Ở vòng đấu thứ
12, Diệp Trần tiếp tục bảo trì chiến thắng liên tiếp, đối thủ của hắn là Thần
Phong cước Âu Dương Thiết Anh, đối phương lựa chọn bỏ cuộc.
Ở trận tiếp theo, Vô Gian Huyễn Sư Lý Dật Phong chống lại Thanh Long kiếm khách
Tiêu Tế Vũ.
Trận chiến này rất thoải mái, cục diện nhiều lần nghịch chuyển, trong chốc lát
thiên về hướng Lý Dật Phong, trong chốc lát lại thiên về hướng Tiêu Tế Vũ, cứ
như vậy đến một sát na kia, Tiêu Tế Vũ thiếu chút nữa đã đánh chết Lý Dật
Phong.
"Thực sự là quỷ dị a!"
Bên ngoài Hoàng Kim Đại Môn, mọi người thấy mình như bị lọt vào trong sương mù,
căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra trên đài tỷ võ, đương nhiên, cái này
chủ yếu là có quan hệ với ảo thuật, chỉ có kẻ bị trúng phải ảo thuật hoặc là đã
bị ảo thuật ảnh hưởng đến thân thể thì mới bị gặp phải hiện tượng ảo thuật,
trái lại, bất kỳ người nào xung quanh cũng không thể nhìn ra.
Đương nhiên, thế sự không có gì là tuyệt đối, cho dù không bị trúng ảo thuật
thì kỳ thật cũng có thể gặp phải hiện tượng của nó.
Ví dụ như Diệp Trần.
Đôi mắt của Diệp Trần đã biến thành màu bạc, đây không phải là hiện tượng tiến
vào Vô Ngã cảnh giới, mà là năng lực Linh Hồn Chi Nhãn đã chuyển dời đến vị trí
hai mắt.
Trong tầm mắt của hắn, trên luận võ đài giờ đây có đến hai người Lý Dật Phong,
một là bản thể, còn một chính là ảo thuật do Lý Dật Phong chế tạo ra. Rất hiển
nhiên, Tiêu Tế Vũ đã trúng phải ảo thuật nên không cách nào nhận ra được bản thể
thật của Lý Dật Phong, ngược lại đã nhầm lẫn xem thân ảnh ảo thuật kia chính là
bản thể thật của Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong sở dĩ được gọi là Vô Gian Huyền Sư, là vì ảo thuật của hắn là
không có giới hạn, đối thủ dù có thể khám phá ra một cái ảo thuật thì cũng không
thấm vào đâu, hắn có thể lần lượt tạo ra rất nhiều ảo thuật mà không có bất kỳ
sơ hở nào, căn bản không cho đối thủ có thời gian để phá trừ ảo thuật mà mệt mỏi
ứng phó, cuối cùng nhất sẽ triệt để rơi vào trong ảo thuật của hắn.
Tiêu Tế Vũ như vậy đã rất giỏi rồi, liên tục mười ba lần phá vỡ ảo thuật của Lý
Dật Phong, đây là lần thứ mười bốn đấy.
"Nghịch chuyển!"
Khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, bàn tay Lý Dật Phong cuốn lại rồi hướng lên
trên.
Một màn quỷ dị phát sinh, ảo thuật thân ảnh Lý Dật Phong trong nháy mắt đã dung
nhập vào trong cơ thể Tiêu Tế Vũ, sau một khắc, Tiêu Tế Vũ đã tự kết liễu mình.
"Đem mình làm đối thủ sao?"
Diệp Trần không biết Tiêu Tế Vũ có chứng kiến giống như mình hay không, nhưng hắn
chỉ biết là Tiêu Tế Vũ sẽ phải thua.
Xoẹt!
Huyết thủy vẩy ra, bản thể Lý Dật Phong lập tức thiểm lược đến bên cạnh Tiêu Tế
Vũ, đưa tay chém đứt thủ cấp đối phương.
