Đoạn tung người vội vã ra đi. Cừu Cốc quay sang Hận Thu nói :
- Ngô huynh, tiểu đệ có việc cần phải đi, các người đến Ngọc Vương miếu nghỉ trước vậy.
Uyển Lệ nghe nói cất bước chạy theo sau Cừu Cốc, lên tiếng :
- Không, em muốn đi với anh thôi.
Vì Hà Lạc tứ tông chạy một cách vội vã nên Cừu Cốc cũng không thể dừng bước lại nói chuyện được, Thanh Thu nhìn nàng mỉm cười nói :
- Nếu cô nương không sợ phí công thì đi theo chặng nữa cũng được vậy.
Đấy chỉ qua là một câu nói rất tầm thường, nhưng lọt vào tai Uyển Lệ thì khác hẳn. Vì giờ đây những lời nói của Thanh Thu tức là lời nói của Cừu Cốc nên nàng cũng khẽ cười nói :
- Cứ yên tâm, không ai đoạt mất chồng của cô đâu.
Thanh Thu biết đã từng âm thầm yêu mến Cừu Cốc nên mới trả lời như thế.
Nàng cũng khẽ cười đáp :
- Lúc nào cũng tư tưởng Cốc ca cả.
Hai nàng lời qua tiếng lại, phút chốc đã nghe tiếng la quát từ trước vọng lại, dưới ánh trăng mờ nhạt, song cũng thấy rõ nơi khoảng đất trống trước mặt bóng người lố nhố, ánh sáng tung bay.
Lão Nhị Phan Vũ Khách trong Hà Lạc bát tông lớn tiếng nói :
- Thủ lãnh đã đến, mau ngưng tay lại.
Lúc ấy Cừu Cốc mọi người cũng đã đến nơi, liền thấy ngay Trường Kình công tử với một thiếu nữ bịt mặt đứng kề nhau lượt trận.
Di Viên thất hùng thì đang bố Thất Tinh trận pháp để đấu với bọn Thất Hải Đồ Phu, thuộc hạ của Vô Nhân đảo. Tiếng nói của Phan Vũ Khách tuy ai cũng đều nghe rõ, nhưng bởi đang kịch chiến thành thử chưa kịp dừng tay.
Trường Kình công tử vừa trông thấy Cừu Cốc đã buông lên tiếng cười đanh ác nói :
- Bổn công tử đang định tìm ngươi, không dè ngươi lại mang thân đến đây.
Bỗng nhiên chàng lại bắt gặp Thanh Thu cùng Uyển Lệ theo sau lưng Cừu Cốc, liền hừ một tiếng hậm hực tiếp :
- Phàm những cô gái nào mà đi theo bên Cừu Cốc cũng đều là bọn hư thân mất nết cả.
Cừu Cốc ngạc nhiên nói :
- Cho dù Lữ mỗ với ngươi có ác cảm đi nữa, có liên quan gì đến kẻ khác đâu?
- Nhưng tánh của bổn công tử như thế ấy.
Thiếu nữ bịt mặt đứng bên Trường Kình lạnh lùng xen lời :
- Sao ngươi không đem việc hạ sát Vương Phổ Anh nói cho bọn họ biết để họ chẳng hiểu chút gì là lợi hại cả.
Trường Kình ngửa mặt lên trời cười lớn :
- Nói thì nói chứ sợ gì bọn họ.
Cừu Cốc lập tức tung mình đến nơi lớn tiếng hỏi :
- Ngươi đã giết chết nàng?
- Bổn công tử đã từng giết qua biết bao nhiêu là bọn ấy. Giờ ngươi mới ngạc nhiên sao?
- Nàng với ngươi vô thù oán, ngươi lại nhẫn tâm hạ sát nàng. Vậy nhân tánh của ngươi ở đâu?
- Ha ha. Cái gì gọi là nhân tánh. Nếu nàng không mở miệng ra là gọi đến tên ngươi thì bổn công tử đâu đến nỗi phải hạ độc thủ.
Cừu Cốc nổi giận lôi đình, vù một tiếng tung chưởng đánh ra, miệng quát lớn :
- Ta giết ngươi để đền mạng cho Vương Phổ cô nương.
Vốn đang tức giận nên khi phát chưởng chàng đã tận dụng mười thành công lực, uy mãnh vô cùng.
Trường Kình công tử cười lên hai tiếng rồi tung mình lách sang bên né tránh.
