Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 797: Táng Thiên bí kiếm (Hạ)

Tiêu Thiên Phong không dừng lại, gã truyền âm cho Sở Mộ:

- Ám vô chi dạ sắp qua, chúng ta đi!

Hai người nhanh chóng đi xa.

Hai người dốc hết tốc độ nhanh như tia chớp xuyên qua mặt đất có ám vô chi dạ bao trùm, chốc lát sau đã đi xa.

Hai người mang theo nhiều không gian oản luân nhưng không vì đi nhanh mà chúng phát ra tiếng động, đủ thấy hai người khống chế lực lượng đến trình độ kinh người cỡ nào.

Sở Mộ truyền âm cười nói:

- Sư huynh, chờ trời sáng không biết môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn sẽ tức giận đến cỡ nào.

Tiêu Thiên Phong cũng cười:

- Ừm! Đây mới chỉ bắt đầu, hủy diệt Táng Thiên Kiếm Môn là một trong những mục tiêu hiện tại của ta.

Trời còn chưa sáng, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong nhanh chóng quay về căn nhà hẻo lánh.

Hạ Du bồn chồn đứng ngồi không yên thấy hai người về thì kích động nói:

- Tiêu lão đại, Sở lão đại, các ngươi rốt cuộc trở lại!

Lúc này ám vô chi dạ đã qua, trở về bình minh bình thường, không lâu sau trời sẽ sáng.

Hạ Du trợn to mắt nói:

- Tiêu lão đại, Sở lão đại, các ngươi...!

Hạ Du ngơ ngẩn nhìn Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong treo lủng lẳng một đống không gian oản luân, gã há hốc mồm không nói nên lời.

Sở Mộ cười nói, đặt tất cả không gian oản luân xuống:

- Đây là một phần chiến lợi phẩm.

Tiêu Thiên Phong cũng đặt không gian oản luân xuống, đếm sơ có hơn trăm không gian oản luân, chưa tính phần lớn không gian oản luân hạ phẩm bị Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong bỏ lại.

Không gian oản luân hạ phẩm toàn là đệ tử yếu kém dùng, chắc không cất thứ tốt gì, không đáng mang đi. Số không gian oản luân này đa phần là không gian oản luân trung phẩm, phần nhỏ là thượng phẩm. Sở Mộ phát hiện có một không gian oản luân cực phẩm.

Sở Mộ nhớ lại thì không gian oản luân cực phẩm này là của nam Kiếm Giả trong một nam một nữ bị hắn giết. Nhớ lại đối phương phản ứng nhanh nhẹn, thực lực không yếu, nếu không bị đánh lén thì không dễ giết chết Kiếm giả như hắn được.

Tiếc rằng đối phương phản ứng sai lầm, nếu gã hét to thì không chừng Sở Mộ đã bị lộ, bị cao thủ Nguyên Cực cảnh Táng Thiên Kiếm Môn truy sát.

Sở Mộ nói:

- Lo sửa sang lại đi.

Ba người bận rộn kiểm tra đồ chứa trong mỗi không gian oản luân.

Đa số là Linh Thạch, đan dược, số ít có kiếm thuật, công pháp này nọ. Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong đều không xem vừa mắt.

Sở Mộ kiểm tra không gian oản luân cực phẩm duy nhất, không chỉ tìm được mấy ngàn Linh Thạch thượng phẩm, một số đan dược không tệ còn có một quyển sách.

- Đây là...

- Táng Thiên bí kiếm.

Trên quyển sách có bốn chữ, Sở Mộ nhanh chóng giở ra xem, chốc lát sau lộ nét mặt mừng rỡ.

Táng Thiên bí kiếm này không phải kiếm kỹ mà là bí pháp công kích, theo bên trong miêu tả thì khi luyện thành sẽ có uy lực siêu khủng, có thể bộc phát ra công kích gấp mười lần bản thân.

Sở Mộ đưa quyển sách cho Tiêu Thiên Phong, không có mảy may ý giấu diếm riêng:

- Sư huynh, Hạ Du, các người xem!

Tiêu Thiên Phong nhận lấy đọc lướt qua, biến sắc mặt, gã đưa cho Hạ Du.

Hạ Du đọc nhanh, kích động nói:

- Táng Thiên bí kiếm, bí pháp công kích này có uy lực quá mạnh!

- Táng Thiên bí kiếm, Táng Thiên Kiếm Môn, Táng Thiên Tôn Giả, giữa ba cái này chắc chắn có mối liên quan.

