Kiếm Có Lời Nói

Chương 46

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Ngõ nhỏ cuối hẻm, đèn đuốc không chiếu tới, huyên náo ở phía xa càng ngày càng xa dần.

Sư Yển Tuyết dừng bước chân, nhìn quỷ quái nâng đèn xoay người. Hương hoa mai vấn vít giữa ngọn tóc tay áo của nàng ta, nhưng Sư Yển Tuyết vẫn có thể ngửi thấy dưới túi da xinh đẹp kia đè nén một cỗ mùi nục nát không che đậy được.

"Công tử..." Nữ yêu ma kia lắc lắc vòng eo đi về phía hắn, cánh tay yếu ớt mỏng manh không xương đặt lên cổ Sư Yển Tuyết, cơ thể lạnh như băng thuận thế dán lên.

Sư Yển Tuyết đưa tay nắm lấy sau gáy của nữ yêu, kiếm ý xuyên qua lòng bàn tay đâm thẳng vào xương gáy của nữ yêu. Răng nanh của nữ yêu lập tức hiện ra, kêu thảm một tiếng, hai mắt rướm ra hai đường máu đỏ. Sư Yển Tuyết mặt không cảm xúc túm nữ yêu từ trên người mình xuống, xách cổ nàng ta giống như đang thô lỗ xách một con ngỗng lớn.

Hai mắt rướm máu của nữ yêu tràn đầy hoảng sợ, tay chân điên cuồng giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn quái dị, mùi tanh hôi tràn ngập phả ra từ trong miệng nàng ta.

"Xem ra là đã ăn không ít người." Sư Yển Tuyết nhíu mày Sư Yển Tuyết nhíu mày đem một đường kiếm ý nhập vào mi tâm của nàng ta, nữ yêu hú lên một tiếng, đầu lâu nghiêng sang một bên, nguyên thần tan đi.

Sư Yển Tuyết bỏ lại nữ yêu, nhìn cơ thể của nàng ta hóa thành một bãi nước bẩn. Hắn lui về phía sau hai bước, trong dạ dày cuộn lên càng ác liệt, cuối cùng không nhịn được vịn tường khom lưng nôn ra ngoài. Nữ yêu hành tẩu trong chợ đêm, câu dẫn người qua đường tới chỗ hẻo lánh, hút tinh khí của người mà sống, bản lĩnh khác không có, luồng khí tức mốc meo năm này qua tháng khác này quả thực khiến cho người ta khó có thể chịu được.

Sư Yển Tuyết nôn một trận, nhíu mày bám tường muốn đi, trong dạ dày chua xót bốc lên, bụng dưới mơ hồ lạnh lẽo đau đớn. Cảm giác suy yếu lúc trước hắn hóa linh không ổn lại bắt đầu trở lại rồi, điều này khiến hắn bắt đầu muốn cấp bách đến bên cạnh Phong Thính Lan. Trước mắt là cửa ngõ hẻm, cách đèn đuốc mờ ảo một mảng, hắn vừa bước ra một bước, nhưng cảnh tượng xung quanh nhất thời bị biến đổi. Đường phố náo nhiệt vốn có không thấy nữa, trước mắt là một rừng cây đen kịt, tĩnh mịch không có tiếng động.

Là kết giới.

Sư Yển Tuyết sửng sốt, lập tức hiểu ra. Hắn không đi tiếp về phía trước nữa, mà là đứng ở nguyên tại chỗ, chờ đợi cái người đưa hắn vào vòng kết giới kia. Giây lát sau, khí tức quen thuộc tản ra, lạnh lẽo âm u.

Sư Yển Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy người kia. Cách lâu không gặp, người kia đã không còn là dáng vẻ thiếu niên nữa, thân hình cao lớn ẩn dưới trường y đen tuyền, áo choàng che mặt, lộ ra cái cằm trắng bệch cùng môi mỏng không chút huyết sắc nào. Tóc dài của hắn chưa buộc, lưng đeo loan đao, khí tức quanh thân ở trong bóng tối lại nồng đậm hơn màn đêm rất nhiều.

"Hầu Thanh?" Tuy Sư Yển Tuyết có chút kinh ngạc, cũng cuối cùng cũng gọi ra tên của hắn.

Áo choàng rơi xuống, Ma Quân lộ ra khuôn mặt, con ngươi sắc xanh thẫm đẫm sương lạnh, môi mỏng khẽ mím giương lên độ cong lạnh lẽo.

Sư Yển Tuyết dựng thẳng lưng, đáng giá một cái nói: "Đúng thật là ngươi, khó trách đại hoang không tìm được hơi thở của ngươi, hóa ra là trốn ở nhân gian."

Hầu Thanh khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua khóe môi, tầm mắt lạnh như băng rơi trên người Sư Yển Tuyết: "Bây giờ ngươi cũng chẳng có gì đặc sắc, một chút hơi thở của Thần Tộc cũng không có, ngược lại toàn thân có mùi của rồng."

