Chú ý tới một màn này không chỉ có Huyền Hậu mà còn rất nhiều Sinh Tử cảnh vương giả đang huyết chiến cùng Ma tộc Ma Vương cũng tựa hồ sinh ra cảm ứng, xa xa đều nhìn về phương hướng này xem qua, tuy bọn hắn cách nơi đó rất xa, theo đạo lý mà nói, các động tĩnh tại đây rất không có khả năng khiến cho bọn hắn chú ý tới được, thế nhưng bọn hắn hết lần này tới lần khác đều nhìn đến vì linh hồn lực kích động, qua đó bọn hắn 'thấy được' Cự Ma Đế cùng phía trước hắn hiện lên một mảnh huyết vụ hình quạt khuếch tán ra.
"Hắn đã chết, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Hắn là một tuyệt thế thiên tài, là một truyền kỳ của thời đại này, hắn như thế nào có thể chết được chứ?"
Trong lòng mọi người như hét lên đầy thống khổ, bọn hắn không sợ hi sinh, không sợ tử vong, vào thời khắc mấu chốt, bọn hắn cũng có thể cùng Ma tộc đồng quy vu tận, nhưng cái mà bọn hắn lo sợ chính là nhìn không còn thấy được hi vọng, nhìn không thấy được ánh rạng đông thắng lợi.
"Trần Nhi !!!"
"Đại ca !!!"
Đang trong cuộc huyết chiến, Diệp Thiên Hào, Trầm Ngọc Thanh cùng với Diệp Huyền, Diệp Tiểu Tiểu, trong nội tâm đau xót vô cùng, giống như đã mất đi một thứ gì đó, một thứ trọng yếu nhất trong cuộc đời đã rời bỏ bọn họ mà đi, cả thân thể cùng tâm trí trở nên thật trống rỗng.
Đột nhiên, một hồi tiếng gầm như sấm rền vang vọng cả phiến thiên không.
"Diệp Trần, ta biết rõ ngươi còn chưa chết, ngươi nhất định là nhân vật huy hoàng đích thực của thời đại này, không kẻ nào có thể giết chết ngươi, cho dù chết thì ngươi cũng phải sống lại cho ta, bằng không, ngươi dựa vào cái gì mà có thể dẫm nát mọi thứ trên đầu Độc Cô Tuyệt ta chứ."
Độc Cô Tuyệt hai mắt bắn ra hào quang đáng sợ, trên mặt nổi gân xanh, mỗi một đao hắn chém ra đều gào thét lên một tiếng, mỗi một đao đó đều mang một uy kình kinh khiếp, vô cùng hung lệ, đối thủ của hắn là hai gã Ma tộc Ma Vương cảm thấy vô cùng hoảng sợ, đối phương vừa trước đó đã đạt với cực hạn bản thân, giờ khắc này lại đồng thời phá vỡ chính cực hạn đó, đao thứ nhất bọn hắn còn có thể miễn cưỡng tiếp được, đao thứ hai, bọn hắn không thể không lui, đao thứ ba, trên người bọn hắn bắt đầu nhuốm máu.. .tựa hồ chuyện gì đó đã xảy ra khiến cho hắn cực độ phẫn nộ.
"Ta đã chết rồi sao? chẳng lẽ sức mạnh của ta chỉ có như vậy thôi sao?"
Một thanh âm nỉ non xuất hiện quanh quẩn tại trong hư không, lúc vừa mới xuất hiện thì rất yếu ớt, yếu ớt như là một tiếng gió thổi vậy.
"Ân?"
Cự Ma Đế đồng tử co rụt lại, linh hồn lực cảm úng được, hắn vạn phần khẳng định, mỗi một tấc huyết nhục của Diệp Trần đều đã bị hắn chấn nát thành những mảnh huyết vụ vô cùng mỏng manh. Cho dù một quyền kia không cách nào hoàn toàn phá hủy cực phẩm phòng ngự khải giáp nhưng cũng không có mảy may cơ hội nào để huyết nhục tồn tại, có chăng chỉ là huyết thủy mà thôi.
Như vậy thì thanh âm này lại là từ chỗ nào truyền tới đây chứ?
"Ta còn chưa có chết, cho dù đã chết thì ta cũng sẽ từ trong địa ngục leo ra để một lần nữa trở về nhân gian này."
"Là Bất Hủ kiếm ý đã đúc lại thân thể của ta."
Thanh âm yếu ớt trở nên cực kỳ hữu lực, cuối cùng đã cùng với không gian sinh ra cộng hưởng, một cổ Bất Hủ bất diệt ánh sáng chói lọi tách ra từ trong mảnh huyết vụ đang tràn ngập kia.
Xoạt!
