"Chúng
ta hiện tại tuy công pháp không am hiểu được tường tận nhưng bất quá cũng có được
một kiện Cực phẩm Bảo Khí bù đắp, còn cần gì phải dựa vào người khác nữa chứ?"
Cửu
Đầu Xà hoàng cũng rất căm tức, Ma Hoa Hoàng cùng Huyền Hậu gây ra việc này
chính là đánh vào mặt Phong Đế Vương giả của Huyết Thiên Đại Lục, muốn tới thì
tới, muốn đi thì đi, đáng giận chính là bọn hắn không có biện pháp nào ngăn chặn,
dù Chiến Thiên Tượng hoàng có thực lực không kém gì Ma Hoa Hoàng, tuy nhiên hắn
lại không có lĩnh vực nên để có thể lưu lại nàng thì thật khó như lên trời,
mà Huyền Hậu lại có Không Gian Áo Nghĩa huyền bí nhất, mà lại ẩn chứa huyền diệu
chi đạo, lưu lại nàng cũng khó khăn không kém Ma Hoa Hoàng.
Hai gã đều nhận thức được nhược điểm của mình, tận đáy lòng âm thầm có ý định bất
chấp nguy hiểm một lần xông vào đệ nhất Vương Cấp cấm địa của Huyết Thiên Đại Lục,
vì trong khoảng thời gian gần đây, nghe nói có lĩnh vực Bảo Khí tồn tại nên bọn
hắn cũng muốn chiếm được một kiện, có thể bù đắp nhược điểm bản thân cũng thật
không tệ.
"Tịch Diệt Ma Đế, ngươi thế nào rồi?"
Chiến Thiên Tượng hoàng quay đầu nhìn về phía Huyền Nguyên tháp cao lớn.
Tịch Diệt Ma Đế thập phần thê thảm, linh hồn liên tiếp bị tổn thương, Ma Đạo
chân nguyên bên trên Huyền Nguyên tháp bị Ác Ma Chi Hoa bám vào hấp thu gần một
nửa. Thực lực của hắn giờ phút này một lần nữa đã bị giảm xuống một mảng lớn, đừng
nói là Ngũ Tinh chiến lực, Tứ Tinh chiến lực cũng là nhiều lắm rồi. Nói một
cách khác, nếu như không có Huyền Nguyên tháp bảo vệ, đại bộ phận đỉnh cấp
Vương giả đều có thể hành hạ Tịch Diệt Ma Đế đến chết.
"Vẫn còn chưa chết"
Tịch Diệt Ma Đế chật vật không chịu nổi đi ra khỏi Huyền Nguyên tháp.
"Ngươi tại sao lại đi gây hấn với Diệp Trần?" Cửu Đầu Xà hoàng có
chút nghi vấn, hắn còn chưa biết về sự tình Man Hoang thạch.
Hít sâu một hơi, Tịch Diệt Ma Đế chuẩn bị nói ra chân tướng, mở miệng nói:
"Hai vị có chỗ không biết, cái gã tông chủ Lý Trường Phong của Trường
Thiên phái đang có trong tay có một khối Man Hoang thạch, cái Man Hoang thạch
này là Chiến Vương lưu lại cho hắn, chỉ cần có thể chiếm được Man Hoang thạch liền
có thể tìm tới Man Hoang tinh, cũng như tiến vào được bên trong."
Thực lực của hắn còn không biết đến năm nào tháng nào mới có thể khôi phục,
trong lúc này cần phải dựa vào hai đại Phong Đế Vương giả của Huyết Thiên Đại
Lục. Đương nhiên, chính hắn cũng sẽ phải dốc toàn lực ứng phó tìm kiếm bảo vật có
thể khôi phục thương thế. Chân Linh thế giới bao la, tài phú nhiều vô kể, hắn tin
rằng chỉ cần đánh đổi một vài thứ trọng yếu, ít nhiều cũng có chút thu hoạch tốt.