Lý Dật Phong cũng biết rõ, nếu chỉ dựa vào ảo thuật thì hắn không cách nào đánh
bại được Tiêu Tế Vũ, có thể xếp đến 10 thứ hạng đầu của Thiên Vương bảng thì bất
kỳ kẻ nào cũng có ý chí vô cùng ương ngạnh, ảo thuật chỉ có thể mê hoặc bọn hắn
trong nhất thời nhưng không cách nào mê hoặc bọn hắn cả đời được, bất quá đối với
Lý Dật Phong mà nói, chỉ cần nhất thời là đủ rồi.
"Lý Dật Phong có ảo thuật thật là đáng sợ, Tiêu Tế Vũ cường đại như vậy mà
vẫn phải bại trên tay hắn."
"Ừ, một chọi một thì có lẽ Lý Dật Phong không phải là người mạnh nhất,
nhưng ở trong chiến đấu đoàn đội thì đoán chừng tác dụng của hắn không hề kém cỏi
Vô Song Vương A Cửu đâu."
Mọi người đối với Lý Dật Phong kiêng kị không thôi, kể cả mấy người có bài danh
hàng đầu.
Vòng đấu thứ mười ba bắt đầu, ở trận thứ 5, Lý Dật Phong không ngừng cố gắng,
cuối cùng đã đánh bại Quỷ Tài Lục Văn Tú.
Ở trận đấu thứ 6, Diệp Trần đấu với Chu Kiên.
Trải qua mười hai vòng đấu, danh khí của Diệp Trần, tăng lên như diều gặp gió.
Ngoại trừ những nhân vật tâm điểm thì danh tiếng của hắn nhất thời là vô lượng.
Mà Chu Kiên là một trong các nhân vật phong vân uy tín lâu năm, trên Thiên
Vương bảng có bài danh thứ ba, tuy sau khi bị đánh bại bởi Hạ Tiểu Sơn, danh
khí có chỗ bị hạ thấp một chút, nhưng suy cho cùng thì “lạc đà gầy còn lớn hơn
ngựa béo”, Chu Kiên như cũ vẫn là một đối thủ để cho người ta phải thập phần kiêng
kị, không phải ai cũng đều có tư cách làm đối thủ của hắn đấy.
Có lẽ bị bại bởi hạ Tiểu Sơn đã để cho trong nội tâm Chu Kiên nghẹn lấy một
hơi, cũng có lẽ là Diệp Trần đã để cho hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, ngay từ đầu
cuộc chiến, Chu Kiên tựu đối với Diệp Trần đã phát động ra tấn công mạnh nhất,
tuyệt chiêu nhiều lần được tung ra, sát chiêu thay nhau liên tục xuất hiện.
Bang bang bang bang!
Phong cách chiến đấu của Diệp Trần không cuồng bạo và điên cuồng như Hạ Tiểu
Sơn, bất quá mọi người đang xem cuộc chiến mà đều hít lấy một hơi lãnh khí, kiếm
pháp của Diệp Trần đã đạt tới một cảnh giới mới, càng lăng lệ ác liệt và vô cùng
tinh chuẩn, ngay cả Thanh Long kiếm khách Tiêu Tế Vũ cùng Vô Khuyết kiếm khách
Triệu Vô Khuyết đều xa xa không đạt nổi cảnh giới này.
Trên đài tỷ võ tràn ngậm kiếm khí tung hoành cùng quyền kình gào thét.
Mặc kệ Chu Kiên có tấn công mạnh như thế nào cũng đều không có biện pháp mảy
may uy hiếp được Diệp Trần, thanh thế của hắn to lớn đến không thể đỡ được, nếu
tinh tế quan sát, sẽ làm cho người xem có cảm giác đây là một loại ngoan cố chống
cự, loại cảm giác này rất kỳ diệu, bởi vì theo tràng diện nhìn lại, Chu Kiên cũng
không rơi vào thế hạ phong, cùng Diệp Trần có công thủ lẫn nhau.
"Lưu Tinh Bạo Liệt Quyền!"
Chu Kiên ẩn ẩn đã có cảm giác không ổn, hắn nộ quát lên rồi tung ra một đạo quyền
kình dũng mãnh, đạo quyền kình này bao gồm hàng trăm quyền kình nhỏ sáng chói như
lưu tinh không ngừng bao trùm và oanh kích về phía Diệp Trần.