Mảnh huyết vụ kia bắt đầu tụ họp rồi ngưng tụ ra một đạo thân ảnh.
"Thật tốt quá!"
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không chết, Tam đại lục tinh Ma Vương liên thủ tung ra một kích nhìn như có thanh thế rất lớn nhưng kỳ thật tất cả bọn hắn đều chỉ dùng ba bốn thành công lực. Cự Ma Đe trước đó đã phân phó bọn hắn chỉ được phép đánh trọng thương Mộ Dung Khuynh Thành chứ không cho phép đánh chết.
Lúc này, nhìn thấy thân ảnh Diệp Trần xuất hiện, Mộ Dung Khuynh Thành cười vui mà rơi lệ.
"Không chết, thật tốt quá, bất quá cái này không giống như Tích huyết trọng sinh cảnh giới ah!"
Diệp Trần được phục sinh, lại để cho Huyền Hậu cật lực nới lỏng tâm tư, hạ thở ra một hơi nhưng đồng thời cũng sinh ra nghi hoặc về việc Diệp Trần vừa rồi dùng cách gì mà có thể ngưng tụ lại được thân thể. Tuy kết quả không sai biệt lắm cùng với Tích huyết trọng sinh, nhưng trong mắt nàng, điều này hoàn toàn bất đồng, đối với Tích huyết trọng sinh cảnh giới thì huyết dịch cùng ý chí dẫn dắt lẫn nhau, dựa vào ý chí mà nhanh chóng tổ hợp. Còn trong máu của Diệp Trần tuy cũng có ý chí, nhưng vẫn chưa đạt được tình trạng dẫn dắt lẫn nhau, sở dĩ có thể ngưng tụ lại được thân thể là vì Diệp Trần đã dùng cường đại Bất Hủ kiếm ý từ ngoài vào trong, cưỡng ép đem phần đông huyết dịch ngưng tụ lại, dù sao những huyết dịch này đều có mang theo ý chí của Diệp Trần nên một khi vừa hội tụ về cùng một chỗ, lập tức sinh ra cảm ứng mà tự động xếp đặt rồi đúc lại thân thể.
Bất quá đây là Diệp Trần, còn đối với người bình thường không đạt tới Tích huyết trọng sinh cảnh giới thì khi bị đánh bạo tạc như vậy, cho dù có người khác đứng ra giúp hắn ngưng tụ huyết dịch thì cũng không có khả năng trọng sinh, bởi vì hạch tâm ý chí của hắn đã tiêu tan và ý chí vụn vặt cũng không đủ cường đại.
"Ta biết ngay ngươi sẽ không chết, chỉ có như vậy ngươi mới xứng đáng là ngươi."
Độc Cô Tuyệt cười ha ha, mái tóc trắng bay lên.
"Không thể không nói, ngươi vừa mới tạo ra một cái kỳ tích đấy, đã chết mà lại có thể tự phục sinh, loại chuyện này ta tuy đã nghe nói qua nhưng chưa từng gặp qua, ngươi đã làm cho kiến thức của ta tăng thêm rồi."
Cự Ma Đế theo trong lúc khiếp sợ đã khôi phục lại thần thái rồi sâm lãnh nói.
"Địa Ngục không thu ta, ta cũng chỉ có đường quay trở về thôi, ta còn muốn cảm tạ một quyền kia của ngươi, ta tựa hồ đối với Tích huyết trọng sinh cảnh giới đã có thêm một chút cảm ngộ."
Đạt đến Tích huyết trọng sinh cảnh giới, không phải là sự tình một sớm một chiều, cho dù là thiên tài đi nữa cũng không có khả năng trong vài năm ngắn ngủi mà đạt tới, đừng nhìn Diệp Trần đã có được Huyết Nhục Diễn Sinh đỉnh phong cảnh giới, nhưng muốn thành công đột phá lên cao hơn thì ít nhất cần đến hai ba năm. Hiện tại, hắn có cảm giác, mỗi một tế bào ở bên trong cơ thể mình tựa hồ cũng ngưng tụ đầy đủ ý chí, những ý chí này mặc dù không có hạch tâm ý chí cường đại, nhưng cũng có được ba bốn giai cường độ.
"Không cần cảm tạ ta sớm như vậy, kế tiếp, ngươi vẫn sẽ phải chết thôi, mà người chết thì không cần cảm tạ người sống đâu." Cự Ma Đế không cho rằng Diệp Trần phục sinh là có thể tạo ra thứ sóng gió nào, hắn có thể đánh bạo tạc đối phương một lần thì cũng có thể đánh bạo đối phương lần thứ hai, mà riêng bản thân hắn dù có bị đối phương đánh bạo tạc đến mười lần đi nữa cũng đều không hề hấn gì.
"Vậy sao? Vậy thì người mở to mắt ra mà xem a!"
