Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 52: Không bao giờ đấu kiếm với ngươi nữa (1)

- Một khi đã tiếp nhận thì không thể nào đổi ý, rất tốt, ta sẽ báo lại trưởng lão chấp pháp câu trả lời của ngươi, ba ngày sau sẽ tổ chức sinh tử kiếm đài.

Lục Tuyết nói, thần sắc có một tia cười chế nhạo kèm theo chút thương xót, nói xong nàng xoay người, vô cùng ngạo nghễ.

- Sở Mộ, tại sao ngươi lại đồng ý hả ? Thừa dịp đệ tử chấp pháp còn chưa đi xa liền thay đổi chú ý còn kịp.

Hàn Thụy vội vàng nói:

- Sinh tử kiếm đấu không phải là trò đùa a.

- Yên tâm, ta sẽ không thua.

Sở Mộ nói:

- Ta về trước đây, ngày mai lại tiếp tục luyện kiếm.

Nói xong Sở Mộ liền xoay người trở về chỗ ở.

- Sở Mộ, ngươi còn có ba ngày, cố gắng mà hưởng thụ nốt cuộc sống đi.

Tề Bạch nhìn theo bóng lưng Sở Mộ hô lớn, cảm thấy sảng khoái xua tan hết khó chịu khi Trang Thu Sinh thua.

- sư huynh ...

Lý Vi gọi với theo.

- Đi thôi.

Sở Mộ mỉm cười nói.

Chỉ một lúc sau tin tức Sở Mộ và Vương Phong tiến hành sinh tử kiếm đấu đã truyền bá đi khắp nơi gần như đệ tử của cả 3 viện đều biết, kể cả 3 vị viện chưởng cùng với trưởng lão nội môn cũng biết gần hết, dù sao đã 5 năm rồi không có một đại sự kiện nào.

Và tất cả đều nhất trí cho rằng tên đệ tử nội môn vừa tấn chức Sở Mộ thật là không biết lượng sức mình,

Trưởng lão Kiếm Các cũng nghe tin, chỉ cười cười không đưa ra bình luận nào.

....

Sau khi trở về lầu các Sở Mộ liền đi lên ban công nhìn về phía hồ nước thanh tịnh xa xa, đột nhiên hắn cởi hết quần áo chỉ mặc mỗi quần đùi cầm theo kiếm nhảy vọt lên lao vào trong hồ nước khiến nước hồ bắn tung tóe.

Luyện kiếm trong nước.

Trên Địa Cầu Sở Mộ đã từng luyện kiếm thuật trong nước, lực cản của nước khiến tốc độ ra kiếm chậm đi hơn nữa lực cản phân bố không đều sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kiếm giả.

Thế nhưng nếu liên tục kiên trì luyện kiếm trong nước sẽ có được thành quả đáng mừng, khiến cho kiếm thuật càng trở nên tinh xảo, sức chịu đựng của bản thân cũng tăng lên hơn nữa lực khống chế với từng tấc sức mạnh trong thân thể cũng được đề cao.

Lý Vi đứng trong nhà bếp nấu cơm nhưng lại thấp thỏm không yên.

- Điểm tinh túy của Phi Vân kiếm thuật là ở 2 chữ "phi vân" ...

Sở Mộ nói chầm chậm, Lý Vi lắng nghe chăm chú dường như muốn nuốt từng câu từng chữ.

Khi Sở Mộ luyện kiếm trong hồ nước thì thấy Lý Vi cũng đang luyện kiếm ở bãi đất trống trước lầu các liền tùy ý chỉ điểm vài câu hơn nữa còn thuận tay diễn luyện hướng dẫn giúp Lý Vi dễ hiểu hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi thỉnh thoảng lộ ra sự vui vẻ, cảm giác đã bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra được thêm nhiều mà trước đây nàng thấy mông lung.

- Muội luyện thêm lần nữa đi.

Sở Mộ nói.

- Vâng, sư huynh.

Lý Vi kích động khiến khuôn mặt đỏ bừng hăng hái luyện kiếm. Từng kiếm từng thức như vân khí hội tụ, cuối cùng nàng cũng thi triển đến ba chiêu cuối Vân Sinh Vân Tụ, Phi Vân Động, Vân Tán Vân Diệt.

Luyện xong, Lý Vi mở to hai mắt nhìn về phía Sở Mộ, chờ đợi hắn đánh giá.

- Uhm, lĩnh ngộ không tệ, luyện thêm một thời gian nữa có thể đại thành.

Sở Mộ mỉm cười nói khiến Lý Vi cảm thấy vô cùng cao hứng cảm giác còn ngọt hơn ăn mật.

- Muội luyện tếp đi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.

Sở Mộ nói xong liền đi lên tầng 2.

- Đa tạ sư huynh.

Lý Vi vẫn còn chưa hết kích động.

...

