Cừu Cốc đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, thấy toàn là các cao thủ của Vô Nhân đảo, người nào người nấy đều dùng khăn xanh che mặt, tay cầm binh khí, xem vẻ họ đã chuẩn bị từ lâu. Trong lòng Cừu Cốc không khỏi lo lắng, không phải lo vì thấy bọn họ đang bao vây mà chỉ lo cho sự an nguy của Uyển Lệ cùng Hồng Liệu, sợ họ thừa cơ đánh nhau có thì giờ đưa hai nàng ra khỏi khu vực này.
Nữ Ương, Nam Ôn cùng Hận Thu cũng đã dồn về một chỗ đứng đối lưng nhau, mặt ai nấy hiện đầy sát khí. Nữ Ương Thần bỗng thốt ra tiếng cười quái dị nói :
- Sư đệ, bọn họ đã dùng thủ đoạn hèn mạt đối phó với chúng ta. Vậy ta cũng chớ nên nương tay làm gì. Hôm nay cứ việc đánh một trận cho thích thú, khi giải quyết xong, đuổi theo hai vị cô nương cũng còn kịp vậy.
Hận Thu liền rút trường kiếm khỏi bao, lớn tiếng quát :
- Lữ Cừu Cốc! Mau tuốt trường kiếm ra đi, nên nhớ đối với kẻ địch mà nói đến chuyện nhân từ thì bị thiệt thòi ngay.
Trường Kình công tử cười tin tưởng :
- Cá đang trong lưới, các người còn hòng thoát nữa sao?
Hận Thu quát to một tiếng, vung kiếm đâm nhanh vào người Trường Kình.
Bỗng tứ bề vang dậy tiếng người, bọn thuộc hạ Vô Nhân đảo đã hè nhau cùng một lúc ra tay, kẻ võ khí người chưởng quyền, thế công như bài sơn đảo hải ồ ạt bắn tới khiến cho Hận Thu khó thể tiến tới được chàng, đành phải dừng lại chống đỡ.
Cừu Cốc giờ cũng thấy rõ không thể khoanh tay được liền rút trường kiếm ra giúp Hận Thu ngăn chận bọn đối phương.
Long tuyền kiếm thần uy vô kể, lại thêm thế đánh hiểm hóc của chàng. Kiếm quang vừa tung bay, lập tức có những tiếng kêu la thảm khốc, mấy thây người đã ngã lăn xuống đất, máu chảy dầm dề.
Nữ Ương Thần cười đắc ý nói :
- Được đấy. Bọn yêu ma nơi hải ngoại nếu không cho họ thấy chút đỉnh tài nghệ thì họ đâu biết sợ.
Vừa cười nói, bà ta vừa tung mình lên cao, như kên kên chụp gà, năm đạo hồng quang xẹt vào đám người Vô Nhân đảo, lại thêm mấy người ngã lăn ra đất.
Nam Ôn Sát giờ cũng chẳng vừa. Hai tay liên tiếp đánh ra, âm phong hàn khí ồ ồ bắn tới khiến cho đối phương khiếp đảm tâm hồn.
Một trận ác đấu đã bắt đầu khai diễn nơi vùng rừng núi hoang vu, tiếng quát tháo lẫn với tiếng kêu la vang dội cả bốn bề, máu chảy đầy đất, thây nằm ngổn ngang.
Nhưng lạ thay, bọn người bịt mặt của Vô Nhân đảo tựa như cuồng dại, không hề lùi bước, cung chẳng tỏ ra e dè hay sợ sệt, người này chết, kẻ khác liền tiến lên.
Cừu Cốc cùng bốn người, trừ Nam Ôn Sát ra có thể nói Nữ Ương Thần là người rất kinh nghiệm về giang hồ, thấy tình hình như thế này không khỏi nhíu mày. Bà hiểu nếu cứ ra sức giết cho hết bọn người này ắt phải mất rất nhiều thì giờ lẫn sức lực, như vậy sẽ trễ việc đi cứu Uyển Lệ cùng Hồng Liệu.
Nghĩ thế nên liền lớn tiếng quát :
- Sư đệ, chúng ta không nên đấu lâu với họ, nên phá vòng vây ngay đi.
Lời dứt thì bà cũng đã vung chưởng vừa đánh vừa xông ra.
Trường Kình công tử cất tiếng cười quái dị :
- Đâu có việc dễ như thế được.
Nãy giờ chàng cùng cụ già áo vàng trên xe ngựa đứng trên ụ đất cao lượt trận, giờ thấy đối phương muốn tẩu thoát, nên hè một tiếng hai người liền nhảy vào vòng vây giúp cho bọn thuộc hạ.
