Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 242: Sự hấp dẫn của năm thanh đoản kiếm (1)

Sắc mặt đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái trầm xuống. Hắn cầm chuôi kiếm, giọng điệu trở nên lạnh lùng. Khí tức quanh người nổi lên.

- Động thủ thì động thủ. Sau khi đã phân cao thấp, quyết định đoản kiếm thuộc sở hữu của người thắng.

Đệ tử của Lệ Phong Kiếm Phái hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, lạnh lùng nói.

- Nếu như vậy, Bách Hoa Kiếm Phái chúng ta rời khỏi đây là được.

Tròng mắt nữ đệ tử Bách Hoa Kiếm Phái xoay chuyển, đột nhiên cười duyên nói. Nàng trong lúc đó phất tay lên. Một đám người lui về phía sau hơn mười thước, thoạt nhìn hình như thật sự muốn rời khỏi cuộc tranh đoạt.

Đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái vốn đang trong tư thế giương cung bạt kiếm lại đột nhiên không động thủ, đồng thời nhìn về phía người của Bách Hoa Kiếm Phái. Trong mắt bọn họ tràn ngập sự cảnh giác cùng một tia xem thường.

- Bách Hoa Kiếm Phái các người thật đúng là đánh bàn tính quá tốt. Chờ hai phe giao chiến chúng ta, các người sẽ nhân cơ hội cướp đi đoản kiếm. Nghĩ thật là hay.

Đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái hừ lạnh nói.

Đệ tử Lệ Phong Kiếm Phái mặc dù không có nói gì, nhưng thần sắc cùng ánh mắt của bọn họ đều cho thấy điểm này.

- Ha hả, các ngươi yên tâm. Chúng ta sẽ không nhân cơ hội động thủ.

Bị nói rõ ra kế hoạch của mình, nữ đệ tử dẫn đầu Bách Hoa Kiếm Phái có chút ngượng ngùng mỉm cười, nhưng tròng mắt chuyển động lại nói rõ trong lòng nàng hoàn toàn không có ý đó.

Ba phía lại lần nữa hình thành tình trạng giằng co. Ngay thời điểm bọn họ cảm thấy bộ dạng giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, chợt một bóng người màu xanh nhạt giống như một trận gió mạnh từ phía xa bay vút đến.

Vèo một tiếng. Bóng người kia thoáng cái đã tới gần. Trong lúc mọi người vừa chú ý tới, còn không có phản ứng, bóng người kia đã thoáng cái xẹt qua tảng đá, giống như theo gió thổi về phía xa.

Sau hai lần hít thở, đệ tử của ba đại kiếm phái trung phẩm mới phản ứng được.

- Đáng chết, người kia cướp đi đoản kiếm.

- Hỗn đản, cũng dám không để ý tới chúng ta, cướp đi thanh đoản kiếm.

- Đuổi theo. Đuổi theo cho ta. Bắt hắn lại. Ta phải cho hắn biết kết quả ngang nhiên cướp giật đoản kiếm là thế nào.

Từng tiếng gầm giận dữ vang lên. Đệ tử của Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái nổi trận lôi đình, liên tục gầm lên giận dữ. Mỗi người đều vận chuyển kiếm khí, thi triển thân pháp, nhanh chóng bay về phía trước, thề phải đuổi kịp bóng người vừa cướp đi thanh đoản kiếm này, bắt hắn lại hung hăng trừng phạt.

- Sư tỷ, chúng ta cũng đuổi theo thôi.

Một đệ tử Bách Hoa Kiếm Phái vội vàng nói:

- Bằng không chậm trễ, thanh đoản kiếm sẽ thuộc về người khác mất.

- Không cần. Thanh đoản kiếm này chúng ta từ bỏ.

Nữ kiếm giả dẫn đầu nói:

- Không cần phải hỏi vì sao. Thử ngẫm lại, lấy tốc độ của đối phương, chúng ta có đuổi kịp được sao?

Nhất thời, một đám người trầm mặc xuống. Hồi tưởng lại loại tốc độ này, nhanh như điện chớp, bọn họ căn bản là không có cách nào đuổi kịp. Bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể buông tha. Nhưng ở trong lòng bọn họ lại âm thầm suy đoán, rốt cuộc là người nào vậy?

- Đáng chết...

- Rốt cuộc là ai, lại dám ở trước mặt hai đại kiếm phái trung phẩm chúng ta cướp đi thanh đoản kiếm vậy?

- Nếu để cho ta biết hắn là ai, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Một phen hùng hùng hổ hổ, bất đắc dĩ tốc độ không bằng người, bọn họ không chỉ không đuổi kịp, trái lại còn bị mất dấu. Đám người Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái sau khi nhìn nhau, đều hừ lạnh một tiếng, tách ra.