Nói xong, Diệp Trần truyền âm cho Mộ Dung Khuynh Thành: "Xem ra muội đối với huynh cũng còn chưa đủ tin tưởng, hãy toàn tâm toàn ý chiến đấu, đừng lo lắng cho huynh, cho dù cục diện có là thập tử vô sinh thì huynh cũng sẽ không dễ dàng chết đi."
"Muội đã biết rồi!"
Mộ Dung Khuynh Thành tâm tình đặc biệt tươi sáng hơn, ngay một khắc Diệp Trần chết đi, nàng cảm giác tựa hồ bản thân mình cũng đã chết rồi, hiện tại Diệp Trần đã sống lại, mỗi một tấc huyết nhục toàn thân nàng đều hoan hỉ sôi trào và vô cùng hưng phấn, một cổ lực lượng hoàn toàn mới tỏa ra khắp trong cơ thể nàng, những thương thế trước đó đều mạnh mẽ tan biến mất.
"Không xong rồi, nàng ta đã triệt để kích hoạt được Hắc Ám ma nữ huyết thống."
Mộ Dung Khuynh Thành đối diện Tam đại lục tinh Ma Vương mà âm thầm cười khổ, Hắc Ám ma nữ huyết thống chính là huyết thống Ma tộc cực kỳ tôn quý, loại huyết thống này một khi kích hoạt thành công sẽ sinh ra thứ lực lượng không gì sánh kịp, tuy rằng loại lực lượng này trong lúc nhất thời không cách nào chuyển hóa thành thực lực,
nhưng nó sẽ theo nàng suốt cuộc đời, mà đối diện với nó thì những Ma tộc có huyết thống thấp hơn nàng sẽ gặp phải một uy áp vô cùng thần bí.
Cũng may trong cơ thể đối phương không hoàn toàn là Hắc Ám ma nữ huyết thống, còn có nhân loại huyết thống, nếu như là Hắc Ám ma nữ thực sự thì chỉ sợ rằng bọn chúng đều không có bất kỳ dũng khí nào mà tấn công về hướng đối phương.
"Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi!"
Ánh mắt Diệp Trần trong vắt như bầu trời, đây là loại ánh mắt đã thấu hiểu ra sinh tử cảnh giới.
"Ánh mắt thật đáng ghét."
Cự Ma Đế khẽ quát một tiếng, không gian quanh thân hắn vỡ tan từng khúc văng tung tóe, cả người hắn hóa thành một đạo vòi rồng màu đen mang theo quyền ảnh tràn ngập hướng phía Diệp Trần ập tới.
Oanh!
Cả bầu trời rung động lắc lư, hai thân ảnh không ngừng giao thoa, lập tức ở bên trong đã giao thủ mấy chục đến hơn trăm lần.
"Không đúng, công kích của ta đã tăng lên không ít nhưng vì sao hắn vẫn một mực vô sự như vậy."
Cự Ma Đế càng đánh càng cảm thấy được có điều gì đó không đúng, chiến lực Diệp Trần so với hắn đã yếu đi không ít, nhưng tại sao đối phương lại ít bị tốn thương hơn, mà lại còn tiếp được các công kích của hắn.
"Là ý chí, ý chí hộ thể sao?"
Giao thủ hơn mười chiêu sau đó, Cự Ma Đe rốt cục cũng đã hiểu ra việc đối phương có ý chí hộ thể, có vẻ như loại ý chí này chính là Bất Hủ ý chí nên đại bộ phận công kích của hắn đều vượt qua.
"Ngươi đoán đúng rồi đấy."
Diệp Trần thanh âm truyền tới.
"Vậy thì nhìn xem là ý chí của ngươi mạnh, hay ma lực của ta hùng hậu hơn?" Cự Ma Đế ừong mắt che kín sát cơ, hắn quyết định, nhất định dù phải trả một cái giá lớn thế nào cũng phải giải quyết cho được đối phương, nếu không, còn thật không biết hắn có thể phát triển đến mức nào, phải biết rằng ý chí hộ thể một khi đạt tới tình trạng cực kỳ rõ ràng như vậy, thì điều đó đại biểu cho ý chí của hắn đã tiến vào bát giai cảnh giới rồi. Bát giai ý chí cùng với thất giai ý chí là một đường ranh giới mà vô số người bị kẹt tại phía dưới bát giai, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
Đúng như Cự Ma Đế suy đoán, Bất Hủ kiếm ý của Diệp Trần hoàn toàn chính xác đã tiến giai, từ lục giai đỉnh phong đã đạt đến thất giai sơ kỳ, tương đương với bát giai kiếm ý bình thường. Trong một sát na giữa sự sống và cái chết, lòng trắc ẩn trong Diệp Trần đã biến thành Bất Hủ lực lượng, làm cho Bất Hủ kiếm ý lần đầu tiên vượt qua Hủy Diệt kiếm ý mà hoàn thành tiến giai.