Cừu Cốc vừa nghe Nữ Ương Thần nhắc đến, trong lòng không khỏi nóng nảy, hừ lên một tiếng vung kiếm vừa đánh vừa xông ra. Trong lúc tức bực, chàng liền sử dụng Địa, Thủy, Hỏa, Phong bốn thức kiếm pháp của Mộ Dung Phi đã truyền thụ.
Quả thật kiếm thế cực kỳ lợi hại, trong khoảnh khắc đã có mấy tên bịt mặt bị chém ngã và người chàng cung đã xông ra ngoài ba trượng. Thấy chỉ cần hai chiêu nữa ắt chàng có thể thoát khỏi vòng vây ngay.
Rủi thay lúc ấy Trường Kình công tử cũng đã xông vào tham chiến và cười gằn :
- Ngươi định chạy sao, việc đâu có dễ đến thế!
Cây quạt cầm tay liền xòe ra, lẹ làng đánh ra mười hai thức, thế công hiểm ác vô kể.
Đàng này Cừu Cốc đang sử dụng bốn thức kiếm pháp tuyệt luân ấy, đến khi Hỏa, Phong hai thức công ra, kiếm khí vù vù dễ sợ. Vừa thấy ánh hào quang chói mắt, cây quạt trên tay Trường Kình đã bị chém xả đứt làm hai đoạn.
Trường Kình công tử thất kinh vội lùi người ra sau rồi lanh như chớp rút trong lưng ra một cây bút sắt lên tiếng nói :
- Tiểu tử họ Lữ kia nghe đây, đêm nay không phải ngươi thì ta thế nào cũng phải có một người chết, đừng hòng rời khỏi nơi đây nữa.
Cừu Cốc cười dài :
- Ngươi có thủ đoạn gì cứ việc đem ra, Lữ mỗ sẵn sàng tiếp vậy.
Trường Kình công tử mặt đầy sát khí, cây bút sắt nơi tay lẹ đánh ra, khí thế càng thêm hiểm hóc, một luồng gió lạnh lạ lùng, xuyên qua chân khí hộ thể của đối phương.
Cừu Cốc không khỏi e dè, trường kiếm tung bay, tạo thành một màng kiếm quang che phủ khiến cho bút sắt của Trường Kình chẳng chạm được đến chéo áo của chàng.
Lúc bấy giờ Nam Ôn Sát mọi người đang bị bọn bịt mặt vây đến vô phương thoát khỏi, còn Cừu Cốc thì bị Trường Kình cản trở, lòng nóng nảy vô cùng tự nhủ thầm :
- “Nếu hôm nay ta không thể đối phó được với lũ thuộc hạ này, còn gì mai này đi kháng cự với Vô Nhân đảo chủ?”
Nghĩ thế, máu nóng liền nổi lên, rít dài một tiếng, thần kiếm thế vun vút chém xả vào người Trường Kình, kiếm nhanh lẹ, hào quang chói mắt khiến cho đối phương phải khiếp sợ.
Trường Kình vội vã nghiêng mình, vận dụng huyền công vào bút sắt chống đỡ thế kiếm. Cừu Cốc cười dài một tiếng trầm ngay mui kiếm xuống rồi chém xả vào vai địch.
Kiếm thức lạ lùng chưa hề thấy, Trường Kình đã đưa bút sắt ra lỡ rồi, muốn thu tay cũng không còn kịp nữa, một tiếng “phụp” khô khan, máu tuôn xối xả, cánh tay trái của Trường Kình đã lìa rơi xuống đất.
Trường Kình công tử lâu nay vẫn tự hào là phong lưu đẹp đẽ, giờ đã biến thành kẻ một tay, thử hỏi còn gì đau khổ bằng. Nhưng chàng quả thật là một gã cứng cỏi, tuy bị đứt mất một cánh tay, máu ra lai láng, song chẳng hề kêu than một tiếng, lập tức vận khí bế huyệt, lớn tiếng nói :
- Lữ Cừu Cốc ngươi nên nhớ, từ nay về sau món nợ này không thể nào thanh toán cho hết. Hôm nay tạm thời gởi mạng ngươi lại, sau này bổn công tử sẽ đến tìm ngươi.
Cừu Cốc chặt đứt cánh tay của chàng ta rồi, trong lòng có hơi hối hận, nhưng giờ nghe chàng nói thế, lửa giận lại nổi lên, chàng lạnh lùng nói :
- Chẳng lẽ ngươi không tưởng rằng mạng của ngươi đang ở trong tay ta sao?
Nhưng lời chàng vừa dứt thì một đám người bịt mặt như điên cuồng ào tới, họ liều mạng đánh vào người chàng.
Nữ Ương Thần thấy thế, liền lên tiếng nói :
- Sư đệ, giờ không phải là lúc nói đến chuyện nhân từ, em không giết họ thì họ sẽ giết em, mau thẳng tay giết đi, thời gian không còn cho phép nữa.