"Man Hoang thạch!"
Cửu Đầu Xà hoàng cười khổ một tiếng, nói: "Cái Man Hoang thạch kia chỉ là
thứ vô dụng thôi"
"Vô dụng, sao lại vô dụng chứ?" Tịch Diệt Ma Đế hoài nghi hỏi.
Cửu Đầu Xà Hoàng nói: "Năm đó ta từng tận mắt thấy Chiến Vương tiến vào
Man Hoang tinh, mà một khối Man Hoang thạch chỉ có thể vào Man Hoang tinh được
một lần, nếu không hắn cũng sẽ không đem một khối Man Hoang thạch hoàn hảo lưu
lại đâu. Chuyện này ta tận mắt chứng kiến chứ không phải nghe người ta nói đâu,
mà khi đó, ngươi còn chưa chào đời nữa đấy."
Chiến Vương là nhân vật vân phong tại năm trăm năm trước, Tịch Diệt Ma Đế bất
quá chỉ mới hơn ba trăm tuổi mà thôi.
"Không thể nào!"
Tịch Diệt Ma Đế thất thanh nói.
"Tịch Diệt Ma Đế, Cửu Đầu Xà hoàng không lừa ngươi đâu, còn cái Man Hoang
thạch này, chúng ta đã tìm mọi nơi rồi, nếu như Trường Thiên phái thực sự lưu
giữ, chúng ta há có thể có thể buông tha, Huyền Hậu cùng Ma Hoa Hoàng cũng
không ngăn cản được chúng ta đâu."
Chiến Thiên Tượng hoàng nói theo.
Trò chuyện trong chốc lát, Chiến Thiên Tượng hoàng cùng Cửu Đầu Xà Hoàng điều rời
đi, Tịch Diệt Ma Đế nắm thật chặc quyền, vẻ mặt biệt khuất.
Trong số các Sinh Tử Cảnh Vương giả chạy đến hỗ trợ, có một gã độc hành Vương
giả, được người đời gọi là Đồ Tiêu Vương. Đồ Tiêu Vương có danh khí không lớn, kết
giao bằng hữu cũng rất ít, cơ hồ không có, bởi vì hắn cũng rất quái gở, hơn nữa
không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, y đã từng vì một chuyện nhỏ mà cùng một vị bằng
hữu Cao giai Vương giả cãi nhau đến nổi trở mặt.
Đồ Tiêu Vương lạnh lùng nhìn xem Tịch Diệt Ma Đế, thầm nghĩ trong lòng: "Tịch
Diệt Ma Đế linh hồn bị thương nặng, chiến lực tối đa có lẽ chỉ còn lại có ba
thành, thập phần phù hợp với kế hoạch của đại nhân. Không bằng đem hắn dẫn tới động
ma trong lòng đất."
Ai cũng không biết rằng một âm mưu ác độc đang sinh ra nhằm vào Tịch Diệt Ma Đế.
...
Tin tức Ma Hoa Hoàng cùng Huyền Hậu đánh vào Tịch Diệt Ma Tông đã lan truyền
nhanh chóng, sau đó Diệp Trần mới biết rõ tin tức này. Ngoại trừ cười khổ bên
ngoài còn có một tia cảm động.
Linh Văn Phong, Diệp gia Thánh Địa.
Diệp Trần những ngày gần đây đều tại bên trên Linh Vân Phong luyện kiếm.
Ở trung ương Linh Văn Phong, một cây đại thụ có chiều cao hơn trăm mét, tán cây
có diện tích che phủ tới một dặm. Đây đúng là hỏa hồng đại thụ đang sinh trưởng
tươi tốt. Đâu đó trên nhánh cây, một thiếu niên cùng thiếu nữ đang leo trèo hái
trái cây ăn.
