Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2715: Giết (Thượng)

Cho dù là Trương Phàm, người lợi hại nhất trong mọi người, cũng hoàn toàn không nắm chắc sẽ đánh bại được Sở Mộ.

- Sở huynh cần gì phải làm như vậy.

Trương Phàm lại cười:

- Nếu Sở huynh không muốn giao ra Thâm Lam Thần Châu cũng được. Lấy tu vi và thực lực của Sở Mộ, tất nhiên có thể bảo quản Thâm Lam Thần Châu tốt hơn.

Không thể không nói, này Trương Phàm thật sự rất có tâm cơ. Trong lòng hắn rõ ràng hận Sở Mộ muốn chết, lại phải giả vờ không thèm để ý, còn nói như thế.

Đáng tiếc. Sở Mộ không phải là người thích đùa bỡn tâm cơ. Hắn cũng không thích ở cùng với đám người thích đùa bỡn tâm cơ. Không chừng lúc nào đó, bọn họ lại bán đứng ngươi.

- Ban đầu, ta tưởng rằng Cổ Thần Kiếm Minh sẽ là một nơi tốt để tới. Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không phải.

Sở Mộ nói, đứng dậy, nhìn về phía ba người Cổ Loạn Không:

- Đi không?

- Đi.

Ba người Cổ Loạn Không cũng không muốn ở lại đây lâu. Trong hoàn cảnh như vậy, căn bản không có cách nào an tâm tu luyện.

- Minh Chủ, cứ để cho bọn họ rời đi như vậy sao?

Diêm Chính Khang hỏi.

- Thâm Lam Thần Châu phải mười tám viên mới hữu dụng. Chỉ là một viên mà thôi.

Hai mắt Trương Phàm hiện lên một tia sáng mãnh liệt. Bất chợt hắn lơ đễnh nói:

- Hơn nữa, dù sao cũng là bạn đồng hành. Không nhất thiết phải rút kiếm đối phó với nhau.

Sự thực rốt cuộc như thế nào, cũng chỉ có trong lòng bản thân Trương Phàm hiểu rõ ràng. Chỉ có điều nếu hắn nói như vậy, liền có người cảm thấy không cam lòng. Nhưng bọn họ cũng không tiện làm cái gì. Hơn nữa, bọn họ căn bản cũng không có nắm chắc. Chủ yếu nhất chính là một điểm cuối cùng. Không có nắm chắc đối phó được Sở Mộ.

...

- Ta đã sớm muốn rời đi.

Luyện Hồng Vân nói:

- Đợi ở bên trong, lúc nào cũng có một loại cảm giác không hợp nhau.

Quả thực, Cổ Thần Kiếm Minh là một liên minh của các kiếm giả Cổ Thần Giới, nhưng đã có chút thay đổi. Nó là do Trương Phàm một tay sáng lập ra, biến thành lấy Trương Phàm dẫn đầu, biểu hiện ra giống như dân chủ, kì thực là tổ chức phải nghe theo hiệu lệnh của Trương Phàm.

Bên trong Cổ Thần Kiếm Minh, rất nhiều người đều ủng hộ Trương Phàm. Loại cảm giác này, khiến cho đám người Cổ Loạn Không cảm thấy rất quái dị.

Phó Minh Chủ lại chẳng khác nào con chó săn của Minh Chủ Trương Phàm. Bất cứ việc gì đều đứng ở góc độ của Trương Phàm.

Nếu không phải trong lòng bọn họ còn có một chút hy vọng, cảm thấy Sở Mộ có khả năng còn sống, ở lại bên trong Cổ Thần Kiếm Minh chờ đợi. Bọn họ đã sớm rời xa. Hiện tại là tốt rồi. Sở Mộ đã trở về. Bốn người bọn họ lại nhập bọn.

- Trước kia ta chỉ dự định, gia nhập Cổ Thần Kiếm Minh sẽ có một nơi cùng chung nơi xuất phát và tin tức tốt hơn. Còn nữa, mọi người đều là kiếm giả Cổ Thần Giới, cũng có thể đồng tâm hiệp lực. Chỉ có điều xem ra, mục đích của bọn họ không đơn thuần như vậy.

Sở Mộ cười nói.

Bọn họ nói chuyện với nhau, không phải trực tiếp nói chuyện với nhau, cũng không phải là kiếm khí truyền âm.

Lấy kiếm khí truyền âm nói chuyện với nhau, người khác không nghe thấy. Nhưng có một vài phương pháp đặc biệt có thể chặn lại được. Bởi vậy, bốn người Sở Mộ lựa chọn phương thức dùng thần hồn trao đổi.