Cừu Cốc cũng hiểu thời giờ không thể kéo dài nên đáp :
- Chúng ta cứ xông khỏi vòng vây rồi sẽ nói chuyện sau.
Lời dứt thì tay trái cũng đã đánh ra một lượt năm chưởng, tay mặt vung kiếm chém tới. Chưởng phong, kiếm quang đi đến đâu tiếng kêu la thảm khốc đến đấy, có kẻ đứt tay người gãy cẳng, máu tuôn lai láng.
Nữ Ương Thần bỗng phát ra một tiếng cười quái dị nói :
- Vậy mới đúng chứ, nếu chẳng thế thì làm sao thoát ra được.
Mai Hoa Vô Ảnh Thủ tiếp tục thi triển, bọn người bịt mặt lại liên hồi ngã dần ra đất, tiếp theo là Nam Ôn Sát ào ạt đánh ra khiến cho địch phương ùn ùn náo loạn.
Bấy giờ sự công phạt bên ngoài đã giảm đi rất nhiều, Nữ Ương Thần thấy cơ hội đã đến, vội tung mình nhảy lên trên không, lướt qua đầu họ chạy ra ngoài, Nam Ôn Sát cũng nối gót theo sau.
Cừu Cốc sợ Hận Thu không thể xông ra được nên đến trước mặt vung kiếm trợ giúp vừa lên tiếng giục :
- Ngô huynh chạy mau, trễ tí sợ không còn kịp.
Hận Thu vội vã chém nhầu tám đường, lách người theo Cừu Cốc đi ra.
Trường Kình công tử lúc nãy chỉ cố nhịn đau một thời gian thôi, giờ thì máu ra quá nhiều không thể chịu đựng được nữa, từ từ ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Bọn người bịt mặt sở dĩ cố duy trì trận đấu, chẳng qua là tuân theo thượng lệnh mà thôi. Giờ thấy đồng bọn đã chết mất phân nửa, công tử lại bị đứt một cánh tay, sự hăng say đã tiêu tan mất, họ đồng hè nhau đến đỡ Trường Kình dậy, không còn đuổi theo bọn Cừu Cốc.
Nói về Cừu Cốc cùng mọi người sau khi thoát khỏi vòng vây không kịp nói năng gì nữa, cứ cắm đầu chạy nhanh đến trước. Chạy được bảy tám dặm đường bỗng nghe một tiếng quát tháo từ xa vọng đến, Nữ Ương Thần liền lên tiếng :
- Có lẽ nơi đây rồi.
Rồi vội vã hướng về nơi phát ra tiếng quát chạy nhanh. Hận Thu đối với Uyển Lệ vốn yêu thương hơn tánh mạng mình, nên trong lòng nóng nảy, cắm đầu chạy thí mạng.
Chẳng bao lâu họ đã trông thấy cuộc xô xát đang diễn ra phía trước. Cũng lại có hai cỗ xe ngựa và người phu xe là một chàng đại hán khỏe mạnh, cùng một lão già ốm nhỏ như khỉ đột. Hai người này đối với Cừu Cốc không lạ mấy, chính là Nam Hải nhị quái đã từng gây sự với Hàn Kỳ nơi tiệm ăn trước đây.
Đối thủ của hai người là một công tử nho sinh, Hận Thu vừa đến nơi, không hề ra tay trợ giúp chàng công tử mà liền tung mình lên ngay trên cỗ xe.
Đại hán thấy vậy quát lớn :
- Ngươi muốn chết!
Dứt lời, quay người nhằm vào lưng Hận Thu đánh tới. Nữ Ương Thần cất tiếng cười nhạt :
- Kẻ muốn chết chính là ngươi đấy.
Năm đầu ngón tay búng ra, hồng quanh chói mắt khiến cho đại hán sợ hãi thu chưởng lại lách mình né tránh. “Xẹt” một tiếng khô khan, vạt áo bên tay mặt của y đã bị cháy xém đi một khoảng.
Nữ Ương Thần lại cất tiếng cười :
- Thế nào?
Đại hán vừa kinh vừa giận, thét lên một tiếng, bỏ ngay Hận Thu và xoay người qua Nữ Ương Thần công tới, không ngờ thân hình vừa cử động đã thấy một quái nhân như thây ma tung mình nhảy đến trước mặt, chẳng nói chẳng rằng xòe tay chộp vào ngực mình, thế công vừa mau lẹ vừa mạnh mẽ.
Tình thế bắt buộc hán tử phải nhảy lùi ra sau, kẻ ấy khỏi nói cũng hiểu là Nam Ôn Sát vậy. Vốn tánh tàn ác đã quen, khi ra tay thì không còn kể gì mạng người, song chưởng cứ đánh theo đại hán như bóng với hình.