Toàn bộ Diệp gia, ngoại trừ Diệp Thiên Hào, Trầm Ngọc Thanh cùng với Diệp Trần,
đệ đệ, muội muội ra, không có bất kỳ người nào có thể tới gần Hỏa Lê Thụ, bởi
vì bên ngoài Hỏa Lê Thụ này đã bị Diệp Trần đánh lên cấm chế.
"Hihi đúng là rất ngọt ha!"
Diệp Tiểu Tiểu cắn một cái hỏa hồng như hỏa lê thủy tinh vừa ngồi ở trên nhánh
cây nhìn xem Diệp Trần luyện kiếm.
...
Kiếm pháp Diệp Trần lúc này rất bình thường, không hề ẩn chứa chân nguyên, cũng
không có ẩn chứa Kiếm Ý, thậm chí không có bất kỳ kiếm phong sinh ra, nhìn vào
lại trông như người bình thường đang luyện kiếm mà thôi, không có một chút chân
nguyên nào.
"Kỳ quái! đại ca đang làm gì đó, cái này sao cũng gọi là luyện kiếm nhỉ?"
Diệp Tiểu Tiểu nghi hỏi.
Diệp Huyền kiếm đạo thiên phú muốn vượt qua Diệp Tiểu Tiểu không ít, hắn nhíu
mày nói: "Tiểu Tiểu, ngươi không chú ý thấy ư, kiếm pháp của đại ca nhìn thì
có vẻ rất bình thường, nhưng nếu như đem mình thay vào trở thành đối thủ của đại
ca, mỗi một kiếm của đại ca ta cũng đều đỡ không nổi, mỗi một kiếm đó đều là tất
sát chi kiếm cả đấy."
"Thật vậy sao?"
Nghe xong Diệp Huyền, Diệp Tiểu Tiểu rất hiếu kỳ làm theo.
"Thật sự khó vô cùng"
Thật lâu, Diệp Tiểu Tiểu kinh ngạc nói.
Diệp Trần luyện kiếm chiêu trông có vẻ rất bình thường, nhưng tựa hồ có thể bỏ
qua không gian, mặc kệ từ bất cứ phương hướng nào, bất luận góc độ nào, đều có
thể đánh ra tất sát chi kiếm, muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể
tránh.
Giờ phút này trong thâm tâm Diệp Trần đang trầm ngâm đối với lý giải của Không
Gian Áo Nghĩa.
Kiếm pháp của hắn hoàn toàn chính xác không chứa chân nguyên cùng Kiếm Ý, nhưng
lại ẩn chứa Không Gian Áo Nghĩa, sự huyền diệu của Không Gian Áo Nghĩa thật khó
giải thích, không có bất kỳ sự tưởng tượng nào để hình dung mà đánh thẳng vào bản
chất, thực chất.
Một kiếm lại một kiếm chém ra, kiếm pháp Diệp Trần càng ngày càng tinh chuẩn,
càng ngày càng gần sát với quỹ tích không gian rung động, cảm giác như có một
thứ tầm thường nào đó đang hóa thành thần kỳ.
Cũng không biết đi qua bao lâu, tâm linh Diệp Trần như thông suốt, rồi đột
nhiên một kiếm gọt ra.
PHỐC!
Tại địa phương Diệp Trần luyện kiếm là một bãi đá ngổn ngang, từng tòa cự thạch
ngăn cản ở phía trước của hắn, một kiếm này gọt ra, ngay phía trước cự thạch
không hư hao chút nào, nhưng đám cự thạch chặn ngang đằng sau lại bị chặt đứt gọn
gàng.
"Quỹ Sát rốt cục luyện thành rồi!"