Bỗng trong rừng có một Hồng Y Lạt Ma, thân hình to lớn nhảy ra sử dụng Cự Linh chưởng, một tiềm lực màu vàng ồ ạt xông tới chống cự ngay chưởng lực của Cừu Cốc.
Hai luồng tiềm lực nửa đường chạm nhau, nhưng không nghe một tiếng động nào cả, bỗng thấy gió tuôn ào ào, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Cừu Cốc vẫn đứng yên một chỗ song hai chân bị lún xuống sâu nửa tất, còn thân hình của Lạt ma thì bị sức chưởng dội, lảo đảo ra sau hai bước.
Cùng lúc ấy trong rừng lại có ba tên Hồng Y Lạt Ma khác nhảy ra, những người này đều cũng bọn với Hà Lạc phiên tăng mà Cừu Cốc đã từng gặp qua nơi chùa Thiếu Lâm.
Cừu Cốc rút hai chân lên nhíu mày lớn tiếng :
- Người đã xuất gia sao lại còn bước chân vào giang hồ hung sát?
Hồng Y Lạt Ma cười khẩy một tiếng nói :
- Tuổi ngươi còn nhỏ mà dám khinh khi ngạo nghễ xem Lục Phiên tự không vào mắt, để ta xem thử ngươi có bản lĩnh đến đâu cho biết.
- Tại hạ đã khinh khi ai, lời này tôn giá căn cứ vào đâu mà nói thế?
Một trong những Phiên tăng tiến lên một bước nói :
- Chớ nói nhiều lời, nếu ngươi có thể ra được “Kim Luân Hoa Pháp trận” của bổn tự, thì chúng ta lập tức rút lui khỏi Trung Nguyên ngay, từ nay về sau không còn bước chân vào đây nữa.
Triệt Địa Khách đứng lên lớn tiếng quát :
- Trận Kim Luân Hoa Pháp nhỏ như thế ấy, cần gì thủ lãnh phải ra tay, để bên chúng tôi đấu với Tứ tăng có lẽ công bình hơn.
Lời dứt thì bốn người cũng đã tung mình nhảy đến đứng hai bên Cừu Cốc đang định ra tay.
Phiên tăng cười lớn :
- Hà Lạc bát tông chẳng qua chỉ là hư danh thôi, làm sao nhát được người của Lục Phiên tự.
Triệt Địa Khách cười nhạt :
- Dùng miệng tranh hùng vô ích, chúng ta cứ ra tay sẽ biết ai thắng ai bại ngay.
Cừu Cốc biết rõ năng lực của Bát tông, yên trí là họ đủ sức chống cự, nên mặc cho Triệt Địa Khách tự ứng phó lấy và quay đầu nhìn về phía Di Viên thất hùng.
Đang đấu với Di Viên thất hùng là Thất Hải Đồ Phu, Truy Phong Vô Ảnh, Hải Thị Chi Hổ cùng Nhứt Văn bốn người, đếm theo số người thì bên Di Viên thất hùng trội hơn nhưng tình hình đã bị nguy cơ sắp đến vì bọn Vô Nhân đảo như bốn con hổ dữ tự do tung hoành nơi giữa trận một cách thung dung Cừu Cốc thấy vậy không khỏi nhíu mày, đang định hô ngưng thì bỗng nhiên Thất Hải Đồ Phu rít lên một tiếng, tung mình lên cao hướng vào Trung Châu Hiệp Khách nơi góc Tây Nam đánh xuống, kình phong ồ ạt tuôn ra, uy mãnh trăm phần.
Trung Châu Hiệp Khách là người yếu nhất trong bọn Di Viên thất hùng, vì thế nên Vương Phổ Trọng Hoa biết ngay ông ta thế nào cũng không đỡ được chưởng lực của đối phương, liền quát lên một tiếng vung chưởng từ bên đánh tới.
Truy Phong Vô Ảnh Tống Thất cười lên quái dị nói :
- Khoan vội, nơi đây vẫn còn một chưởng kia mà.
“Bùng” một tiếng, ông ta đã đưa chưởng ra chống cự khiến cho Vương Phổ Trọng Hoa phải phải lảo đảo lùi sau bảy bước, miệng hộc một búng máu tươi.
Tiếp theo lại một tiếng kêu thảm thiết, nơi bụng của Trung Châu Hiệp Khách bị xuyên thủng, ruột gan lòi ra, thân người văng ra ngoài trượng.