Đàng này, Hận Thu không cần nghĩ ngợi gì cả, vừa nhảy được lên xe, vung kiếm chém đứt cả rèm, thấy bên trong cũng có đặt chiếc quan tài, chàng không chần chờ, vội vung kiếm chém xả vào nắp.
Lập tức một tiếng nổ vang tai, nắp quan tài bật mở, bên trong xẹt ra những luồng sáng chói mắt, nhắm vào Hận Thu bắn tới.
Hận Thu đang đứng trên gọng xe, không tưởng tượng được sự việc xảy ra như thế này, đến khi kịp phát giác dùng kiếm hộ thân thì đã muộn, một cây đinh bạc ghim sâu vào vai trái.
Trong khi Hận Thu nhảy lên gọng xe thì Cừu Cốc cũng đồng lúc nhảy lên xe kia. Chàng toan dùng tay giả bật nắp hòm, bỗng nghe Hận Thu kêu lên một tiếng thất thanh, chàng quay đầu lại nhìn mới biết đã bị trúng kế, đương cơn tức giận, định rút thần kiếm ra chặt nát chiếc quan tài.
Bỗng chàng công tử nho sinh đang đấu hăng say với lão già, đột nhiên bỏ dở, tung mình nhanh nhẹn nhảy đến bên người Cừu Cốc đưa tay ra cản lại nói :
- Không được, có lẽ hai nàng ở trong ấy.
Cừu Cốc vội vã thu kiếm lại trố mắt hỏi :
- Thật vậy sao?
- Cho dù thật hay không, cẩn thận là hơn.
Công tử nho sinh vừa đáp vừa tung mình lên xe quát lớn :
- Tránh xa ra!
Vung chưởng đánh vào cỗ quan tài một cái, chưởng lực vừa tung ra đã mượn sức nhảy lùi sau tám thước. Nắp hòm bị chưởng phong liền bể ra một nửa, nhưng không thấy bên trong có gì động tĩnh cả.
Thân pháp của Cừu Cốc còn mau lẹ hơn, vừa thối lui thì cũng lại tiến lên ngay, đưa mắt nhìn vào bên trong chiếc hòm chỉ thấy toàn là cỏ vụn, không có gì cả.
Chàng đang định lấy kiếm thọc vào xem, bỗng vụt một cái, một con rắn quái dị từ bên dưới phóng ra hả miệng nhằm vào mặt Cừu Cốc đớp nhanh.
Cũng may Cừu Cốc sớm đã phòng bị sẵn nên vội vàng vung kiếm chống đỡ.
Một tiếng rít vang lên, thân hình của quái xà đã đứt làm mấy đoạn và rớt ngay dưới đất.
Mặt Cừu Cốc đỏ bừng, hậm hực nói :
- Thật đúng là tà ma ngoại đạo, chỉ thích dùng những đồ quỷ quyệt giết người.
Công tử nho sinh liếc qua cỗ quan tài một lượt, bỗng lên tiếng nói :
- Chớ nên giận dữ không ích, mau đi xem bạn của ngươi đi.
Cừu Cốc nghe nói mới sực nhớ lại, vội vàng chạy đến bên Hận Thu, thấy vai chàng bị ám khí có chất độc ghim nhằm, người đang lảo đảo liền đưa tay ra đỡ chàng hỏi :
- Thương thế của Ngô huynh thế nào?
Công tử nho sinh lúc bấy giờ cũng đã đến nơi. Vừa trông thấy đã buột miệng kêu lên :
- Không xong! Ngô công tử đã bị ám khí lợi hại của bọn Vô Nhân đảo tên gọi “Hóa Cốt Ngân Tinh”, chất độc ghê gớm e khó điều trị.
Nữ Ương Thần đang đấu với lão già, vừa nghe nói Hận Thu bị trúng độc, tức tối lớn tiếng gọi :
- Lão thây ma có nghe chăng? Thằng con đã bị người ta ám hại, không mau dẹp ngay tên ma đầu ấy cho rồi còn đợi chừng nào nữa.
Thực ra, Nam Ôn Sát còn nóng lòng hơn nàng nữa. Vừa nghe công tử nho sinh thốt ra, ông liền sử dụng môn tuyệt kỹ Xuyên cốt Âm phong trảo, thí mạng đánh vào địch thủ.
Nhị Hải Song Quái của Vô Nhân đảo lâu nay chưa từng gặp qua lối đánh liều linh như thế này, hán tử vừa thấy Ôn Sát sử dụng, trong lòng bất giác rúng sợ thì đã bị quỷ trảo lợi hại của đối phương chụp nhằm vào ngực, ngũ tạng lòi ra tức thì.
Đàng này đấu với lão già, Nữ Ương Thần cũng sử dụng Mai Hoa Vô Ảnh Thủ hạ sát ngay đối thủ rồi hai người đồng một lượt nhảy đến bên Hận Thu.
