Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 251: Lại tham khảo một bức tranh cuộn! Có huyền cơ khác

- Phong nhi, ngươi nói lần này ngươi có thể thu được vị trí trong Bách Cường, là bởi vì Sở Mộ cho ngươi một danh ngạch sao?

Bên trong căn phòng, La Thiên Hùng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

- Đúng vậy, phụ thân. Nếu như không có Sở sư đệ, lần này ta chỉ sợ ngay cả một thanh đoản kiếm cũng không có cách nào thu được.

La Ngọc Phong nói, hoàn toàn không có chút khoa trương nào.

- Sở Mộ này quả thật không tầm thường.

La Thiên Hùng đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả:

- Phong nhi, ta mặc dù không có tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tiến tu, nhưng cũng biết, bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ, thiên tài yêu nghiệt rất nhiều. Thiên phú của ngươi mặc dù không tệ, nhưng muốn ở bên trong Đại Khôn Kiếm Phủ đứng vững gót chân cũng không dễ dàng. Chỉ có điều, Sở Mộ chính là hy vọng của ngươi. Hãy chân thành đối đãi, tin tưởng ngươi có thể đi xa hơn. Đến lúc đó bản phái vẫn phải dựa vào ngươi để phát dương quang đại.

- Phụ thân, phụ thân yên tâm đi. Quan hệ giữa ta cùng với Sở sư đệ mặc dù không phải là huynh đệ, nhưng cũng sẽ không kém hơn so với huynh đệ.

La Ngọc Phong nói. Hắn đối với Sở Mộ từ trước đến nay không có ý định lợi dụng gì, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ lợi dụng Sở Mộ cái gì. Cũng chính bởi vì vậy, Sở Mộ mới nguyện ý cùng La Ngọc Phong kết giao trở thành bạn tốt, mà không đơn giản chỉ là quan hệ sư huynh đệ.

- Ừ.

La Thiên Hùng gật đầu, một lần nữa ngồi xuống. Giọng nói của hắn có chút lo lắng:

- Sở Mộ này thế nào còn không có quay về kiếm phái? Hiện tại chỉ chờ hắn trở về, là mở tiệc chúc mừng.

- Phụ thân, Sở sư đệ hắn quay về Sở gia trước. Nếu quay về kiếm phái chắc hẳn không nhanh như vậy đâu.

La Ngọc Phong nói.

...

Sở Mộ cùng La Ngọc Phong sau khi rời khỏi Ly Châu Kiếm Viện, đã nhanh chóng chạy đi. Dọc đường đi, mặc dù có gặp một vài kiếm giả đánh cướp, nhưng lấy thực lực của Sở Mộ và La Ngọc Phong, kiếm giả đánh cướp bọn họ tất nhiên sẽ không có kết quả gì tốt.

La Ngọc Phong quay về kiếm phái trước. Sở Mộ lại quay về Sở gia trước. Bởi vì trên người hắn mang theo không ít đồ. Hắn dự định giao cho gia tộc, tăng cường thực lực của gia tộc.

Trong đó có hơn mười thanh Ngụy Kiếm Khí, gói thành một bó lớn, dùng vải dầu dầy bọc lại. Ngoài ra, còn có mấy môn kiếm khí quyết cùng với kiếm thuật cao giai. Đồng thời Sở Mộ còn muốn đem Tăng Khí Hoàn giao cho Sở Hành Vân, nâng cao tu vi kiếm khí của Sở Hành Vân.

Vợ chồng Sở Hành Vân kích động đến không nói ra lời. Người con trai trước kia khiến cho bọn họ quan tâm nhất, hiện tại lại trở thành vinh quang của bọn họ. Còn có cái gì khiến cho bọn họ cảm thấy kích động hơn, cảm thấy hạnh phúc hơn điều này nữa?

Về phần kiếm khí quyết cùng kiếm thuật do Kiếm Viện ngợi khen, có quy định là không thể mang đi. Sao chép cũng không được. Chỉ có thể do đệ tử trong viện kiếm phái tiến vào tu luyện.

Đối với chuyện Sở Mộ có thể thu được vị trí trong Bách Cường, đồng thời tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tu hành, đám người Sở Hành Vân đều có cảm giác như bị bánh nhân thịt đập trúng đầu, chóng mặt không phản ứng kịp.

Sau đó, Sở Đương Hùng lập tức ra lệnh cấm khẩu, tuyệt đối không thể tiết lộ ra chuyện Sở Mộ thu được vị trí tiến tu tại Đại Khôn Kiếm Phủ. Tuy rằng như vậy có thể khiến cho Sở gia nổi danh, thanh thế lớn mạnh, nhưng thực lực chân thật lại không theo kịp, có thể sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Không thể không nói Sở Đương Hùng rất sáng suốt. Biết sâu sắc tinh túy phát tài không nên nói ra.