Lưu Tinh Bạo Liệt Quyền có uy lực tuy không mạnh như Vẫn Tinh Bạo liệt quyền, đại
khái chỉ bằng hai ba thành uy lực, nhưng ngược lại có tốc độ nhanh và số lượng
nhiều hơn, mỗi một đạo quyền kình sáng chói đều có ẩn chứa hai trọng kình, đối
phương nếu bị nhiều quyền kình như vậy đánh trúng thì trừ phi là có phòng ngự đạt
tới cấp bậc của Bạo Long Dương Đình, bằng không dù là ai cũng chịu không nổi.
Đối mặt nhiều quyền kình như vậy nhưng Diệp Trần chỉ chém ra một kiếm duy nhất.
Ầm ầm …!
Tất cả quyền kình đang lao tới đều bị đánh tan vỡ.
Sau một khắc, dưới chân Diệp Trần bắn xuất ra kiếm quang, trạng thái Nhân Kiếm
Hợp Nhất hình thành khiến tốc độ bạo tăng và nhanh chóng lướt đến sau lưng Chu
Kiên.
Phốc!
Cổ của Chu Kiên đã bị chém đứt mất một phần ba, máu tươi tuôn ra tựa như suối.
"Phòng ngự đúng là mạnh thật!"
Diệp Trần ngược lại cũng không nghĩ tới, Chu Kiên có lực phòng ngự mạnh đến như
vậy, một kiếm vừa rồi này chính là Chấn Kiếm Quyết đệ tam thức Thiên Tuyệt Kiếm,
ẩn chứa Viên Mãn Kim Chi Áo Nghĩa cùng Đại thành Thổ Chi Áo Nghĩa, dùng hai môn
áo nghĩa này để sinh ra chấn động lực lượng, khiến uy lực kiếm chiêu đã vượt xa
Đỉnh giai áo nghĩa kiếm chiêu bình thường.
"Rõ ràng đã phá vỡ được phòng ngự của Chu Kiên, còn suýt nữa chém rơi đầu
của hắn?"
Mọi người thập phần giật mình.
So với mọi người ở đây, Chu Kiên càng giật mình hơn, thần sắc đã trở nên sợ
hãi, phòng ngự của hắn thì hắn là người rõ ràng nhất, đừng thấy rằng Hạ Tiểu
Sơn có thể đánh bại hắn nhưng nếu thật sự quyết đấu sinh tử thì phải có không dưới
mấy vạn chiêu, bằng không thì đối phương đừng mơ tưởng có thể chiếm cứ thượng
phong tuyệt đối. Mà Hạ Tiểu Sơn có siêu tuyệt lực công kích thì cũng gần kề chỉ
là để cho hắn gánh lấy một ít bị thương thế mà thôi, nếu so sánh với trường hợp
này thì một kiếm vừa rồi của Diệp Trần càng có uy hiếp cực lớn, chỉ cần chặt đứt
đầu của hắn rồi thì bằng vào lực công kích cùng tốc độ của đối phương là hoàn
toàn có thể trong nháy mắt giết hắn đi.
"Thái Thản thủ hộ!"
Huyết nhục nhúc nhích, miệng vết thương trên cổ Chu Kiên đã chốc lát khôi phục,
hắn vội vàng kéo giãn khoảng cách ra, khí lực trên người bắt đầu khởi động và
ngưng tụ ra một bộ khải giáp hư ảo toàn thân, khiến cho thân hình hắn chợt cao
lớn thêm mấy lần, tựa như một cự nhân nhỏ vậy.
Bất quá hành động này vẫn là phí công, một kiếm không thể chém rụng đầu của Chu
Kiên, Diệp Trần quay người lại tung ra một kiếm khác, một kiếm này chính là Thủy
Hỏa Vô Tình, chỉ thấy kiếm mạc màu xanh biếc tại vị trí cổ của Chu Kiên chợt
lóe lên, sau một khắc, thủ cấp của Chu Kiên đã bị chém bay.
Diệp Trần thắng!