Đôi mắt Nữ Ương Thần đẫm đầy lệ, bà đỡ Hận Thu lên nói với Nam Ôn :
- Lão thây ma, chúng ta đi thôi, phải tìm người chữa thương cho con vậy.
Cừu Cốc bỗng sực nhớ trong người có sẵn Độc Long đan, công hiệu giải trăm thứ độc nên vội vàng réo gọi :
- Sư tỉ khoan đi đã. Đệ có thuốc giải.
Song không còn kịp nữa, hai vợ chồng Nam Ôn, Nữ Ương đã như hai làn khói, thoáng cái đã mất dạng.
Công tử nho sinh thở dài nói :
- Như vậy cũng tốt, có lẽ vì thế mà cha con họ nhận nhau cũng nên.
- Rủi họ tìm không ra thuốc giải có phải hỏng chăng?
- Chất độc của Hóa Cốt Ngân tinh tuy lợi hại song cũng chả đến nỗi vô phương cứu. Ngươi cứ yên tâm.
Cừu Cốc bỗng cảm thấy giọng nói của chàng công tử có hơi quen, nên mở lời hỏi :
- Huynh đài quý tánh, hình như chúng ta đã gặp qua nơi đâu vậy?
- Đúng thế, chúng ta hẳn nhiên đã gặp qua, nhưng giờ đây khoan nói chuyện đã, mau đuổi theo để cứu hai cô nương trước.
Nói dứt thân hình đã tung nhanh. Cừu Cốc cung đã hiểu rõ chính người này khi nãy đã truyền âm nhắc nhở chàng nên không ngần ngại gì nữa cất bước theo sau bén gót. Hai người phi nhanh như sao xẹt lần theo hướng Tây thẳng tới.
Bỗng công tử nho sinh dừng bước lại đưa tay chỉ về ngôi miếu nằm bên đường nói :
- Chúng ta vào miếu này xem coi, may ra có thể tìm được manh mối chi chăng?
Cừu Cốc chẳng có ý kiến gì nên nghe theo cất bước đi vào. Ngôi miến này tương đối to lớn, bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, khói hương thơm bát ngát. Chỉ lạ một điều là trước sau chẳng gặp một bóng người.
Cừu Cốc bắt đầu nghi ngờ, chàng đưa mắt tỏ ý cho công tử, hai người bước từng bước một, dè dặt tiến vào.
Khi xuyên qua ngôi đại điện thứ hai, tình hình đã chứng tỏ rõ ràng không còn chối cãi nữa, vì là một ngôi miếu nằm bên lề đường sao lại chẳng thấy một tăng lữ hay vị khách hành hương nào cả, thứ hai là hiện giờ trời còn sớm sao lại có những hàn khí lạnh buốt người như thế này.
Hai người đã lần lượt đi qua mấy ngôi điện thờ, đến ngôi sau cùng thì thấy cửa khép kín, công tử nho sinh đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra, đột nhiên hai người không khỏi giựt mình dừng bước lại, thì ra bên trong chứa đựng toàn là quan tài, hình dáng giống như những chiếc được chở trên mấy cỗ xe ngựa dọc đường vậy.
Cừu Cốc dùng giọng mũi “Hừ” một tiếng, đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, bỗng nghe chàng công tử thất thanh gọi :
- Bạn có xem ra sự khác biệt của những chiếc quan tài này chăng?
- Tôi nghĩ họ không nhốt hai nàng vào ấy đâu.
- Việc ấy chưa biết chừng.
Lời vừa dứt bỗng nghe bên trong có tiếng kèn kẹt phát ra, tiếp theo hai nắp quan tài từ từ mở. Hai nàng thiếu nữ tuyệt sắc đang nằm mê man trong ấy.
Cừu Cốc trông thấy, kinh ngạc buột miệng gọi :
- Ủa! Quả là hai nàng.
Vụt một cái chàng đã đến bên hai chiếc quan tài, công tử nho sinh vội réo lại :
- Khoan đã, sợ trong ấy có điều chi uẩn khúc.
Nhưng thấy Cừu Cốc đã đến nơi nên chàng công tử cũng nhảy theo bén gót.
Hai người vừa đến trước quan tài đang định xét xem hai nàng thiếu nữ chết sống thể nào thì bỗng có tiếng kẽo kẹt vang lên, hai chiếc quan tài trước mắt đột nhiên sụp ngay xuống mặt đất, đồng thời những chiếc quan tài đặt chung quanh điện lần lượt mở nắp ra, những quái nhân từ trong ấy chậm rãi đứng dậy.
Công tử nho sinh vừa thấy, liền buột miệng kêu lớn :
- Thây ma!
Vừa thốt thì thân hình của công tử cung vừa nép mình vào người Cừu Cốc như vẻ sợ sệt.
