Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1008: Truyền thuyết Thái cổ (Thượng)

- Dùng bí pháp đi, toàn lực chiến một trận.

Kế Thành Ngọc nói với Tô Hạo Sa.

- Được.

Tô Hạo Sa nhìn Kế Thành Ngọc thật sâu rồi gật đầu nói.

- Kim Ngọc Huyền Thân.

Kế Thành ngọc quát khẽ một tiếng, bí pháp được thi triển, quang mang màu trắng phảng phất như từ trong cơ thể hắn tràn ra, lập tức bao phủ toàn thân. Cả người giống như được kim ngọc tạo thành, tản mát ra khí tức sắc bén, ác liệt, giống như có thể cắt hết thảy mọi vật trong thiên địa.

- Hạo Hãn vô cực.

Tô Hạo Sa cũng vận dụng bí pháp, một cỗ đại thế khôn cùng từ trong cơ thể hắn phát tán ra, vờn quanh thân, tụ mà không tán. Trong nháy mắt thân thể Tô Hạo Sa giống như khuếch trương vô hạn, khiến cho người ta có một loại cảm giác mênh mông, nguy nga.

Bí pháp của bọn hắn không phải là bí pháp, mà là bí pháp kiếm đạo. là một bí pháp bổ sung trong truyền thừa kiếm đạo.

Không phải là bí pháp kiếm đạo có thể tăng cường thực lực... Nhưng mà không có cách nào tăng cường uy lực của kiếm đạo, một khi vận dụng kiếm đạo, như vậy bí pháp kia cũng vô dụng.

Mà bí pháp kiếm đạo thì có nguồn gốc từ kiếm đạo truyền thừa, có thể tăng cường uy lực của kiếm đạo truyền thừa của bản thân, vô cùng đáng sợ.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả kiếm đạo đều có bí pháp.

Vừa vặn, Kế Thành Ngọc và Tô Hạo Sa đều có.

Dưới bí pháp kiếm đạo, thực lực bọn hắn tăng lên mấy lần, uy lực kiếm đạo cũng mạnh lên gấp mấy lần.

Chiến.

Song phương không dám coi thường đối phương, bởi vậy bọn hắn vừa mới ra tay đã là kiếm kỹ có uy lực mạnh nhất, quyết phân định thắng thua.

Kiếm thuật va chạm, kiếm kỹ quyết đấu, thân thể bọn hắn thì biến ảo, cơ hồ cả Vạn chiến thai đều tràn ngập thân ảnh hai người bọn hắn, giao thoa, va chạm rồi tán loạn.

Giết, giết.

Mỗi một kiếm đều là tử kiếm, chỉ có mục đích là chém giết đối phương.

Nắm bắt cơ hội, Kế Thành Ngọc thi triển Ngọc kiếm đạo, Thiết Kim đoạn ngọc. Khóe miệng Tô Hạo Sa nở nụ cười vui vẻ, đây là sơ hở yếu ớt hắn cố ý lộ ra, Kế Thành Ngọc này lại mắc lừa.

Hạo Hãn kiếm đạo, Đại thế vô biên.

Một kiếm đánh ra, đại thế khôn cùng, duy ta vô địch. Kế Thành Ngọc chết.

Tô Hạo Sa thắng, trở thành quán quân giai đoạn thứ ba của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội.

Vinh quang chiến lực vô song bị Tô Hạo Sa lấy được.

Đến lúc này Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội chấm dứt, cuối cùng là Sở Mộ đoạt được vinh quang kiếm thuật vô song và vinh quang ngộ tính vô song. Tô Hạo Sa thì lấy được vinh quang chiến lực vô song.

Chấm dứt, Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội lần đầu tiên chấm dứt, lưu lại vô số thảo luận và dư vị.

- Các ngươi có thời gian một ngày nghỉ ngơi. Xế chiều ngày mai có người sẽ mang các ngươi tiến vào đại điện Bách Thánh minh.

Kiếm Thánh phụ trách Vạn Chiến thai đảo qua một vạn Kiếm Tôn có mặt, chậm rãi nói.

Trái tim đám Kiếm Tôn liên tục run lên, cảm thấy mục đích chính thức khi tổ chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội này của Bách Thánh minh sắp lộ ra.

- Rốt cuộc cũng sắp biết được mục đích tổ chức Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội của Bách Thánh minh.

Trong kiếm lâu, Sở Mộ đừng trên cửa sổ tầng thứ ba, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, âm thầm nói một câu.