Sở Mộ mang về mấy thứ này, đối với Sở gia mà nói, giá trị không có cách nào hình dung. Cho dù là dốc hết tài lực của Sở gia cũng không có cách nào mua được. Cho nên, đám người Sở Đương Hùng sau khi tính toán. Có mấy thứ này, thực lực chỉnh thể của Sở gia nhất định sẽ được nâng cao lên rất nhiều. Nếu như trải qua một ít thời gian, nâng cao gấp hai gấp ba cũng không phải là chuyện không thể nào.

Sở Hành Không cũng hỏi thăm Sở Mộ về chuyện của đám người Sở Hà. Sau khi biết được Sở Hà cũng thu được một vị trí vào Đại Khôn Kiếm Phủ tiến tu, càng thêm vui mừng. Sở Mộ cũng nói ra một ít tin tức về Sở Thiên cùng Sở Hồng. Sở Hành Phong cảm thấy vừa cao hứng lại vừa xấu hổ. Đối với Sở Mộ, hắn vốn luôn áy náy. Các loại mâu thuẫn dần dần tiêu trừ, khiến Sở Đương Hùng lão cảm thấy trấn an.

Sở Hà vẫn chưa quay về Sở gia. Cũng không có gửi thứ gì trở về. Tuy nhiên điều này không có quan hệ gì với Sở Mộ.

Giống như khi giàu tâm rộng rãi, lúc Sở Mộ cùng Sở Đương Hùng nói chuyện với nhau, đột nhiên nhớ tới bức tranh gió mình đã tìm hiểu lúc trước. Trực giác nói cho Sở Mộ biết, bức tranh gió này cũng không bình thường. Bởi vậy, hắn đưa ra lại yêu cầu với Sở Đương Hùng muốn quan sát lại bức tranh gió.

Bất luận là cống hiến của Sở Mộ mang đến cho Sở gia, hay thiên phú của bản thân Sở Mộ, Sở Đương Hùng cũng không lý do cự tuyệt. Hắn lại mở ra mật thất, để Sở Mộ tiến vào.

Đứng ở trước bàn mật thất, Sở Mộ đưa tay mở bức tranh cuộn ra. Bộ dạng bức tranh lại một lần nữa hiện ra ở trong mắt hắn.

Chỉ là lúc này đây, cũng không giống như lần trước khiến Sở Mộ tiến vào trạng thái tỉnh ngộ. Tất cả bình thường không hề có chỗ nào thần kỳ.

Hai mắt Sở Mộ hơi nheo lại, đồng tử co lại. Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm vào từng chỗ trên bức họa. Nhất là người chém ra một kiếm trên bức họa kia.

Trong lòng hắn không tự chủ được thoáng động. Bốn thành Phong Chi Ý Cảnh dung nhập bản thân.

Bất chợt, Sở Mộ dường như nghe được một tiếng gió mát qua vang lên bên tai. Hắn mơ hồ thấy một làn gió màu xanh từ trong hư vô sinh ra, thổi đến.

Mà người trên bức họa này, dường như sống lại, một kiếm vung lên chém ra. Nhất thời uy phong gió mát gió to cuồng phong kình phong nổi lên, tranh chấp rít gào không dừng, thổi tới khắp trời đất.

Sở Mộ một lần nữa sinh ra một loại cảm giác đưa thân vào trong gió biển vậy. Thậm chí hắn cảm thấy toàn thân hình như muốn hóa thành một làn gió thổi đi.

Đắm chìm trong loại cảm giác này khoảng một khắc đồng hồ, đột nhiên hắn chấn động. Cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến mất. Gió cũng nhanh chóng biến mất. Sở Mộ chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên. Bức tranh vẫn chỉ là bức tranh không đổi.

Trong mắt có ánh sáng thâm thúy nội liễm lưu chuyển. Một tia ánh sáng màu xanh chảy xuôi qua đáy mắt. Sở Mộ chỉ cảm thấy bốn thành Phong Chi Ý Cảnh của mình, hình như được củng cố một chút. Lĩnh ngộ thoáng tinh thâm hơn một điểm.

Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm. Chủ yếu nhất là, Sở Mộ ở bên trong bức tranh gió, nhận được một vài tin tức đơn giản.

- Hình như, tương tự với bức tranh gió, còn có bảy bức tranh khác...

Cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, Sở Mộ cũng không quá xác định. Bởi vì tin tức hắn nhận được từ bên trong bức tranh gió, cũng không phải hết sức rõ ràng. Nó đứt quãng chỉ là một sự đại khái.

- Bất kể nói thế nào, giá trị của bức tranh gió tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của mình. Trong đó nhất định ẩn chứa bí mật khác.