Cừu Cốc vội tuốt thần kiếm hờ tay, một mặt nắm chặt lấy tay công tử dắt theo sát bên.
Trong lúc khẩn cấp đến tột độ, bỗng chàng ngửi thấy một mùi thơm phảng phất, liền quay đầu sang nhìn rõ vào mặt công tử, đột nhiên chàng kêu lên :
- Em là Thu muội?
Công tử nho sinh cười khúc khích :
- Bây giờ anh mới biết sao?
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì trong điện cung đã biến đổi tức thì.
Những quái nhân hình thù như thây ma đã ra khỏi quan tài, thảy đều quay mặt hướng về hai người như chuẩn bị chiến đấu.
Từ Thanh Thu trông thấy biết ngay, khẽ nói :
- Đấy là “Ảo Ảnh Mê Hồn trận”, mau vận huyền công bảo vệ tâm thần.
Cừu Cốc đứng yên một chỗ, tay cầm sẵn thần kiếm đợi chờ, miệng mỉm cười nói :
- Thứ đồ trận của bọn tà ma ngoại đạo mà kể số gì!
Lúc bấy giờ bọn quái nhân cung bắt đầu cử động nhanh dần, gió thổi vi vu, khói tuôn tứ phía, mù mịt đến đỗi Cừu Cốc cùng Thanh Thu chỉ đứng khít nhau mới thấy được, ngoài vài bước chẳng còn trông thấy gì nữa.
Thanh Thu nhíu mày nói :
- Cẩn thận anh nhé! Chắc trận thế sắp sửa phát động rồi đấy.
Cừu Cốc vội trao thần kiếm cho nàng nói :
- Em cầm lấy mà dùng.
- Vậy sao được, anh không có võ khí rồi sao?
- Anh vẫn còn cây Văn Tòng cổ kiếm đây.
Vừa nói chàng vừa đưa tay rút cây kiếm của Nhứt Dương Tử nơi Độc Long đàm đã tặng cho chàng ra. Tuy chẳng bằng Long Tuyền kiếm thật, nhưng đã được hai ngàn năm niên giám, thành thử cung là một bảo kiếm ít có.
Thanh Thu được thần kiếm cầm tay, bỗng vững dạ thêm lên khẽ nói với Cừu Cốc :
- Chúng ra xông ra vòng vây thôi.
Cừu Cốc hỏi :
- Giờ phải xông ra hướng nào?
- Hướng Bắc ra đến Ly cung.
Cừu Cốc im lặng bắt đầu vung kiếm xông ra, đường kiếm đi đến đâu chỉ thấy khói tuôn cuồn cuộn, ngoài ra không gặp một bóng người.
Thanh Thu cung chẳng khác nào như Cừu Cốc, Long tuyền kiếm chém đến đâu cung chỉ thấy toàn khói giăng mù mịt, tuyệt nhiên không tìm ra bóng người.
Trong khi hai người đang cảm thấy quái dị thì bỗng nhiên trong vùng khói mù ấy, tiếng thét inh tai, những bóng ma như ong vỡ tổ lạng chạng trước mắt. Phút chốc thì gió thổi ào ào, khí lạnh buốt người, một tiềm lực mạnh tợ bài sơn đảo hải từ bốn bên áp vào giữa nơi hai người đang đứng.
Cừu Cốc thét to một tiếng, vung chưởng sử dụng ngay chiêu Giang Vũ Phi Phi liên tiếp đánh ra. Song chưởng phong lợi hại của chàng cung chỉ vẹt được khói mù thôi, rồi phút chốc khói mù vẫn bao trùm tứ phía. Chàng định ra tay đánh thêm nữa, Thanh Thu liền cản lại nói :
- Chậm tí, với lối kỳ môn trận pháp này, không phải dùng sức lực mà xông ra được.
Cừu Cốc ngang nhiên nói :
- Ngôi đại điện này rộng không đầy năm trượng, chúng ta cứ việc xông thẳng tới, thế nào cũng đến vách vậy.
Nói dứt chưởng phong mạnh mẽ đánh ra, kiếm pháp liên hồi công tới. Với ý chí xông khỏi vòng vây nên Cừu Cốc đã không ngần ngại sử dụng tận sức bình sinh. Tuy tiềm lực bốn bên vẫn ập vào, song không thể nào ngăn cản được thế công dữ dội này.
Một khắc đồng hồ trôi qua, ước lượng đã xông khỏi mười trượng ngoài, nhưng khi dừng chân đứng lại, vẫn thấy như đứng nguyên chỗ cũ, không rời xa được nửa bước.
Tiềm lực chung quanh càng lúc càng mạnh thêm lên, ồ ạt nhằm vào hai người áp tới. Cừu Cốc vừa nóng lòng vừa tức giận thầm nhủ :
- “Không ngờ kỳ môn trận pháp lại lợi hại như thế này, sau này nếu có dịp, ta cũng phải học qua mới được”.