Đạt được vinh quang kiếm thuật vô song và vinh quang ngộ tính vô song cũng không khiến cho Sở Mộ kích động. Đó là chuyện đương nhiên, bị Liệt Sơn Hổ đánh bại, vô duyên với vinh quang chiến lực vô song cũng không khiến cho Sở Mộ uể oải, bởi vì đó là điều tất nhiên

Hết thảy đều là vì thực lực bản thân không đủ cường đại mà thôi.

Đứng một lúc, Sở Mộ thu hồi ánh mắt, đi tới bồ đoàn rồi ngồi xuống. Nhắm mắt, bài trừ tất cả tạp niệm trong đầu, nhớ một một trận chiến thượng đẳng trong giai đoạn thứ ba của Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội.

Chỉnh hợp, suy nghĩ, tìm hiểu, hấp thu, thời gian trong lúc vô tình trôi qua. Đảo mắt đã có một tia sáng ngoài cửa sổ lọt vào, rơi vào trên mặt Sở Mộ, đánh thức Sở Mộ.

- Đã tới giờ.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ đứng dậy, xuống lầu, đi ra khỏi Kiếm Lâu. Cùng lúc đó, trong Kiếm Lâu khác, Kiếm Tôn khác cũng lục tục đi ra. Lúc nhìn thấy Sở Mộ, bọn hắn gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, Sở Mộ cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

Lúc này có một đạo thân ảnh giống như tật phong từ phía xa chạy tới, đó là một Kiếm Vương của Bách Thánh minh.

- Tất cả yên lặng, đi theo ta.

Ánh mắt của Kiếm Vương này bình thản, liếc mắt đảo qua mọi người nói một câu rồi quay người rời đi.

Bách Thánh điện, chính là đại điện của Bách Thánh minh, rộng lớn vô cùng, vô cùng mênh mông, có cảm giác nguy nga bàng bạc. Đứng ở trong đó, coi như là cường giả Kiếm Vương cấp cũng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Đó là một cách biệt như là con kiến với bầu trời, không có cách nào bù đắp.

Bách Thánh điện chính là nơi các cường Kiếm Thánh của Bách Thánh minh tụ họp lúc bình thường. Lúc mới kiến tạo vô cùng dụng tâm, tài liệu tuyển chọn đều có phẩm chất đỉnh tiêm trong Cổ Kiếm đại lục này. Hơn nữa cảnh giới kiến tạo cao thâm, kỹ nghệ cao cấp, lại dung hợp với tâm huyết, lĩnh ngộ của bả thân vào bên trong, khiến cho Bách Thánh điện có khí thế đặc biệt. Hơn nữa đám Kiếm Thánh thường xuyên hội tụ ở chỗ này, khí tức của bản thân đám người này phóng ra, không ngừng ảnh hưởng tới bốn phía. Cho dù rất nhỏ, nhưng mà trong năm tháng dài dằng dặc, mấy ngàn năm, thậm chí là vài vạn năm trôi qua, lăng đọng từng chút một khiến cho đại điện này có uy thế rất lớn.

Chỉ có cường giả Kiếm Thánh cấp mới có thể bình tĩnh, lạnh nhạt trong Bách Thách điện.

Dùng tâm tính của Sở Mộ lúc này cũng khó tránh khỏi có cảm giác hèn mọn, nhỏ bé. Thậm chí là một ít Kiếm Tôn tâm chí hơi yếu hai chân còn mềm nhũn xuống, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

Bất quá những Kiếm Tôn này trong các Kiếm Tôn có thể trổ hết tài năng, tóm lại cũng không kém, vẫn có thể chèo chống được.

Cũng may khí thế của Bách Thánh điện cũng không phải là nhằm vào ai. Theo thời gian trôi qua, chúng nhân dần dần thích ứng được, tuy rằng vẫn cảm thấy rất nặng nề, nhưng mà không tới mức khó chịu như vậy.

Kiếm Vương dẫn đường tiến vào Bách Thánh điện, sau đó lại để cho Sở Mộ và đám Kiếm Tôn đứng ở trong, hắn quay người đi ra khỏi Bách Thánh điện

Thời gian trôi qua từng chút một, một vạn Kiếm Tôn vô cùng có quy củ đứng vững. Không ai dám mở miệng nói chuyện, dường như trong lòng có một giọng nói muốn bọn hắn im lặng, e sợ một khi mở miệng sẽ phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.

Đỉnh Bách Thánh điện rất cao, vài trăm thước, đại sảnh cũng rất rộng. Mấy vạn thước, đám người Sở Mộ ở bên trong bất quá chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.