Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 991: Một kiếm đánh bại Đào Phong

Tuy rằng Tô Hạo Sa quen biết Sở Mộ, coi như có giao tình nhất định. Nhưng mà đối với xuất thân của Sở Mộ lại không biết. Hôm nay vừa nhìn thấy những tài liệu này lập tức kinh hãi.

Luận xuất thân Sở Mộ kém xa hắn vạn dặm. Thế nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy thành tựu của Sở Mộ lại trên hắn.

năm đó lúc hắn còn bằng tuổi Sở Mộ, căn bản không có thực lực như Sở Mộ, hoàn toàn không có biện pháp so sánh.

Kinh ngạc không chỉ có một mình Tô Hạo Sa, phàm là những Kiếm Tôn chứng kiến tài liệu này đều vô cùng khiếp sợ. Mà ngay cả vị Kiếm Thánh phụ trách Cổ Kiếm đạo kia cũng khiếp sợ.

- Thiên tài. Thiên tài chính thức a.

- Thiên tài bực này, ngày sau muốn thành Kiếm Thánh, cơ hội rất lớn.

Chỉ có những người đã trở thành Kiếm Thánh, hoặc là Kiếm giả đang kẹt ở Kiếm Vương cực hạn mới biết được. Muốn trở thành Kiếm Thánh có bao nhiêu khó khăn.

- Kiếm thuật vô song, vậy thì xem xem giai đoạn thứ hai Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội hắn ta lấy được thành tích thế nào.

...

Trong một tòa kiếm lâu, sắc mặt Đào Phương âm trầm, ném tư liệu về Sở Mộ lên sàn nhà, đột nhiên đứng dậy.

- Kiếm thuật vô song chỉ có ta mới có tư cách đạt được.

Giống như lầm bầm, Đào Phương nhanh chóng bước xuống lầu, đi ra ngoài Kiếm lâu.

Đây là chấp niệm của hắn.

Đến nay, mười mấy năm trôi qua hắn luôn được rất nhiều người cho rằng kiếm thuật cao thâm mạt trắc, đám người cùng lứa không thể nào so sánh với hắn. Thậm chí rất nhiều Kiếm giả thế hệ trước cũng không thể so với hắn. Đào Phương luôn lấy đó làm kiêu ngạo.

Ở mặt khác, không bằng người khác, Đào Phương có thể chấp nhận, thậm chí là không quan tâm. Nhưng mà trên phương diện kiếm thuật, hắn phải là đệ nhất.

Bên ngoài kiếm lâu của Sở Mộ xuất hiện một người, đó là Đào Phương.

- Đào Phương đi kiếm lâu của Sở Mộ, xem ra có trò hay để xem rồi.

Kế Thành Ngọc sau khi nhận được tin tức lập tức mỉm cười nói.

Trừ Kế Thành Ngọc ra cũng có một ít Kiếm Tôn khác biết được tin tức. chỉ cần hơi suy nghĩ cũng cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Vì vậy cả đám rời khỏi kiếm lâu của mình đi về phía kiếm lâu của Sở Mộ.

Đạt được vinh quang kiếm thuật vô song, Sở Mộ cũng biết, kiếm lâu mà hắn đang ở lại tự nhiên cũng bị những Kiếm Tôn khác nhớ kỹ.

Không để ý tới đám Kiếm giả khác đang đi tới kiếm lâu, Đào Phương dùng vẻ mặt âm trầm nhìn vào kiếm lâu của Sở Mộ, đột nhiên ra tay công kích phong cấm. Từng tầng chấn động lan tràn ra, kinh động Sở Mộ bên trong kiếm lâu.

- Có người công kích kiếm lâu.

Đứng dậy xem xét, bên ngoài có mấy trăm Kiếm Tôn đang tụ tập. Cũng có không ít Kiếm Tôn đang chạy tới, khiến cho Sở Mộ không rõ ràng cho lắm. Vì vậy hắn xuống lầu, đi ra khỏi phong cấm.

- Sở Mộ, rút kiếm của ngươi ra. Chiến một trận kiếm thuật với ta. Ta muốn ngươi biết, chỉ có ta mới có tư cách đạt được vinh quang kiếm thuật vo ống.

Đào Phương lạnh lùng nói.

- Có tư cách hay không không cần phải chứng minh với ta. Đi tìm người Bách Thánh minh đi.

Sở Mộ lạnh nhạt đáp lại một câu, không thèm để ý tới Đào Phương.

Cổ Kiếm đạo đã chứng minh như vậy, luận kiếm thuật, Đào Phương này vốn không phải là đối thủ của hắn.