"Đã mười ba trận thắng liên tiếp rồi, ngay cả Chu Kiên cũng không thể
ngăn cản hắn đấy!"
"Thật sự là đáng sợ."
...
Vòng đấu thứ 14, Tiêu Tế Vũ đã đánh bại Lục Văn Tú, Bạo Long Dương Đình đánh bại
Thanh Điện Vương Cổ Tinh Tuyết, Vô Song Vương A Cửu đánh bại Chu Kiên, Vô Sinh
đao khách Lãnh Phi Phàm đánh bại Trảm Phách Đao Bách Lý Hồn.
Ở trận đấu thứ 7, Diệp Trần đấu với Vô Gian Huyền Sư Lý Dật Phong.
Ảo thuật của Lý Dật Phong đã đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa, ngay cả Thanh
Long kiếm khách Tiêu Tế Vũ cũng đều phải bại tại trên tay của hắn, còn Diệp Trần
thì cũng đã đánh bại Tiêu Tế Vũ, nên mọi người tại đây đều cảm thấy trận chiến
đấu này sẽ rất huyền diệu. Ảo thuật cùng chiến lực không giống với nhau, chỉ cần
có chút hơi không cẩn thận thì sẽ lâm vào trong đó, dù cho ngươi có thực lực ngập
trời đi nữa cũng đều trở thành thịt cá nằm trên thớt gỗ mà thôi.
Cho nên, tuyệt đại bộ phận người ở đây đều cho rằng, Diệp Trần chỉ sợ không phải
là đối thủ của Lý Dật Phong.
Trên đài tỷ võ, Diệp Trần cùng Lý Dật Phong đứng cách xa nhau trăm dặm.
Lý Dật Phong mặt mang nét vui vẻ mà đánh giá Diệp Trần.
Diệp Trần cũng đang đánh giá Lý Dật Phong, đối phương được xưng tụng là đệ nhất
Huyễn Thuật Sư trẻ tuổi của Tứ đại Sinh Mệnh tinh vực, tất nhiên không phải là hư
danh, ngay cả Thanh Long kiếm khách Tiêu Tế Vũ có ý chí vô cùng cô đọng, Kiếm Ý
có thể tàn phá bừa bãi, nhưng vẫn phải bại tại trên tay đối phương, chỉ như vậy
cũng đủ để chứng minh ảo thuật của đối phương đã không thể dùng đến lẽ thường để
phỏng đoán nữa, đã đạt đến tình trạng khó phân biệt thật giả rồi.
"Bắt đầu đi!"
Lý Dật Phong cười nhạt một tiếng.
Diệp Trần nói: "Không phải đã bắt đầu rồi sao?"
Nhướng mày, Lý Dật Phong hồ nghi đánh giá Diệp Trần.
Về phần những người ở bên ngoài xem cuộc chiến, ngoại trừ số ít người, những người
khác đều không rõ ràng cho lắm, bắt đầu cái gì? Cái gì đã bắt đầu rồi hả? Bọn
hắn nói “đã bắt đầu”, như vậy là có ý gì?
Vô Song Vương A Cửu tự nhủ: "Có ý tứ đấy."
Đứng ở bên ngoài vài trăm mét, Lãnh Phi Phàm một mực giữ trên mặt thần sắc lãnh
khốc, không ai có thể theo trên mặt của hắn nhìn ra chút gì đó.
...
Lý Dật Phong dẫn đầu phát động công kích, hắn vừa giơ tay lên đã có cả một đàn dơi
màu đen đánh về phía Diệp Trần, những con dơi này có nanh vuốt vô cùng sắc bén,
con mắt đỏ bừng, bên trong thân thể nhỏ bé của chúng lại ẩn chứa thứ năng lượng
kinh người, còn bản thể Lý Dật Phong thì hệt như là ảo ảnh xuyên thẳng qua bên
trong bầy dơi đen kia, tùy thời sẽ đánh vào Diệp Trần một kích trí mạng.
Diệp Trần vẫn sừng sững đứng tại trên võ đài, ngay cả ý tứ rút kiếm ra cũng
không có.
Vù vù vù!