Thanh Thu là người túc trí đa mưu, tự nãy giờ mặc cho Cừu Cốc đánh phá, nàng vẫn âm thầm quan sát sự biến chuyển. Nàng hiểu uy lực của “Ảo Ảnh Mê Hồn trận” còn nhiều lợi hại hơn nữa, nếu không tìm cách phá giải cứ cắm đầu đánh chí mạng kết quả sẽ rước lấy sự thất bại thôi.
Dần dần trận thế đã đến hồi gây cấn, bóng người chung quanh càng lúc càng nhiều, kình phong càng thêm mạnh mẽ.
Phải biết những bóng ma này như hư như thực, kiếm khí đánh ra không trúng nhằm đâu cả, nhưng nếu cứ thu tay đứng yên một chỗ không hề đếm xỉa thì tiềm lực bên ngoài lại càng gia tăng, nguy hiểm bội phần. Cừu Cốc thầm tự nghĩ :
- “Nếu cứ kéo dài thế này, không bị bắt thì cũng phải mệt đến chết mà thôi”.
Bỗng nghe Từ Thanh Thu lên tiếng nói lớn :
- Em đã hiểu rồi...
Cừu Cốc vội hỏi :
- Em hiểu gì?
- Thiên cơ bất khả lậu.
Thanh Thu mỉm cười bí mật đoạn tiếp :
- Anh cứ đi theo em!
Thần kiếm nàng vừa tung ra đánh liên tiếp bảy đường, Cừu Cốc cung quát lên một tiếng, sử dụng chiêu thức “Khí Thôn Hà Ngục”, kình phong mạnh mẽ đánh ra.
Với khí thế uy mãnh của hai người hợp sức, tiếng quái dị bốn bề bỗng nhiên im bặt, bóng người thấp thoáng cũng thưa dần.
Thừa cơ hội, Thanh Thu khẽ rít lên một tiếng, tung mình nhảy vọt lên cao, Cừu Cốc cũng theo nàng nhảy lên. Họ biết rằng bề cao của ngôi điện không quá ba trượng nên khi nhảy không dụng hết toàn lực. Song họ đã lầm, sức nhảy của họ vô hình bị giảm đi rất nhiều, đến khi biết được cả hai đều thất kinh, nhưng liền đáp xuống hai cây đà ngang ẩn mình rồi nhân dịp từ trên nhìn xuống quan sát.
Thì ra Ảo Ảnh Mê Hồn trận vốn do tám người từng luyện âm công nội lực đứng vào tám phương vị, mỗi người đều sử dụng hai trái hỏa tinh chùy, vận dụng âm hàn nội lực múa nhanh, trong đám khói mù nhìn thấy những chùy nhấp nhô lên xuống tưởng như đầu người nhưng nếu không khéo để sơ hở, sẽ bị trái chùy thừa cơ đánh vào người ngay.
Cừu Cốc vừa khám phá ra nội tình, bất giác cười như điên cuồng nói :
- Các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ để đối địch không sợ thiên hạ cười cho sao?
Bỗng nhiên tiếng nói khàn khàn phát ra :
- Chớ nhiều lời khoác lác, có giỏi cứ xuống đây.
Cừu Cốc mỉm cười :
- Các ngươi vội gì, một khi tiểu gia đã ra tay thì một mạng cũng đừng hòng sống sót.
Quái nhân nổi giận quát lên một tiếng, đưa chưởng nhằm vào Cừu Cốc đánh ra.
Cừu Cốc liền rơi mình xuống đất đang định ra tay chống cự, bỗng hai giọng trong trẻo vang lên tiếp theo là hai luồng ánh sáng chói mắt, nhắm vào người quái nhân công tới, khí thế thập phần dung mãnh.
Quái nhân thấy hai luồng kiếm quang đâm vào người, sắc mặt vụt biến đổi, vội vã lùi người ra sau tám bước lớn tiếng quát :
- Hai con nhỏ đã thoát ra rồi, các người còn chờ gì mà không mau động thủ?
Lệnh vừa ban ra, lập tức bảy quái nhân kia liền ra tay công tới.
Cừu Cốc nhìn thấy hai người vừa đến chính là Hồng Liệu cùng Mộ Dung Uyển Lệ nên yên lòng phần nào. Giờ thì chàng không còn lo cho hai nàng bị bọn Vô Nhân đảo đưa đi nữa. Trong lúc ấy, hai quái nhân vùn vụt như gió cuộn, nhảy đến trước mặt chàng vung chỉ chụp vào ngực.