Nam Hải Ngư Ông đứng bên đó thấy thế vừa kinh vừa giận, liền thét lên một tiếng, tung cần câu đánh vào hông Truy Phong Vô Ảnh.
Hải Thị Chi Hổ đã đứng bên cất tiếng cười nhạt :
- Ngươi chớ nóng nảy, đêm nay Di Viên thất hùng các ngươi sẽ lần lượt đi về Tây phương cả.
Trong tiếng cười nói ấy, một đạo hàn phong đã từ song chưởng đẩy ra khiến Nam Hải Ngư Ông phải vội thu tay bảo vệ lấy.
Bấy giờ, Thất Tinh trận pháp đã bắt đầu náo loạn không còn hàng ngũ gì nữa.
Kế theo là một tiếng kêu thảm khốc nữa phát ra, Tôn Sơn Tú Sĩ như chiếc bị gạo ngã lăn ra đất.
Thiên Nhứt đạo trưởng thấy Thất hùng đã chết đi hai, không khỏi đau lòng, liền tung kiếm đánh thí mạng và quát lớn :
- Đừng để trận thế dấy loạn, ai chết ai sống còn chưa chắc đâu.
Thế kiếm của ông ta tuy dũng mãnh, nhưng vẫn địch không lại bọn cao thủ của Vô Nhân đảo. Thấy bọn Thất hùng sắp bị hại cả đến nơi, Cừu Cốc lẹ như một làn khói nhạt tung vào trận thế quát lớn :
- Ngưng tay.
Vương Phổ Trọng Hoa mọi người nghe tiếng lập tức nhảy dang ra sau.
Bọn Vô Nhân đảo vốn tánh tình hung hăng đã quen, đâu thèm nghe theo lịnh của Cừu Cốc, Nhất Văn thừa cơ xuất ra một chưởng, đánh nhằm vào người Thiên Trì Dã Tẩu, khiến cho ông ta phải hộc máu tươi, người lảo đảo như say rượu lùi sau tám bước, tiếp theo là tiếng cười đắc ý vang lên :
- Tiểu tử chớ có lên mặt, đêm nay ngươi cũng phải chết như ai.
Cừu Cốc thấy bọn họ không chịu dừng tay, mặt đã hầm hầm nổi giận lạnh lùng nói :
- Ta cũng ráng xem đêm nay ai chết cho biết.
Lời dứt thì người chàng cũng đã tiến lên, sử dụng ngay thức “Khí Thôn Hà Ngục”, vận dụng mười thành công lực đánh ra, lập tức tiếng kêu thảm khốc phát lên, thân hình to lớn của Thất Hải Đồ Phu như chiếc khí cầu bị bắn tung ra xa, miệng trào máu tươi xối xả.
Truy Phong Vô Ảnh Tống Thất thấy vậy thất kinh, vội vã lùi ra sau, nhưng Cừu Cốc đã hầm hầm nổi giận, cười lên như điên dại :
- Giờ muốn chạy thì đã muộn rồi.
Vừa cười nói thì tay chàng cũng đã lập tức vung chưởng ra, sử dụng ngay Tuyệt Mạng tam thức, kình phong cuồn cuộn như sóng vỗ, bắn theo ba tên hung đồ của Vô Nhân đảo.
Bọn ba người vừa rồi đã chứng kiến dũng lực của Cừu Cốc, nên chẳng dám khinh thường, lập tức hợp lực cùng nhau chống cự.
Ba chiêu tuyệt mạng của Cừu Cốc phát ra thì khó thu lại, thức thứ nhất “Hồn Quy Ly Hận” vừa ra, thì thức thứ nhì “Đoạt Mạng Truy hồn” lại tiếp theo, uy lực kinh người.
Một tiếng rống thảm khốc phát ra, chiếc đầu của Nhứt Văn đã bể nát, thân hình bị kình phong dội mạnh, đâm vào hòn đá lớn kế bên nát bét, thịt máu văng tung tóe.
Hải Thị Chi Hổ sớm đã biết trước, lập tức nhào lộn xuống đất như lạc đà lăn cát, trốn thoát ra vùng chưởng phong. Còn Trung Hồn Vô Ảnh Tống Thất, nhờ thức Truy hồn, nên thân pháp mau lẹ lánh kịp mới được toàn mạng, nhưng đã mất vía kinh hồn.
Cừu Cốc mới đánh có hai chiêu mà đối phương đã kẻ chết người chạy, thật ngay cả chàng cũng không dè lại lợi hại đến thế.