Giao lưu thần hồn, tiêu hao tất nhiên là lực thần hồn. Nói chuyện trong thời gian dài rất khó. Gần như không có cách nào làm được. Giống như vậy, với cự ly ngắn, thật ra không đáng ngại. Tiêu hao cũng sẽ không quá lớn, hoàn toàn ở bên trong phạm vi mọi người chịu đựng được. Hơn nữa so sánh với dùng kiếm khí truyền âm, phương thức thần hồn giao lưu có vẻ càng bảo hiểm hơn, càng khó bị chặn hơn.

- Thời gian mấy tháng, tu vi nâng cao lớn như vậy. Có đúng gặp được chuyện gì hay không?

Cổ Loạn Không hỏi.

- Cái này phải nói từ bên trong Thiên Cổ Thánh Điện... Lúc đầu, thiếu chút nữa rơi vào bên trong Hắc Ám Hư Vô...

Sở Mộ nói liên tục, dùng lời lẽ đơn giản, có thể hai ba câu đã nói rõ ràng.

Dù thế nào, ba người Cổ Loạn Không cũng thật sự không ngờ, thời gian mấy tháng ngắn ngủi lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

- Xem ra ngươi quả nhiên không có nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng thiên cổ. Đáng tiếc. Ta còn dự định đòi ngươi vài món bảo vật.

Luyện Hồng Vân lộ ra vẻ mặt tiếc hận cười nói.

- Muốn bảo vật còn không phải đơn giản sao? Chỉ cần giết chết đám người Thiên tộc kia.

Sở Mộ cười nói.

Có khoảng chừng hơn một trăm hai mươi người Thiên tộc đuổi giết hắn. Hơn nữa Sở Mộ nhìn ra được, những người Thiên tộc này đều là tinh nhuệ, không thể coi thường được. Nếu như có thể giết chết tất cả bọn họ, hẳn là sẽ có thu hoạch không tệ.

Đương nhiên, thu hoạch chỉ là thứ hai. Mục đích chủ yếu nhất, vẫn là giết chết bọn họ.

Sở Mộ không có khả năng bị người đuổi giết như vậy lại không trả thù. Không trả thù, chỉ là bởi vì thực lực còn chưa đủ để lấy chống lại đối phương, tạm thời không động mà thôi.

Trước đó, hắn đơn thương độc mã thực lực không đủ, không phải là đối thủ của đối phương, cho nên chỉ có thể chạy trốn. Nhưng bây giờ, ở dưới tình huống tập hợp ba người Cổ Loạn Không, có thể lấy thân thể Thiên Lỗi kết hợp chân bí kiếm trận Tứ Tượng, đã có đầy đủ bản lĩnh cùng đối phương đối kháng. Thậm chí, có thể giết chết đối phương.

Đã như vậy, Sở Mộ kiên quyết không có đạo lý nào lại dừng tay.

Từ Thiên Tượng Thành đi tới Vạn Thú Nguyên, dưới tình huống cưỡi phi hạm, ước chừng mất mười ngày. Như vậy tính toán qua lại, khoảng hai mươi ngày. Thời gian lưu lại ở trong Thiên Tượng Thành cũng không lâu.

Rất nhanh, Sở Mộ dẫn theo ba người Cổ Loạn Không, lại một lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên, đồng thời bắt đầu tiến sâu vào Vạn Thú Nguyên.

Sở Mộ cũng không tính để cho quá nhiều người biết, cục diện bọn họ đánh với người Thiên tộc một trận.

...

Thiên Thần Vệ lại lần nữa suy tính một chút. Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Làm sao có thể?

trong lúc nhất thời Thiên Thần Vệ này không nghĩ ra. Nhưng hắn vẫn báo cáo tình hình lên cho Phó thống lĩnh:

- Nhân tộc kia, sau khi tiến vào Thiên Cổ Vực, lại lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên.

Điều này khiến cho bọn họ nghi ngờ. Nếu đã chạy thoát khỏi sự đuổi giết của bọn họ, rời khỏi Vạn Thú Nguyên tiến vào bên trong Thiên Cổ Vực, tất nhiên có thể thoát khỏi sự truy sát của bọn họ tốt hơn. Nhưng vì sao hắn không làm vậy, trái lại một lần nữa tiến vào Vạn Thú Nguyên?

- Ngươi thấy thế nào?

Phó thống lĩnh hỏi ngược lại.

- Thuộc hạ cũng không biết được rõ ràng. Chỉ có điều có thể khẳng định một điểm, trừ khi hắn cũng tinh thông đạo suy tính hoặc nắm giữ bí bảo liên quan. Bằng không sẽ không biết chúng ta đang truy kích hắn. Trừ khi tới gần đến một khoảng cách nhất định.