Sau một khắc, phần đông đám dơi đen nhào vào trên người Diệp Trần, Lý Dật Phong
cũng tung một chưởng đánh về hướng thủ cấp Diệp Trần, lập tức tại thời điểm Diệp
Trần sắp bị đánh trúng thì toàn bộ bầy dơi đều biến mất.
"Lợi hại!"
Lý Dật Phong phủi tay chưởng.
"Ngươi cũng vậy."
Diệp Trần thần sắc không thay đổi.
"Chuyện gì đã phát sinh vậy?"
Về phần những người đang xem cuộc chiến, Trượng Nhị Kim Cương không nghĩ ra được
trên đài tỷ võ đã xảy ra chuyện gì, Lý Dật Phong cùng Diệp Trần căn bản đều
không nhúc nhích, như thế nào mà một người thì nói “lợi hại”, một người lại nói
“ngươi cũng vậy” chứ?
Yên Phi Hoa thở dài: "Vừa rồi có lẽ Lý Dật Phong đã phát động ra một lần
ảo thuật công kích a!"
Muốn làm cho đối phương rơi vào trong ảo thuật, là cần phải có một bước trung
gian, bước trung gian này thường được sử dụng nhất chính là ánh mắt, đương
nhiên, Lý Dật Phong sớm đã đạt đến cảnh giới sử dụng vạn vật làm cầu nối trung
gian của ảo thuật.
Bất quá đối với cao thủ thiên chuy bách luyện mà nói, ảo thuật bình thường nhất
ngược lại chính là thứ hữu hiệu nhất, ví dụ như ngươi dùng ảo thuật để tạo ra một
thế giới thì nhất định sẽ có sơ hở, bởi vì ảo thuật chế tạo ra thế giới sẽ
không thể nào giống với một thế giới thật sự, tóm lại sẽ có một điểm khác nhau,
chỉ có điều bản thân mình không chú ý tới, hoặc là đã bỏ sót mà thôi, mà ảo thuật
bình thường thì trên cơ bản không có sơ hở gì.
Đương nhiên, ảo thuật bình thường cuối cùng vẫn là ảo thuật bình thường, lực
sát thương không được tính là lớn, dưới tình huống 1 đấu 1, cho dù đối phương
có trúng chiêu thì cũng có thể rất nhanh thanh tỉnh trở lại, còn đối với ảo thuật
phức tạp, hoặc là không trúng, còn nếu trúng sẽ bị vây hãm sâu trong đó mà
không cách nào tự kềm chế được.
Rất hiển nhiên, không biết từ lúc nào, Lý Dật Phong đã phát động ra ảo thuật đối
với Diệp Trần, tuy Diệp Trần đã khám phá ảo thuật nhưng vẫn thờ ơ.
Lý Dật Phong sẽ không một mặt phát động ảo thuật, như vậy quá giả tạo rồi, bản
thân hắn có chiến lực cũng thập phần đáng sợ, hoàn toàn không kém cỏi bọn người
Quỷ Tài Lục Văn Tú, dựa vào chiến lực bản thân cùng ảo thuật khó phân biệt thật
giả, Lý Dật Phong đã đem những nét tinh túy của Huyễn Thuật Sư phát huy đã đến
cực hạn, thông thường đối thủ sẽ cho rằng đó là giả, nhưng kết quả cuối cùng lại
bị trực tiếp oanh chết, còn khi đối thủ cho rằng đó chính là thực, như vậy tâm
cảnh của hắn đã rơi vào bên trong ảo thuật rồi, nhìn như được chọn một hai
nhưng kỳ thật không được phép lựa chọn bất kỳ cái nào.
"Thu Thủy áo nghĩa - Thiên Thu Phá Toái!"
Đôi mắt Diệp Trần nhắm lại, lúc mở ra lần nữa thì tinh quang bắn ra tứ phía, một
kiếm chém ra khiến cả hư không giống như mặt hồ nước bị gió thổi gợn sóng, từng
cơn sóng rung động không ngừng khuếch tán ra, bao trùm lên trên người Lý Dật
Phong.
Xoạt!
Máu tươi bắn tung tóe, Lý Dật Phong đổ gục xuống mà nhận lấy thất bại!