Bỗng nghe sau lưng có tiếng trong trẻo của Thanh Thu :
- Chú ý đằng sau!
Cừu Cốc vội vàng quay lại, thì ra Kinh Hồn Trường Đoản Bút với Trường Kình thừa cơ hội chàng đang đứng sững lẻn ra phía sau để đánh lén.
Cừu Cốc cười nhạt :
- Lén lút đâu phải là nhân vật giang hồ?
Kinh Hồn Trường Đoản Bút mặt lạnh như đồng lên tiếng :
- Im ngay miệng lại, đêm nay nếu không quyết thắng bại với ngươi, ngày mai thì không còn cơ hội nữa.
- Cũng vì nửa chiêu của gia sư Độ Phàn chân nhân ấy sao?
- Không sai, lão phu hai mươi mấy năm khổ cực bôn ba nơi hải ngoại, cũng chỉ vì muốn rửa cái nhục ấy thôi.
- Theo ta xem thì nên bỏ qua đi. Chứ nếu đấu rồi thua, ngươi sẽ không còn sống dai đến hai mươi năm nữa để phục hận.
- Hừ! Giờ đắc ý thì có lẽ còn quá sớm. Lúc nào thắng được hai cây bút của lão phu rồi mới nói dóc cũng chưa muộn.
Cừu Cốc đã biết kẻ đứng trước mặt mình không phải là hạng tầm thường dễ khắc phục, nên liền rút cây Tòng Văn cổ kiếm cầm tay đoạn cất tiếng dõng dạc :
- Ta phải nói trước, cuộc đấu này là chỉ muốn so sánh võ công. Còn nếu các hạ đã được lệnh Vô Nhân đảo chủ sai đến đối phó với ta thì cần phải nói rõ để sau này khỏi trách.
Trên mặt của Kinh Hồn Trường Đoản Bút vừa nghe nói đã biến đổi mấy lượt, lát lâu mới lên tiếng :
- Được. Để giải quyết trận này xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Vậy thì cứ ra tay đi.
- Rồi, ngươi chuẩn bị tiếp chiêu đây.
Kinh Hồn Trường Đoản Bút liền rút ngay binh khí ra, tay mặt bút Phán quan, tay trái Văn Xương bút. Hai người chầm chậm tiến lại, chờ cơ hội tấn công.
Mọi người có mặt hầu hết đều chú ý đến Cừu Cốc cùng Kinh Hồn Trường Đoản Bút. Riêng Trường Kình công tử đăm đăm nhìn về Cừu Cốc, còn nàng thiếu nữ bịt mặt thần bí kia lại đứng yên một bên ra vẻ lạnh lùng.
Thanh Thu bỗng nhiên quay sang Uyển Lệ nói :
- Thiếu nữ bịt mặt kia hình dáng như trông quen thuộc lắm vậy.
Uyển Lệ bĩu môi :
- Đi chung với những hạng người như thế đâu phải là người tốt.
- Chưa chắc.
Bỗng nhiên một tiếng rẻng vang tai, cắt đứt lời nói của hai nàng. Kinh Hồn Trường Đoản Bút đã huy động binh khí, dũng mãnh điểm vào “Thiên Đột huyệt”
trước ngực Cừu Cốc.
Trường kiếm của Cừu Cốc vốn lợi công nơi xa nhưng thủ nơi gần thi bất lợi, giờ chàng đã xuất chiêu nên khó bề thu lại kịp, liền dùng tay búng vào đầu bút của đối phương. “Tăng” một tiếng khẽ vang, cây bút đã bị tạt ngang một thước.
Kinh Hồn Trường Đoản Bút trầm giọng quát :
- Hảo chỉ công! Tiếp thêm chiêu nữa xem nào.
Một luồng ô quang chớp mắt, Văn Xương bút vun vút đánh ra, Cừu Cốc biết đôi bút của ông ta xa gần đều phối hợp nên chiêu thức mười phần kỳ lạ, trong lòng không khỏi e dè, lập tức đưa kiếm ra nghinh đỡ.
Đường bút quất ra vun vút, kiếm quang loang loáng chói mắt, một trận sanh tử ác chiến đã khai diễn sôi động. Hai bên không những chỉ thổ lộ nội lực kinh người mà chiêu thức lại càng thần diệu vô kể. Mỗi một chiêu một thức đều là thủ pháp kỳ diệu hiếm thấy trên đời, khiến cho mọi người chung quanh đều thất kinh hồn vía.