Gương mặt Cừu Cốc bắt đầu hiện lên một màn sát khí, khẽ cười một tiếng đưa tay ra lẹ như chớp, chụp vào cổ tay của tên quái nhân. Với lối cầm nã thủ này, chính là tuyệt chiêu “Lôi Điện Bài Vân Thủ” mà giang hồ đã tuyệt truyền từ lâu, nay lại bất ngờ xuất hiện khiến cho tên quái nhân ngay cả chiêu thức cũng chưa kịp nhìn rõ thì cổ tay đã bị đối phương nắm cứng rồi.
Tên thứ hai thấy đồng bọn bị đối phương chế ngự, lập tức vung chưởng đánh ra, Cừu Cốc khẽ hừ một tiếng, cổ tay vừa rung động, kẻ bị chế ngự như chiếc cầu bay tung ra xa hai trượng, tiếp đó chàng liền giơ chưởng chống nghinh.
“Bùng” một tiếng, hai kình lực chạm nhau, tiếng kêu la thảm khốc vang dậy, tên quái nhân vừa xuất chưởng đánh chàng bị sức dội văng xa ba thước, máu tươi trong miệng trào ra.
Trong cơn tức giận, chỉ một chiêu đã đánh ngã hai quái nhân không để lỡ cơ hội chàng liền tung mình đến phía năm quái nhân đang bao vây Hồng Liệu quát lớn :
- Để tôi xử lấy bọn chúng cho.
Uyển Lệ với Hồng Liệu lâu nay chưa từng thấy chàng kích động đến thế, biết chàng đã giận đến tột độ, vội vã thu kiếm lui người đứng sang bên.
Bọn quái nhân dang định tiếp tục công vào, ngờ đâu Cừu Cốc đã phát ra tiếng cười quái dị quát lớn :
- Ác ma, nạp mạng đây.
Vù một tiếng vung chưởng đánh ra, năm quái nhân đâu dè sát tinh đã chiếu mạng nên hai người đã giơ chưởng ra chống nghinh.
Họ nào biết Cừu Cốc vừa sử dụng chiêu thức đó chính là Hồn Quy Ly Hận trong Tuyệt Mạng tam thức của Nhứt Dương Tử. Chỉ thấy một tiềm lực mạnh như núi vỡ nước tràn, hai quái nhân không kịp kêu la đã nằm lăn ra đất chết tốt.
Ba tên quái nhân kia thấy thế, thất đảm kinh hồn, định quay người bỏ chạy.
Cừu Cốc lại nhồi luôn chiêu thứ hai “Đoạt Mạng Truy Hồn”, cuồng phong ồ ồ thổi tới. “Bùng” một tiếng, bắn tung ba thân hình lên cao như diều đứt dây, rồi lần lượt rớt phịch xuống đất, máu chảy ra lai láng, tắt thở tức thì.
Còn một quái nhân đang đấu với Thanh Thu thấy đồng bọn đã chết cả không khỏi hoảng sợ liền định tung mình tẩu thoát. Nhưng Thanh Thu đâu phải tay vừa, thần kiếm như một làn điện xẹt chém vào. Một tiếng kêu thét lên, cánh tay mặt của quái nhân đã bị thần kiếm chém đứt lìa, máu phun ướt cả áo nàng. Dù vậy, quái nhân ấy cũng xông ra ngoài tẩu thoát.
Trận đấu gay go đã chấm dứt, trong đại điện giờ chỉ còn máu với bảy thây ma, Thanh Thu lên tiếng :
- Chúng ta đi thôi.
Cừu Cốc gật đầu quay sang Mộ Dung Uyển Lệ hỏi :
- Hai cô làm thế nào thoát khỏi đấy?
- Chúng em chỉ bị bọn Vô Nhân đảo dụng thuốc mê làm cho không biết chi cả rồi nhốt dưới đường hầm, cũng nhờ một vị cô nương bịt mặt đến cứu tỉnh.
- Thiếu nữ bịt mặt?
Cừu Cốc như tỉnh ngộ nói :
- Thì ra là em... em Thanh! Sao càng lúc em lại càng thần bí quá thế.
Uyển Lệ không khỏi thốt lên với giọng ngạc nhiên :
- Nàng là Hàn Thanh Thanh sao?
- Không phải nàng thì còn ai nữa.
- Ôi! Thật em đối không phải với nàng quá nhiều.
Uyển Lệ than thở hối hận, nàng còn nhớ có lần đã nhẫn tâm hủy hoại dung nhan của Thanh Thanh. Giờ nàng ta không giận mà đến ra tay cứu mình, một cử chỉ di đức báo oán. Cao cả thay!
Cừu Cốc cung đứng buồn bã giây lâu, bỗng như nhớ ra điều gì bèn lên tiếng nói :
- Ngô Hận Thu vì hai cô mà bị trúng ám khí “Hóa Cốt Ngân Tinh” của bọn Vô Nhân đảo, giờ không biết thế nào rồi.