Trời đã chạng vạng tối, Sở Mộ mặc bộ thanh sắc trường sam ngồi ở ban công nhìn về phía bầu trời, từng đám mây đang trôi lững lờ, từng đám lá, từng tán cây bị gió thổi lắc lư, dù ba ngày nữa sinh tử chiến với Vương Phong nhưng Sở Mộ cũng không đặt trong lòng.

- Cảnh giới Kiếm Đạo ... Kiếm Thế ...

Sở Mộ chậm rãi nhắm mắt lại bài trừ hết thảy tạo niệm nhớ lại tình cảnh lúc còn ở ngoại môn, khi đối mặt với Vương Phong lần đầu rồi hắn nhớ lại tình cảnh lúc trưởng lão Kiếm Các cho hắn cảm nhận cái gì gọi là Kiếm Thế, tất cả đều có điểm chung là khí thế mênh mông bàng bạc sắc nhọn quyết không lùi, hắn cảm thấy cả thân thể mình như bị áp bách.

"Phong mang Kiếm giả, từ trước đến nay chưa từng có, không sợ hãi, dù gãy nhưng vẫn bất khuất, thân như kiếm, hình như kiếm, thần như kiếm."

"Chỉ khi nào khiến phong mang phóng ra ngoài, không sợ hãi, thân hình thần như kiếm hợp nhất mới có thể lĩnh ngộ ra Kiếm Thế hơn nữa còn phóng ra ngoài/"

Sở Mộ rất muốn sớm lĩnh ngộ Kiếm Thế bước chân vào cảnh giới Kiếm Đạo. Hắn có thể khẳng định nếu như hắn lĩnh ngộ được Kiếm Thế liền có thể nghiền áp Vương Phong.

Chỉ có điều muốn lĩnh ngộ Kiếm Thế cũng không phải đơn giản như vậy, cho dù là trưởng lão Kiếm Các cũng phải mãi đến khi đột phá Hóa Khí Cảnh mới lĩnh ngộ được Kiếm Thế.

Một đêm đi qua, Sở Mộ còn chưa sờ được da lông Kiếm Thế, tình cảnh ngày đó không cách nào trở lại.

Dù sao hắn cũng đã từng bước một chân vào Kiếm Thế tuy rằng lúc đó hắn còn chưa biết Kiếm Thế là cái gì thế nhưng cảm giác được thể nghiệm qua Kiếm Thế cộng thêm ngộ tính kiếm thuật siêu cường của hắn thì việc ngộ ra Kiếm Thế chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày mới sáng sớm, Sở Mộ đã bắt đầu tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết và bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể rồi luyện thêm một lần Quan Khí Thuật liền tiến về Lăng Phong kiếm đài. Khi Sở Mộ đến Lăng Phong kiếm đài thì sắc trời vẫn còn âm u khí lạnh vẫn còn trong không khí.

Hắn bắt đầu luyện khởi thị kiếm thính kiếm và xúc kiếm, sau đó là Cơ Sở Kiếm Thuật Thanh Phong kiếm thuật, Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cuối cùng là trọng điểm Lăng Phong kiếm thuật.

- Đúng như ta đoán, ngươi vẫn là người đến sớm nhất.

Hàn Thụy nhảy vọt lên Lăng Phong kiếm đài, lần này hắn không lập tức xuất kiếm mà đứng nhìn Sở Mộ rồi cười khổ.

- Rút kiếm đi.

Sở Mộ nói.

- Ngươi vẫn còn tâm tư luyện kiếm sa ? Ngày kia là ngày ngươi phải sinh tử kiếm đấu với Vương Phong rồi, cho dù ngươi có luyện mỗi giây mỗi phút cho đến khi quyết đấu thì ngươi có thể tăng thực lực lên được bao nhiêu ?

Hàn Thụy nói, căn bản không có tâm tư xuất kiếm. Bởi vì cho dù là hắn có cố hết sức cũng không phải là đối thủ Vương Phong. Tuy hắn biết kiếm thuật Sở Mộ không tệ thế nhưng tu vi quá thấp, nếu như hắn ra tay toàn lực thì có thể đánh bại Sở Mộ đơn giản.

- Ta không hề lo lắng về sinh tử kiếm đấu.

Sở Mộ nói đơn giản, mang theo ngữ khí bễ nghễ tựa như muốn quân lâm thiên hạ, hắn cực kỳ tự tạo nghệ:

- Vương Phong cũng chỉ là một trở ngại nhỏ trên con đường đi thông đến Kiếm Đạo của ta mà thôi, cứ đá văng nó đi là được.

Hàn Thụy nghe vậy sắc mặt đại biến cảm giác phẫn nộ.

- Tốt, ta và ngươi chiến một trận toàn lực đi, nếu ngươi có thể thắng ta mới có khả năng đối mặt Vương Phong.

Hàn Thụy quát một tiếng rồi rút kiếm ra chiêu không chút lưu tình như muốn đánh bay Sở Mộ.