Trường Kình công tử chỉ lo ngại có mình Cừu Cốc, nay đã bị Kinh Hồn Trường Đoản Bút ngăn chận lại rồi, đương nhiên chàng được rảnh tay, đưa đôi mắt dâm tà nhìn về Từ Thanh Thu, vừa bước đến vừa cười ha hả nói :
- Tiểu tử ấy chết sống chỉ trong chốc lát nữa thôi. Giờ đây các ngươi dự tính thế nào?
Mộ Dung Uyển Lệ lớn tiếng :
- Nếu ngươi còn nói bậy bạ, ngươi chỉ có một tay, cô nương sẽ lập tức cho ngươi thành cụt tay luôn.
Trường Kình công tử vẫn vẻ mặt dâm đãng, cười nói :
- Chung quanh khu rừng này, bổn công tử đã cho bố thiên la địa võng cả rồi, ai cũng chớ hòng thoát khỏi nơi đây.
- Ngươi nói phét để nhát ai?
- Bổn công tử quyết không nói dối, đợi lát nữa ngươi sẽ biết ngay.
Uyển Lệ liền rút trường kiếm ra, chỉ ngay mặt chàng ta nạt :
- Giờ mạng ngươi đã khó bảo toàn, còn giở những lời ấy làm gì nữa.
- Ha ha, bổn công tử vì thấy mặt mày cô ta đẹp đẽ nên mới thế, ngươi tưởng bổn công tử dễ hiếp đáp được sao?
Thiếu nữ bịt mặt đứng bên đột nhiên xen lời :
- Đúng thế. Chàng là vị công tử phong lưu có tiếng trên Vô Nhân đảo, Vương Phổ Anh là điển hình...
Uyển Lệ giận quát :
- Ngươi là ai?
- Truy mạng sứ giả của tên dâm tặc này.
Trường Kình công tử ngạc nhiên đưa mắt nhìn về nàng. Thiếu nữ bịt mặt không thèm đếm xỉa gì đến, ngửa mặt lên trời cười nhạt :
- Di Viên thất hùng đã mù quáng bỏ cả thủ phạm chính để nghi lầm cho kẻ khác. Ta thấy thế không khỏi phẫn uất, mới dùng thủ đoạn để khiến cho ngươi tự cung khai lấy để cho mọi người được sáng mắt vậy thôi.
Di Viên thất hùng mất đi hết ba, còn lại Vương Phổ trọng Hoa, Thiên Nhứt đạo trưởng, Phổ Pháp thiền sư cùng Nam Hải Ngư Ông bốn người vừa nghe thiếu nữ nói sự thật ra, lập tức tung người đến trước mặt Trường Kình quát :
- Dâm đồ, trả mạng con gái ta.
Nhưng Hải Thị Chi Hổ cùng Truy Phong Vô Ảnh đã song song sấn tới cản bốn người lại lớn tiếng :
- Các ngươi lại muốn chết sao?
“Vù vù” hai đạo hàn phong đánh ra, khiến cho Vương Phổ Trọng Hoa bốn người phải ra tay tiếp chiến. Bấy giờ Trường Kình công tử mới biết đã bị mắc mưu thiếu nữ bịt mặt này rồi nên giận dữ quát :
- Tiện tỳ, ngươi là ai mà cả gan dám chọc ghẹo đến bổn công tử?
- Lúc nãy không phải ta đã nói rồi hay sao. Ta là Truy mạng sứ giả của những tên dâm tặc đó.
- Tiện tỳ muốn chết, ta sẽ lấy mạng ngươi.
Vụt một cái đã tung mình đến đánh thiếu nữ bịt mặt.
Thiếu nữ bịt mặt khẽ hừ một tiếng nói :
- Ngươi không xứng đâu!
Vạt tay áo khẽ phất ra, một luồng nhu phong thổi tới, thân hình của Trường Kình công tử như chiếc banh lông bị tung dội trở lộn lại. Thanh Thu trông thấy thế đánh của thiếu nữ bịt mặt bỗng thất thanh gọi :
- Thì ra là Thanh muội!
Thiếu nữ bịt mặt tung mình nhảy theo, chụp lấy cánh tay của Trường Kình bẻ tréo lại lớn tiếng quát :
- Ác đồ này không thể tha hắn được.
Uyển Lệ lăm le trường kiếm đang định đâm thủng vào ruột chàng ta, Thanh Thu vội ngăn lại nói :
- Khoan đã, tạm thời khoan giết hắn đã.