Quay người, Sở Mộ đi vào trong phong cấm, đột nhiên hắn cảm thấy nguy hiểm cho nên vội vàng tránh sang bên cạnh. Hắn chỉ thấy một đạo kiếm quang chém qua, chém vào trên phong cấm rồi nổ tung. Tạo thành rất nhiều rung động, gợn sóng.

Một kiếm này trúng mục tiêu, sẽ không chết, nhưng tuyệt đối sẽ bị thương.

Tay phải Đào Phương cầm kiếm, hung hăng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, bộ dáng như thề không bỏ quborcho Sở Mộ.

- Ngươi đã muốn đấu kiếm thuật, ta sẽ cùng ngươi đấu kiếm thuật.

Trong lòng Sở Mộ căm tức, ngữ khí trở nên lạnh nhạt.

- Rất tốt, đi đấu kiếm đài đi.

Đào Phương nói, ngữ khí không thèm để ý tới Sở Mộ.

Trong phạm vi một vạn Kiếm Tôn tham dự Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội có kiến tạo vài tòa đấu kiếm đài, là nơi bình thường dùng để các Kiếm Tôn luận bàn với nhau.

Rất nhanh mọi người đi tới một tòa đấu kiếm đài gần đó. Sở Mộ và Đào Phương đứng trên đấu kiếm đài, dưới đấu kiếm đài thì có rất nhiều Kiếm Tôn vây quanh, hơn mấy ngàn.

- Nhìn bộ dáng của Đào Phương này dường như bất mãn mình chỉ đứng thứ hai, cho nên mới khiêu chiến Sở Mộ.

- Sở Mộ có thể đạt được vinh quang kiếm thuật vô song, kiếm thuật nhất định vô cùng cao thâm, Đào Phương làm như vậy bất quá chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

- Sở Mộ, ta muốn dùng kiếm thuật của ta đánh bại ngươi. Cho ngươi biết chỉ ta mới có tư cách đạt được vinh quang kiếm thuật vô song.

Đào Phương dùng kiếm chỉ Sở Mộ, thanh âm vang vọng bốn phía, rơi vào trong tai mỗi người.

- Không cần phải khoác lác.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, chân bước ra, từng bước một đi về phía Đào Phương.

- Hừ, có phải khoác lác hay không rất nhanh ngươi sẽ biết.

Đào Phương phản bác một câu, cũng không có tiếp tục mở miệng. Hai mắt bắn ra tinh mang sắc bén, chăm chú nhìn Sở Mộ. Mỗi một bước Sở Mộ đi tới đều phản chiếu lên trong mắt hắn.

Nếu như luận kiếm thuật, đương nhiên không thể vận dụng kiếm ý và áo nghĩa. Đào Phương điều chỉnh bản thân, hai mắt nheo lại, đồng tử co rút lại, tìm kiếm thời cơ tốt nhất để xuất kiếm.

Sở Mộ không ngừng tới gần, trong mắt Đào Phương, Sở Mộ nâng chân trái lên, bước về phía trước. Khi vừa mới hạ xuống, bàn chân sắp tiếp xúc với mặt đất. Trong nháy mắt này, Đào Phương mở hai mắt ra, tinh mang đáng sợ giống như điện mang bắn ra. Miệng hắn quát khẽ một tiếng, thân thể lắc lư, xông về phía trước, tay đâm ra một kiếm.

Một kiếm này giống như thiểm điện xé rách không trung, bằng con đường ngắn nhất đâm về vai Sở Mộ. Long trời lở đất, một khi bị đâm trúng, bả vai tất sẽ bị xuyên thủng mà bị thương.

- Kiếm thật nhanh.

- Khó trách dám khiêu chiến vinh quang kiếm thuật vô song.

Gần vạn Kiếm Tôn còn lại liên tục cả kinh, dùng nhãn lực của bọn hắn tự nhiên có thể nhìn thấy một kiếm này cường đại, tinh diệu ra sao. Nếu như đổi lại là bọn hắn, dưới tình huống chỉ dùng kiếm thuật, căn bản khó có thể đối kháng với một kiếm này.

- Hắn sẽ đối phó như thế nào đây?

Trong lòng một ít Kiếm Tôn đã xuất hiện nghi hoặc, đồng thời cũng cảm thấy có lẽ Sở Mộ sẽ né tránh.

Đối mặt với một kiếm nhanh mà lạnh lẽo, sắc bén vô cùng của Đào Phương, vẻ mặt Sở Mộ không đổi, phảng phất như chưa từng thấy một kiếm này. Chân trái hắn vẫn hạ xuống, dẫm lên mặt đấu kiếm đài, đồng thời tay rút kiếm.

Bát Diện Thiên Hoang kiếm rời khỏi vỏ, mọi người chỉ chứng kiếm một đạo kiếm quang mơ hồ, giống như cực quang phá không, dùng tốc độ còn nhanh hơn, xuất phát sau mà tới trước.