Bắt đầu sáng tạo phá Thiên Kiếm Quyết thức thứ hai Quỹ Sát, tốn thời gian mấy
tháng, cuối cùng Diệp Trần cũng đã có thể đem Quỹ Sát triệt để hoàn thiện, hắn
hiện tại phải tập trung chú ý cao độ để có thể đem uy lực Quỹ Sát lập tức phóng
xuất ra, đạt tới cảnh giới có thể xâm nhập vào những nơi có khe hở vô cùng nhỏ,
nói cách khác, dưới uy lực của Quỹ Sát, bất luận loại năng lực phòng ngự nào
cũng đều vô dụng, bởi vì Quỹ Sát hoàn toàn có thể men theo không gian rung động
quỹ tích, vượt qua năng lượng phòng ngự để trực tiếp tác dụng vào thân thể đối
phương.
Quỹ Sát cũng tựa như thuấn di kiếm pháp, không cần vận công và khí lực quá nhiều.
"Này, hai đứa tiểu gia hỏa kia, đừng có ăn quá nhiều đấy, coi chừng thân
thể không chịu nổi đấy nhé." Quay đầu, Diệp Trần nhắc nhở Diệp Huyền cùng
Diệp Tiểu Tiểu đang ăn uống thả cửa.
...
Có cảm giác bản thân còn kém quá nhiều nên rốt cục Diệp Trần cũng quyết định tiến
đến Thiên Kiếm Đại Lục một chuyến.
Thiên Kiếm Đại Lục có thể giúp hắn nâng cao Kiếm Giới thêm một bước, đem Kiếm Vực
đệ nhị trọng đỉnh phong tăng lên tới cảnh giới đệ tam trọng. Kiếm vực phải đạt
tới cảnh giới đệ tam trọng, mới được cho chính thức gọi là thăng tiến thực lực.
...
Thiên Kiếm Đại Lục ở vào phương bắc của Chân Linh Đại Lục, cách Bắc Hải ở chính
giữa trên ức dặm.
Bắc Hải thì khí trời hỉ nộ vô thường, hư không tựa hồ cũng cực kỳ không ổn định,
Không Gian Phong Bạo lúc nào cũng sinh ra, làm cho Diệp Trần đi được một chút lại
phải dừng hoặc đi thật chậm, quả thực không có biện pháp tăng tốc.
Rong đuổi trên đường đi trong chốc lát, Diệp Trần bỗng nhiên ngừng lại, duỗi
tay nắm lấy một đoàn hư vô Không Gian Chi Lực.
"Tốt cho huyền ảo kiếm khí."
Diệp Trần cuối cùng đã thông suốt vì sao càng đến gần Thiên Kiếm Đại Lục, Không
Gian Phong Bạo sinh ra càng lúc càng nhiều. Tại Thiên Kiếm Đại Lục tồn tại một
thứ cường đại kiếm khí, những kiếm khí này đã làm nhiễu loạn cả hư không, cắt
chém Âm Dương, tuy không biểu hiện ra uy năng quá lớn nhưng ở một khu vực nhỏ bất
kỳ nào đó vẫn có đột biến phát sinh.
"Thiên kiếm, không biết ngươi là một thanh kiếm dạng gì."
Trong mắt loé ra vẻ tò mò, Diệp Trần tiếp tục phi hành
...
Bỏ ra mấy ngày, Diệp Trần mới đến được Thiên Kiếm Đại Lục.
Thân ảnh Diệp Trần nổi lên tại đường ven biển, vừa mới xuất hiện, hắn cũng cảm
giác được ngay sự hưng thịnh của văn minh kiếm đạo tại đây rồi. Nhắm mắt lại,
phảng phất có thể chứng kiến vô số kiếm khí đang xông lên trời, những kiếm
khí này tụ hợp lại một nơi làm cho mây trời không thể tồn tại tại đó.
"Một đại lục mà có hơn phân nửa số người tu luyện kiếm đạo, đây cũng không
phải là mấy vạn hay mấy triệu người, mà là mấy chục ức thậm chí mấy chục tỉ người
có thể phát ra kiếm khí."
Diệp Trần trong nội tâm sợ hãi và thán phục.