Thiếu nữ bịt mặt đã điểm vào huyệt đạo của Trường Kình, đoạn lên tiếng nói :
- Hai chị mau giúp tay cho Di Viên chủ nhân, còn em sẽ đến tiếp ứng cho Cừu Cốc.
Nói dứt, nàng như một làn khói nhẹ nhàng bay về hướng Cừu Cốc. Trong đấu trường lúc này đã phân ra làm ba nhóm, một là Hà Lạc Tứ công đấu với bọn Phiên tăng, hai là Cừu Cốc cùng Kinh Hồn Trường Đoản Bút, ba là Di Viên thất hùng với hai thủ hạ của Vô Nhân đảo.
Kinh Hồn Trường Đoản Bút đấu với Cừu Cốc nãy giờ đã gần hai trăm chiêu, Trường Đoản Bút vì vinh nhục của một đời, nên cố hết sức bình sanh, chiêu nào chiêu nấy cũng dùng hết kỳ công tuyệt kỹ khiến địch thủ không thể nào ngờ được.
Còn Cừu Cốc thì chỉ đem kiếm pháp của Ngũ Lãnh Toàn Chân phái ra sử dụng thôi, ngoài ra chưa dùng đến môn kiếm nào nữa. Cả hai càng đánh càng chậm chạp dần, nhưng uy lực lại càng gia tăng.
Đột nhiên Kinh Hồn Trường Đoản Bút quát to một tiếng, vận sức nghinh đỡ thế kiếm của Cừu Cốc đang đâm tới, một tiếng “rẻng” vang tai, hai đàng đều dội lùi hai bước.
Mặt của Trường Đoản Bút biến thành tái nhợt, đôi mắt trợn trừng lên ghê sợ.
Phán quan bút lại một lần giơ cao, dần dần tiến vào đối phương.
Cừu Cốc thủ sẵn trường kiếm ngang ngực đứng yên bất động, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn vào địch thủ.
Lập tức hai đạo ô quang một dài một ngắn vun vút xẹt tới đâm thẳng vào người Cừu Cốc.
Cừu Cốc cũng liền múa kiếm ra nghinh, kình phong ào ào thổi quanh một vùng khá rộng. Bỗng nghe chàng rít lên một tiếng thảnh thót, kiếm thức lẹ làng biến chuyển, chỉ nghe tiếng gió vù vù, cây Phán quan bút của đối phương đã không cánh mà bay bổng lên cao, thân hình của Trường Đoản Bút cũng nhảy lùi ra sau tám bước, trên tay chỉ còn có cây đoản bút bút Văn xương mà thôi.
Cừu Cốc sắc mặt mệt mỏi, liên tiếp lùi sau hai bước, trường kiếm trên tay vẫn răng rắc kêu vang.
Kinh Hồn Trường Đoản Bút hai mươi năm trước đây chỉ vì thua Độ Phàn chân nhân nửa chiêu, không ngờ đã khổ công rèn luyện thêm hai mươi năm nữa, nay lại vẫn thất bại dưới tay đệ tử của ông ta, mà thất bại lần này còn thảm thiết hơn trước nữa.
Thì ra sau tiếng rít to, Cừu Cốc đã sử dụng bốn thức kiếm Địa, Thủy, Hỏa, Phong của Mộ Dung lão nhân dạy chàng để đánh văng Phán quan bút của địch thủ.
Kinh Hồn Trường Đoản Bút hậm hực nói :
- Trong vòng mười năm trở lại, nếu lão phu không chết, ắt sẽ đến tìm ngươi để quyết đấu một trận nữa.
Nói dứt liền tung mình ra đi, phút chốc đã mất dạng.
Cừu Cốc đưa mắt nhìn ông ta đi khuất rồi, mới thở dài một tiếng, bỗng phát giác thiếu nữ bịt mặt đang đứng bên mình, chàng ngạc nhiên gọi :
- Nàng là Thanh muội?
Câu trả lời là một tiếng thở dài não nuột. Cừu Cốc vội vàng đút kiếm vào bao, đến trước mặt đưa tay nắm lấy tay nàng, xúc động :
- Anh hiểu việc trước kia sai lầm, hy vọng em hiểu mà tha thứ.
- Em không trách anh!
- Nhưng lòng anh tự cảm thấy hối hận vô cùng, em có thể cho anh một cơ hội để đền bù lại chăng?