Sở Mộ nói:

- Táng Thiên Tôn Giả từng giết Kiếm Tôn không chừng nhờ công Táng Thiên bí kiếm.

Khả năng này rất lớn, đương nhiên cũng có thể vì bản thân Táng Thiên Tôn Giả có thực lực đẳng cấp Kiếm Tôn, vậy gã sở hữu Táng Thiên bí kiếm thì càng đáng sợ hơn nữa.

Tiêu Thiên Phong nói:

- Ta giết nhi tử của Táng Thiên Tôn Giả cũng không được bí pháp này, chắc sư đệ đã giết người rất quan trọng với Táng Thiên Tôn Giả.

- Rất có thể.

Sở Mộ gật đầu nói:

- Bí pháp này không tệ, tuy chỉ có một kích nhưng làm đòn sát thủ thì rất hữu ích, chúng ta hãy tu luyện nó đi.

Hạ Du khó tin hỏi:

- Ta... Ta cũng có thể tu luyện?

Đây là bí pháp rất cao sâu, bộc phát công kích mạnh nhất gấp mười lần, với thực lực của Hạ Du nếu đánh trúng mục tiêu thì có thể diệt ngay Kiếm Hào mười hạng đầu trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào.

Sở Mộ nói:

- Đương nhiên rồi.

Hạ Du kích động rối rít cảm ơn:

- Đa tạ Sở lão đại, đa tạ Tiêu lão đại!

Sở Mộ nói:

- Vậy đi, ngươi sao chép hai phần, một bản dưa cho Tiêu sư huynh, giữ lại một bản cho mình.

Hạ Du hành động ngay:

- Vâng, ta đi chép ngay!

So với bí pháp Táng Thiên bí kiếm thì những cái khác không quan trọng.

Nhìn Hạ Du lật đật chạy đi, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong mỉm cười.

Trời đã sáng.

Táng Thiên Kiếm Môn náo động ồn ào, vì có đệ tử ra ngoài phát hiện xác chết của đệ tử tuần tra, một trăm người chết hết.

Mấy trưởng lão xem xét vết thương trên xác chết, biểu tình cực kỳ khó xem trầm giọng nói:

- Toàn bộ bị giết trong một nhát kiếm, người ra tay có tạo nghệ kiếm thuật rất cao, cực kỳ tàn nhẫn.

Tạo nghệ kiếm thuật của bọn họ bình thường, xem vết thương trên xác chết là biết người ra tay có tạo nghệ kiếm thuật không thua gì họ, thậm chí cao hơn, khiến bọn họ cảm giác áp lực lớn.

- Rốt cuộc là ai làm?

- Thừa dịp ám vô chi dạ giết đệ tử của Táng Thiên Kiếm Môn ta, chẳng lẽ vì tiền?

- Ta không nghĩ vậy.

- Báo cáo lên cho môn chủ để lão nhân gia quyết định đi.

Mấy trưởng lão bàn bạc xong ra lệnh đệ tử dời một trăm cái xác vào đại điện Táng Thiên Kiếm Môn.

Táng Thiên Tôn Giả môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn bị kinh động, mang theo đại trưởng lão xuất hiện trong đại điện. Bọn họ nhìn một trăm xác chết đặt trong đại điện, biểu tình cực kỳ khó xem.

Có người dám thừa dịp ám vô chi dạ xuống tay với đệ tử Táng Thiên Kiếm Môn, còn diệt hết một trăm người. Tuy so với nguyên Táng Thiên Kiếm Môn thì một trăm đệ tử đã chết không là gì, không thể làm Táng Thiên Kiếm Môn thương gân động cốt, nhưng làm Táng Thiên Kiếm Môn mất hết mặt mũi. Nếu tin đồn ra ngoài thì Táng Thiên Kiếm Môn sẽ thành trò cười.

Mắt Táng Thiên Tôn Giả đầy sát khí trầm giọng quát:

- Triệu tập tất cả đệ tử lại!

Một đệ tử nội môn nơm nớp lo sợ quỳ xuống, lắp bắp nói:

- Bẩm... bẩm môn chủ, La sư huynh... sư huynh...

Hai đệ tử mặt tái nhợt nâng một cái xác đắp trường bào đi vào đại điện, nhẹ nhàng đặt xác chết xuống.

- Đồ nhi...

Táng Thiên Tôn Giả ngẩn ngơ, người run rẩy, khí thế khủng bố phát ra từ gã, đôi mắt đỏ máu.

Đây là đồ đệ của gã, đồ đệ duy nhất.