Cũng không trốn vào hư không, Diệp Trần trực tiếp ở giữa trời cao phi hành đi,
thuận tiện trực quan tìm hiểu một chút phong thổ của Thiên Kiếm Đại Lục.
Đinh đinh đang đang.
Trên đường đi, Diệp Trần thỉnh thoảng chứng kiến vài nhóm kiếm khách, đám bọn họ
đang đấu kiếm với phong cách kiếm pháp cổ xưa bình thường, có lãnh khốc vô tình
kiếm pháp, cũng có âm lãnh ác độc kiếm pháp. Có lẽ Thiên kiếm chính là nguyên
nhân làm cho kiếm khách trên Thiên Kiếm Đại Lục đạt được tư chất phổ biến cao
hơn Chân Linh Đại Lục, ngay cả một ít kiếm khách thiếu niên tuổi còn nhỏ cũng đều
đã có một phong thái đỉnh đạt.
"Ồ! Đây không phải là Diệp Trần sao? Cùng trên bức họa giống như
đúc."
Bởi vì ở giữa trời cao chạy đi, thân ảnh Diệp Trần bị một ít cường đại kiếm
khách nhìn thấy.
Danh khí Diệp Trần không chỉ có vang dội tại riêng Chân Linh Đại Lục, tại Thiên
Kiếm Đại Lục, Diệp Trần danh khí một điểm cũng không kém cỏi, nguyên nhân là vì
Thiên Kiếm Đại Lục chủ tu kiếm thuật, mà cảnh giới kiếm thuật của Diệp Trần đối
với Thiên Kiếm Đại Lục cũng đều là nhất đẳng cái thế kỳ tài, điều này làm cho kiếm
khách Thiên Kiếm Đại Lục thập phần bội phục cùng tò mò.
"Diệp Trần đi vào Thiên Kiếm Đại Lục rồi."
Tin tức truyền bá, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, đương nhiên những người
biết đến đều là cao đoan kiếm khách.
"Cái gì, Diệp Trần đến Thiên Kiếm Đại Lục làm gì, chẳng lẽ là muốn xông
vào Kiếm Giới?"
"Nhất định là vì Kiếm Giới mà đến, đi, chúng ta đi đến chỗ Thiên kiếm nhìn
xem."
Trong lúc nhất thời, vài kiếm khách nghe tin lập tức hành động, hội tụ về phía trung
ương Thiên Kiếm Đại Lục.
Tại trung ương Thiên Kiếm Đại Lục, một thanh Vân Tiêu Cự Kiếm sừng sững cắm vào
đó, bên trên Cự Kiếm đã rỉ sét loang lổ, chuôi kiếm hiện lên một màu vàng lẫn xanh
nhạt, cũng bị rỉ sét không ít, nếu như không phải chuôi kiếm này quá to lớn
thì có ném trên đường cũng có rất ít người động tâm nhặt lấy, nhìn vẻ ngoài hết
sức tầm thường của nó quả thực không làm cho người đời chú ý.
Cự Kiếm vẻ ngoài không gây cho người ta chú ý, tuy nhiên ngay cả những kiếm
khách bình thường cũng có thể phân biệt rõ, chuôi kiếm này vẫn đang phóng xuất
ra kiếm khí mênh mông cuồn cuộn vô cùng, bất luận kẻ nào đứng ở nơi phụ cận chuôi
kiếm này, đều có cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé. Cũng may kiếm khí của Cự
Kiếm vô hình vô chất, chỉ có thể mang đến cảm giác trùng kích bên trên, không
có lực sát thương thực chất, bằng không chỉ chẳng có ai dám tới gần Cự Kiếm.
Chuôi Cự Kiếm này cũng không phải là Cự Kiếm vô danh, đúng là đã làm cho cả đại
lục chia ra làm ba phần. Thiên kiếm từ Thiên Ngoại mà đến, lịch sử đã xuyên suốt
từ Thượng Cổ đến nay.