Thiếu nữ bịt mặt khẽ rút tay lại lắc đầu :
- Đã lầm lẫn một lần thì đừng nên lầm lẫn nữa. Hôm nay em được nghe những lời nói của anh như vầy thì cũng đã đủ lắm rồi.
Cừu Cốc đang định nói hết những tư tưởng mâu thuẫn trong lòng chàng thì Thanh Thu, Uyển Lệ lúc ấy cũng đã đến nơi nên chàng đành im lặng đưa tay vào áo lấy chai Thiên niên Kế tục trao cho nàng và nói :
- Đây là Thiên Niên Kế Tục của Tiên ông đã cho, có thể khôi phục lại nhan sắc cho em. Sau khi dùng xong, em đem đến Phỉ Thúy cốc trao lại cho gia mẫu.
- Vâng, em xin lãnh vật này. Ngày hội Thái Sơn xong rồi, có lẽ em sẽ đi thăm Lữ bá mẫu ngay.
Lời nói đầy vẻ lạnh lùng chán nản và vừa dứt thì thân hình nàng cũng đã tung bay vào rừng mất hút.
Thanh Thu buông tiếng thở dài :
- Thanh cô nương thật là tội nghiệp.
Bỗng mắt nàng bắt gặp Cừu Cốc đứng ngẩn ngơ như kẻ mất hồn, nàng liền nghiêm trang nói :
- Mai này là ngày hội Thái Sơn rồi, chàng là thủ lãnh của bổn minh, trách nhiệm rất trọng đại, khuyên chàng chớ nên vì việc nhỏ ấy mà bỏ đi việc hệ trọng cho tương lai.
Cừu Cốc như đang mê sực tỉnh, quả thật hiện giờ một phút thời gian là một tấc vàng, đâu thể buông hồn nghĩ vẩn vơ thế được, liền ngước đầu lên hỏi :
- Trường Kình công tử đâu rồi?
- Đã bị Thanh muội chế ngự rồi.
- Các em nên cẩn thận, anh đến xem Hà Lạc tứ tông.
Không đợi Thanh Thu trả lời, người chàng đã lanh lẹ nhảy đến nơi bọn Hà Lạc bát tông đang chiến đấu.
Lúc ấy trong trận đấu cát bay đá chạy, kình lực ào ào, hai bên đang dùng nội gia công phu đấu thí mạng.
Từ khi được Thái Bạch Tiên Ông chỉ điểm, võ công Cừu Cốc đã tiến lên một mức khá xa. Nhìn xem tình hình trong trận thế, biết bọn Hà Lạc đều là kẻ võ công cao siêu nhưng so với bọn Phiên tăng thì kém hơn một vế. May nhờ bốn người phối hợp một cách tinh vi mới cầm cự nổi cho đến giờ, nhưng cũng sắp bị thất bại đến nơi rồi. Chàng liền lớn tiếng nói :
- Hai bên tạm thời ngưng tay lại, tại hạ có lời muốn nói.
Triệt Địa Khách đang gắng sức chống cự, vừa nghe Cừu Cốc nói thế liền hạ lệnh nhảy dang ra xa. Bọn Phiên tăng cũng thu tay cười ha hả nói :
- Có gì nói nhanh, Phật gia không có thì giờ chờ đợi.
- Giờ tại hạ hỏi các vị, Lục Phiên tự cùng Vô Nhân đảo có quan hệ gì?
- Tuyệt không có quan hệ gì cả.
- Nếu không quan hệ sao lại nghe lời bọn họ đến gây sự với bổn minh?
- Phật gia đến đây cốt để tìm ngươi, còn cùng Vô Nhân đảo chẳng qua chỉ ngẫu nhiên gặp nhau thôi.
- Nhưng người ngoài sẽ hiểu lầm các vị đồng đảng với bọn họ.
- Nói bậy. Lục Phiên tự không khi nào để ai lợi dụng cả.
Cừu Cốc cười dài nói :
- Phổ Kiếm minh cùng Lục Phiên Tự không hề xích mích với nhau. Chư vị nếu không bị họ sai khiến, vậy đến tìm tại hạ để làm gì?
Hồng Y Lạt Ma “Hừ” lên hai tiếng rồi nói :
- Bởi vì ngươi coi thường thiên hạ không xem ai ra gì cả nên chúng ta mới đến tìm vậy.
Cừu Cốc trố mắt :
- Tại hạ lâu nay chưa từng gặp qua đệ tử của quý tự, sao lại có việc khinh thường cho được, có lẽ đã bị thứ đã châm thọc chi đây.