...

Giống như cơn gió nhanh chóng thổi qua, Sở Mộ chợt dừng lại, xuất hiện ở trên một thân cây khô. Góc áo hắn lay động. Trong tay hắn có một thanh đoản kiếm, tản ra một vòng hồng quang bắt mắt.

- Thanh đoản kiếm thứ hai tới tay. Còn cần một thanh nữa.

Nhìn chằm chằm vào thanh đoản kiếm trong tay, khóe miệng Sở Mộ hơi cong lên, lộ ra một ý cười. Ý nghĩ thoáng động, hắn nhét thanh đoản kiếm vào trong lòng, thu vào bên trong vòng tay không gian. Hồng quang biến mất.

Không thấy Sở Mộ làm động tác gì, thân hình hắn chợt nhẹ bỗng giống như một mảnh lá rụng, từ trên cây khô thổi rơi về phía trước, hạ xuống đất cách đó hơn mười thước. Đầu ngón chân hắn nhẹ nhàng điểm một cái lên mặt đất, giống như là một cơn gió lao về phía trước.

- A... a...

Có vài tiếng gầm rú khủng khiếp quái dị, giống như tiếng thiên lôi nổ vang cuồn cuộn chấn động khắp bốn phương tám hướng. Khắp bầu trời khắp mặt đất dường như lập tức lay động đảo ngược. Sở Mộ nhanh chóng chạy vội ra, trong nháy mắt thân hình đã dừng lại, có cảm giác điên đảo.

Cách đó không xa, cây cối lắc lư kịch liệt. Cành lá lắc lư va chạm phát ra những tiếng xào xạc. Từng chiếc lá rụng xoay quanh, rơi xuống đất, phủ kín mặt đất.

Tiếng rống này vang vọng suốt mười hơi thở mới dần dần giảm bớt xuống, cuối cùng biến mất. Nhưng trong thời gian mười hơi thở, phần lớn kiếm giả trong sơn cốc Đại Ly đều nghe được. Mỗi người đều nhìn về phía âm thanh truyền tới.

- Tiếng kêu kỳ quái như thế... Là mãnh thú gì vậy?

Sở Mộ khẽ cau mày, trong mắt đầy vẻ suy nghĩ tìm tòi. Bất chợt, hắn nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới:

- Nhất định là mãnh thú rất cường đại. Nói không chừng sẽ có bảo vật gì đó.

Thân hình hắn lóe lên, tốc độ nhanh hơn, giống như một cơn gió mạnh, bay vút ra.

...

Tại trung tâm của sơn cốc Đại Ly có một mảnh đầm lầy. Đầm lầy này có phạm vi ngàn mét vuông. Ở tại chính giữa đầm lầy lại mọc lên một gốc cây trụi lủi, không nửa cái lá cây.

Thân cây màu xám nâu, đột nhiên lộ ra khỏi đầm lầy tầm năm thước. Rất nhiều nhánh cây chĩa ra, thoạt nhìn hình thù kỳ quái. Nhưng thứ thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác lại không phải là vẻ bề ngoài của cái cây này, mà là mấy thứ tản ra ánh sáng màu đỏ ở trên cây này.

Từng bóng người từ phía xa lao đến. Gió lớn cuồn cuộn nổi lên từng đợt. Từng bóng người đều dừng lại ở trước đầm lầy này. Ánh mắt bọn họ nhất thời bị mấy thanh đoản kiếm trên cái cây khô ở chính giữa đầm lầy thu hút.

Bốn người Sở Hà, Từ Kiếm Phong, Lý Hoài Ngọc, Chu Hoành Vũ dẫn theo người của mình căn bản trước sau đều đến đây. Từ bốn hướng khác nhau của đầm lầy, các đệ tử kiếm phái khác cũng đều chạy tới.

- Năm thanh đoản kiếm!

Một người kiếm giả trong đó mở trừng hai mắt, phát ra tiếng kêu kinh ngạc không thể kìm chế được. Hơi thở của những người khác nhất thời trở nên dồn dập.

Năm thanh đoản kiếm, đại biểu cho số lượng năm người. Cho dù là mình dùng rồi, bốn thanh còn lại có thể giao cho sư huynh đệ của bản phái, lập được công lao, nhận được phần thưởng của kiếm phái, cũng có thể cầm giao dịch với kiếm phái thu được lợi ích.

Sở Mộ cũng kịp thời chạy tới nơi này. Hắn dừng lại ở sát đầm lầy, nhìn xung quanh một lượt. Ánh mắt hắn tập trung ở năm thanh đoản kiếm trên cái cây khô chính giữa đầm lầy.