Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2614: Nhất kiếm thiên ngân sát (Hạ)

Bất luận Hô Duyên Chính Hùng thi triển thuật pháp công kích thế nào Sở Mộ cũng chỉ đứng yên tại chỗ, thi triển Lục đạo kiếm thức hấp thu. Theo từng lần thi triển, chỗ chưa đủ của Lục Đạo kiếm thức cũng bị hắn tìm ra từng chỗ một, lại bắt đầu cải thiện.

- Không ngờ hắn lại lợi dụng công kích của đối phương luyện kiếm.

Sau khi Thiết Kiếm Vương phát hiện ra điểm này hai mắt nheo lại, đồng tử co rút lại, âm thầm bội phục không thôi.

Rất nhanh Hô Duyên Chính Đình cũng phát hiện ra điểm này, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.

Liên tục không ngừng công kích, trọn vẹn kéo dài chừng nửa khắc đồng hồ, Sở Mộ không bị thương một chút nào. Trái lại Lục đạo kiếm thức của hắn ngày càng hoàn thiện hơn.

Trong Bách Niên bí cảnh hắn sáng tạo ra Lục Đạo kiếm thức, cho dù không ngừng đi hoàn thiện, nhưng mà vẫn thiếu đi thực chiến kiểm nghiệm, tiến bộ có hạn. Ngày nay rốt cuộc hắn cũng đem tích lũy chuyển hóa.

Hô Duyên Chính Hùng không ngừng công kích nhưng vẫn không làm gì được Sở Mộ. Mà bí pháp vô hạn nguyên lực cũng không có cách nào duy trì quá lâu. Sắc mặt hắn trầm xuống.

- Là Vương hầu được bệ hạ khâm điểm, ngươi chỉ biết phòng ngự thôi sao?

Hô Duyên Chính Hùng một mặt công kích một mặt giễu cợt Sở Mộ.

- Đây là thực lực của ngươi? Đây là năng lực của ngươi? Đây là lý do ngươi phong hầu sao? Nếu như có bổn sự thì đánh bại ta đi.

Dưới lửa giận, tâm thế của Hô Duyên Chính Hùng không còn ưu việt như trước nữa, bắt đầu có chút tâm thần bất định.

Đối với tu luyện giả mà nói, tâm tính rất là quan trọng. Một khi tâm tính không ổn định rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Hô Duyên Chính Hùng không ngừng châm chọc Sở Mộ, Sở Mộ lại không thèm để ý, vẫn thi triển Lục Đạo kiếm thức hấp thu công kích, tiến thêm một bước hoàn thiện chiêu kiếm thức này.

Hô Duyên Chính Hùng dừng công kích, khiến cho Sở Mộ không có cách nào hoàn thiện Lục đạo kiếm thức.

- Ngoại lai hèn mọn, đến đánh bại ta đi, chứng minh tư cách của ngươi đi.

Hai mắt Hô Duyên Chính Hùng đỏ lên, miệng mở lời ngông cuồng. Lời này khiến cho mọi người nhíu mày, Thanh Ẩn Vương cũng không vui.

- Không có năng lực, lại không thể tiếp nhận sự thực...

Thất Kiếm Vương lắc đầu, ngữ khí có vài phần tiếc hận.

Có thể đoán được từ nay về sau Hô Duyên Chính Hùng sẽ không được người ta coi trọng như trước nữa.

- đến đây, ta ở ngay chỗ này, đến đánh bại ta đi. Hèn nhát, nhu nhược..

Hô Duyên Chính Hùng mắng to.

Thân ảnh Sở Mộ lóe lên, nhanh chóng tới gần Hô Duyên Chính Hùng. Nhưng mà Hô Duyên Chính Hùng lại nhanh chóng di chuyển, có vô hạn nguyên lực chèo chống, trong lúc nhất thời Sở Mộ không thể đuổi kịp hắn.

Không có cách nào đuổi theo được, Hô Duyên Chính Hùng càng thêm đắc ý, càng thêm càn rỡ.

Sở Mộ dừng bước lại, mọi người cũng không rõ ràng cho lắm. Cho rằng Sở Mộ đã buông tha. Chợt, chỉ thấy kiếm trong tay Sở Mộ tự nhiên rũ xuống, giống như có một cỗ lực lượng vô hình đang ngưng tụ, khí tức lan tràn.

Hô Duyên Chính Hùng vẫn không ngừng cười nhạo, thanh âm nghe qua vô cùng chói tai, sắc bén.