Một Lạt ma đứng bên xen lời nói :
- Bất luận có việc ấy hay không, chúng tôi đã mang thân vào đến Trung Nguyên, tất phải thỉnh giáo vài chiêu của các hạ mới được.
Cừu Cốc nhíu mày lớn tiếng nói :
- Nếu muốn so sánh cao thấp về võ công, Lữ mỗ sẽ để cho chư vị được toại nguyện, Một tháng sau cũng vào ngày này, chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh Thái Sơn.
Hồng Y Lạt Ma gật đầu :
- Cũng được. Chúng ta một lời quyết định vậy.
Triệt Địa Khách tiến lên một bước nói :
- Đến lúc ấy Hà Lạc bát tông cũng có một phần vậy.
Lạt Ma buông tiếng cười ròn :
- Lục Phiên tự không hề sợ các ngươi có nhiều người. Lúc ấy rủ thêm ít người nữa đến cũng chả sao.
Vạt tay áo khẽ rung động, bốn người như bốn đám mây hồng nhẹ nhàng bay đi mất dạng.
Cừu Cốc đứng trông theo bọn họ mà không khỏi áo nảo thở dài. Chàng biết việc này cũng tại nơi danh lợi mà ra cả, sau này chấp chưởng Phổ Kiếm minh có lẽ còn nhiều việc phiền phức như thế nữa.
Giờ đây bọn người của Vô Nhân đảo đã rút lui hết cả, chỉ còn lại những người của bên Cừu Cốc mà thôi. Trong lúc chàng đang đứng nhìn theo bọn Phiên tăng thì Vương Phổ Trọng Hoa cùng bốn người đã lật đật chạy đến quỳ mọp xuống đất nói :
- Thuộc hạ nhìn việc bất minh, mấy lần mạo phạm đến thủ lãnh, mong thủ lãnh cứ dùng minh quy để xét xử.
Cử chỉ ấy thật khiến cho Cừu Cốc không thể ngờ đến. Chàng bối rối nói :
- Thôi đứng dậy đi! Đấy chỉ là một việc hiểu lầm, cần chi phải làm vậy.
Trọng Hoa thở dài nói :
- Thủ lãnh khoan hồng đại độ như thế càng khiến cho thuộc hạ cảm thấy không yên trong lòng.
Đoạn ông ta đứng dậy bước đến trước mặt Trường Kình công tử quát lớn :
- Ác đồ, con gái ta với ngươi không thù không oán, ngươi nỡ nhẫn tâm đến thế sao?
Quát xong liền vung tay đánh mạnh vào người chàng ta, nhưng thân hình của Trọng Hoa vụt lảo đảo lùi sau hai bước. Thiên Nhứt đạo trưởng thấy vậy vội vàng nhảy đến đưa tay đỡ, lại cảm thấy đôi mắt tối đen không còn trông được vật gì trước mắt nữa, thất kinh rú lên :
- Không xong, tôi đã bị tên dâm đồ ấy ám toán rồi.
Cừu Cốc vội vã nhảy đến trước mặt hai người thì thấy đôi mắt họ cứ nhướng lên, tay quơ trên không. Chàng vội hỏi :
- Hai vị sao đó?
Vương Phổ Trọng Hoa thở ra nói :
- Chúng tôi đã thành kẻ mù rồi, không còn được thấy vật gì nữa.
Cừu Cốc chẳng nói chẳng rằng, xông đến trước mặt Trường Kình công tử giở bổng tay y lên, định tra hỏi lấy thuốc chữa thương cho hai người, nào ngờ y đã chết mất tự bao giờ, thân hình từ từ ngã sấp xuống.
Trong lúc chàng đến bên Trường Kình thì bỗng ngửi có mùi thơm phảng phất, lúc ấy chàng chỉ tưởng là hoa dại nơi miền rừng núi nên không màng để ý làm gì.
Mọi người đều đến bu quanh lấy người Vương Phổ Trọng Hoa nhưng ai cũng không nhận ra là ông ta đang bị chất độc gì. Hà Lạc tứ tông là nhân vật kinh nghiệm giang hồ đã nhiều, thế mà cũng đành lắc đầu chịu thua.
Cừu Cốc nhíu mày thở ra, vội lấy trong người ra hai viên Độc Long đan trao cho họ uống rồi nhờ Hà Lạc tứ tông dẫn đường, mọi người đều trở về Ngọc Vương quan.