Bất Hủ kiếm ý sau khi tiến giai thì trên phương diện công kích lực được tăng phúc cũng không lớn hơn bao nhiêu so với Hủy Diệt kiếm ý, nhưng ở phương diện phòng thủ lại không thứ gì có thể sánh kịp, chỉ cần thúc dục đôi chút Bất Hủ kiếm hồn thì ngay lập tức sẽ có một tầng Bất Hủ kiếm ý tràn ngập bao bọc bên ngoài thân thể. Không khoa trương mà nói, dù không khởi phát hộ thể chân nguyên thì vương giả từ lục tinh trở xuống cũng đừng mong có thể gây thương tốn được hắn.
Diệp Trần ở bên này chuyển nguy thành an, nhưng ở các địa phương khác lại càng gặp phải gian nan nhiều hơn.
Ma tộc Ma Vương có số lượng thật sự nhiều gấp đôi vương giả Chân linh thế giới, trên cơ bản, mỗi một vị vương giả Chân Linh thế giới đều phải lấy một địch hai, trong thời gian ngắn bọn hắn còn có thể chống đỡ nhưng một lúc sau liền bắt đầu có vương giả vẫn lạc, mà sau khi giết chết đối thủ, Ma tộc Ma Vương liền lập tức trợ giúp các Ma Vương khác tru sát đối thủ.
Mà trên tính toán là lấy một địch hai, nhưng sự tình thực tế thì bết bát hơn nhiều, những tên lục tinh Ma Vương gần như không có đối thủ, nguyên một đám bọn hắn giết người như ngóe, tới nơi nào thì vương giả ở chỗ đó bị giết ngay mà không cần nghĩ ngợi nhiều, nếu vẫn một mực không có người ngăn cản bọn hắn thì Chân Linh thế giới sớm muộn hội sẽ rơi vào tay giặc, dù sao thì cũng chỉ có một Diệp Trần mà thôi.
"Cùng chết."
Dưới tình huống hẳn phải chết, không ngừng có những vương giả Chân Linh thế giới cùng địch nhân đồng quy vu tận, nhưng bi ai nhất chính là, trong mười vụ tự bạo thì chỉ có ba bốn lần có thể thành công.
"Hạ Hầu Tôn ta không cam lòng, nếu có kiếp sau, nhất định ta phải huyết tẩy Ma tộc."
Đã có nhiều vị Vương giả thiên tài đích thực chết đi, hiện tại lại thêm Hạ Hầu Tôn cửa Hư Không Môn đã bị hai gã Ma Vương liên thủ chấn thành phấn vụn.
"Tôn nhi!" Hư Hoàng trong nội tâm vô cùng bi thống.
"Diệp Trần, đây là một kiếm cuối cùng của ta, ngươi cũng nên xem qua."
Lục Thiếu Du thần sắc không vui không buồn, quyết tâm dùng một cái giá cực lớn để đánh chết đối thủ, huyết nhục của hắn bốc hơi tạo nên lực lượng vô cùng khủng bố hội tụ vào bảo kiếm trong tay, sau đó một kiếm thẳng hướng gã lục tinh Ma Vương trước mặt vọt tới.
Phốc phốc!
Bảo kiếm xuyên thủng thân thể của đối phương, nhưng đồng thời Lục Thiếu Du cũng bị phấn thân toái cốt, không còn sót lại chút gì.
"Rõ ràng có thể đánh bại hộ thể ma lực của ta, thật sự là không thể tưởng tượng nổi." gã lục tinh Ma Vương này đã giết không ít vương giả Chân Linh thế giới rồi, Lục Thiếu Du bạo phát ra một kiếm khiến sinh ra uy hiếp cực lớn đối với hắn, đây quả thực là sự tình không thể dùng lý lẽ mà nói, phải biết rằng chiến lực đối phương mới chỉ là Ngũ Tinh sơ kỳ, mà một kiếm vừa rồi kia có uy lực rõ ràng là mạnh hơn trước gấp 10 lần.
"Ta nhìn thấy rồi, giờ khắc này, kiếm pháp của ngươi đã vượt qua ta."
Diệp Trần trong nội tâm vô cùng nặng trĩu, một kiếm kia của Lục Thiếu Du chính là một kiếm thiêu đốt sinh mệnh, cho dù không bị lục tinh Ma Vương đánh chết thì bản thân cũng không thể sống được bao lâu, đây là sự chấp nhất cuối cùng của một đời kiếm khách, cũng là dâng kính cuối cùng của hắn đối với kiếm đạo.