diệp Trần làm sao còn chưa tới?"
Phía ngoài Thú Liệp Tháp, Lý Vi nhìn một chút về Thái Dương trên Thần Chi Nhạc
Viên, nói.
"Chờ một chút, sẽ nhanh thôi."
Hoàng Hằng Phi nói.
Một chén trà thời gian trôi qua, Hoàng Hằng Phi trên mặt lộ ra nụ cười.
"Tới
rồi kìa."
"Xin lỗi, đã để các vị đợi lâu."
Cách đó không xa, Diệp Trần đã đi tới.
Hắn đắm chìm vào việc tìm hiểu Bạch Long Diệt Thế, thiếu chút nữa đã quên mất
thời gian.