Tất cả ánh mắt không tự chủ được tập trung lên trên người Sở Mộ. chỉ thấy kiếm Sở Mộ động, giống như là vung lên, hoặc giống như chém về phía trước. Trong nháy mắt này Hô Duyên Chính Hùng có cảm giác như bị khóa lại. Hắn kinh hãi, vội vàng bộc phát ra vô số tàn ảnh, chân thân ở trong vô số tàn ảnh không ngừng di chuyển.

Tay giơ kiếm lên, vô thanh vô tức, dường như không có chút biến hóa nào. Nhưng mà trên không phảng phất như có vết nứt xuất hiện. Chợt, chỉ thấy có một đạo kiếm quang màu trắng to như chiếc đũa, giống như không có, cũng không có giới hạn chém tới.

Kiếm thức Thiên Ngân sát.

không có khởi đầu, không có cuối cùng, không có chỗ né tránh.

Đây là kiếm thức công kích cự ly xa Sở Mộ tự nghỉa. Có tên là Thiên Ngân sát kiếm thức.

Hô Duyên Chính Hùng là người đầu tiên thử uy lực của chiêu kiếm thức công kích cự ly xa này.

Hô Duyên Chính Hùng cảm thấy nguy cơ mãnh liệt lan tràn tới, hắn không thể không liên tục biến hóa vị trí của mình, ý đồ muốn né tránh. Nhưng mà mặc kệ hắn biến hóa vị trí của mình như thế nào, thủy chung vẫn không có cách nào thoát khỏi.

Bởi vì tốc độ của đạo kiếm quang màu trắng chỉ lớn bằng chiếc đũa kia thực sự quá là nhanh.

Phảng phất như có tiếng phốc rất nhỏ vang lên, tất cả thuật pháp phòng ng ự bên ngoài thân Hô Duyên Chính Hùng yếu ớt giống như otwf giấy, dưới kiếm quang màu trắng kia trực tiếp bị xé rách.

Kiếm quang màu trắng xé rách lưng Hô Duyên Chính Hùng, chỉ thiếu chút nữa đem thân thể Hô Duyên Chính Hùng xé thành hai mảnh.

Hắn không chết nhưng mà lại bị thương không nhẹ. Bất quá đối với cường giả Thánh cấp tứ tinh mà nói, thương thế như vậy không coi vào đâu. Chỉ cần vài ngày là có thể khôi phục lại như ban đầu.

So với việc thân thể bị thương, tâm linh hắn còn bị thương nghiêm trọng hơn.

Bởi vì lực lượng mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, bí pháp mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo này. Không ngờ trong mắt đối phương lại căn bản không tính là cái gì. Vốn hắn cho rằng đối phương chỉ am hiểu cận thân chiến đấu, hắn hoàn toàn có thể khắc chế đối phương. Kết quả lại bị đối phương cho là đối tượng luyện kiếm. Lần lượt châm chọc, khiêu khích, cuối cùng lại bị một kiếm của đối phương đánh bại, là một kiêm công kích cự ly xa, là một kiếm không thể tránh né. Loại cảm giác này giống như tâm linh bị xé nát vậy, lưu lại bóng mờ không có cách nào tưởng tượng nổi. Nếu như hắn không thể nào vượt qua, như vậy cả đời sau này chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

Đây chính là cái giá lớn khi hắn khiêu khích Sở Mộ.

....

Một kiếm không có cách nào hiểu rõ, không có cách nào tưởng tượng được chấm dứt trận chiến. Trận chiến trong Đấu hoàng điện tới đây cũng chấm dứt.

Hô Duyên Chính Hùng cường đại trở thành chất phụ gia.

Mà Sở Mộ, sự kinh người của hắn lại một lần nữa trùng kích tâm linh của mọi người.

Sở Mộ rời khỏi Đấu Hoàng điện, về phần Hô Duyên Chính Hùng tự nhiên có người tới mang hắn đi.

Người mang đi Hô Duyên Chính Hùng hung dữ trừng mắt nhìn Sở Mộ.

...

Phi hạm màu vàng dài trăm thước của Hoàng triều rời khỏi hoàng đô, bay về phía Chân Kiếm tông.

Sau khi mục đích đi Hoàng đô đạt thành, Sở Mộ không có ý định tiếp tục ở đây. Đây không phải là nơi thích hợp với hắn.

Hoàng Đô là nơi tập quyền. Người ở đây trừ nắm giữ lực lượng bản thân ra còn đuổi theo quyền thế. Cho nên bọn hắn phân tán tâm tư. Nếu như tiếp tục ở đây, Sở Mộ sẽ chỉ càng cuốn vào trong vòng xoáy tranh đấu. Chuyện này trong mắt Sở Mộ mà nói, chính là chuyện lãng phí thời gian. Cho nên hắn phải rời khỏi nơi này.