Sư Yển Tuyết bất đắc dĩ nói: "Dưới mí mắt của Thiên Đạo kiếm sống không dễ dàng, ai mà không tan xương nát thịt, chết rồi sinh ra."

Hầu Thanh gỡ loan đao ở thắt lưng xuống, chầm chậm đẩy vỏ đao ra: "Đao của Chu Sát, bọn họ chết hết rồi, chỉ còn lại một mình ta. Sư Yển Tuyết, thù máu này có phải chúng ta nên tính toán một chút không."

Sư Yển Tuyết gật gật đầu, cảm khái nói: "Ngươi nói không sai, là ta lúc đó để lại kiếm ý trên người ngươi, nếu không như vậy, Tru Tiên Kiếm Trận cũng chưa chắc đã có thể phá vỡ."

Lòng bàn tay Hầu Thanh buông lỏng, vỏ kiếm rơi xuống đất, đường vân pháp trận đỏ sậm lan đến dưới chân Sư Yển Tuyết, đầu ngón tay trắng bệch quệt qua loan đao, cắt ra một đường máu, ma huyết dính lên thân đao hiện ra một mảng đỏ tươi sâu thẳm. Gió lạnh bỗng nổi lên, đao ảnh nháy mắt đã tới gần.

Tay áo Sư Yển Tuyết bị đao phong vung lên, thân ảnh hắn khẽ động, trước một khắc nghênh diện loan đao đánh úp tới, liền nghe thấy một tiếng rồng ngâm, long tức táo bạo dùng khí thế dời sông lấp biển che ở trước mặt hắn.

Hoa văn rồng vàng mờ trên huyền y lóe lên, Phong Thính Lan lật tay ném A Trì vào trong lòng Sư Yển Tuyết, bảo vệ hắn thật cẩn thận chặt chẽ ở phía sau lưng. Sư Yển Tuyết hơi ngớ người, trường kiếm vốn đã tụ trong lòng bàn tay chậm rãi tản đi, hắn lùi về sau một bước, ấn cái đầu nhỏ của A Trì vào lòng mình.

Phong Thính Lan lạnh mắt nhìn về phía Ma Quân đối diện, nhấc tay hóa ra móng vuốt sắc bén, linh tức cường hãn của Long Tộc ngưng tụ trong lòng bàn tay, đánh "Ầm" một quyền ra như hận không thể trực tiếp đánh Hầu Thanh hồn phi phách tán. Vừa nãy hắn chọn xong đèn sông, vừa xoay người lại đã không thấy Sư Yển Tuyết đâu nữa liền vô cùng hoang mang, hai người đã kết làm đạo lữ sinh tử, hắn nhạy bén cảm nhận được Sư Yển Tuyết gặp nguy hiểm. Khi nhìn thấy loan đao của Hầu Thanh gần như va vào trán của Sư Yển Tuyết, trong đầu hắn ngoại trừ sát ý ra đã không còn nghĩ được cái gì nữa rồi.

"Thính Lan, bình tĩnh một chút." Sư Yển Tuyết nhắc nhở.

Phong Thính Lan miễn cưỡng ngăn lại sát ý cuồn cuộn âm u trong mắt, nhưng ra tay về phía Hầu Thanh không hề mềm lòng, hai tộc thần ma đã có hơn mười vạn năm ân oán, gặp mặt đương nhiên sẽ không có đạo lí bỏ qua cho đối phương. Sư Yển Tuyết ôm A Trì tránh khỏi lực ép của uy lực khí tức bộc phát giữa hai người, gắt gao nhìn chằm chằm Phong Thính Lan, sợ hắn bất lợi.

Hiển nhiên lần trước trong Tru Tiên Trận, Hầu Thanh đã bị thương đến căn cơ, tu dưỡng mấy ngàn năm cũng chưa thể khiến hắn khôi phục hoàn toàn, có điều một lát ngắn ngủi đã rơi vào thế hạ phong. Hầu Thanh không địch lại được, không có ý định dây dưa thêm, thay đổi trận pháp liền muốn chạy trốn. Phong Thính Lan vốn muốn đuổi theo, Hầu Thanh lại lật tay vung lên một cái, vô số quỷ ảnh lao về hướng Sư Yển Tuyết.

"A Tuyết!" Phong Thính Lan nhào người đánh về hướng quỷ ảnh của Sư Yển Tuyết, đợi đến khi quay đầu lại lần nữa thì Hầu Thanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Chỉ dư lại một thanh âm lạnh nhạt chán ghét, nói với Sư Yển Tuyết: "Trả ngươi." Một đường xanh óng ánh bay tới, Sư Yển Tuyết nâng tay đón lấy, chính là cây Trấn Linh Chi năm đó hắn đưa cho Hầu Thanh.

Phong Thính Lan nhìn nhành cây xanh mơn mởn kia một cái, trên mặt tràn đầy hơi thở của sức sống khiến hắn vô cùng quen thuộc: "Pháp khí này... Cùng sinh ra căn nguyên với thần tức của quân phụ ta."

Trấn Linh Chi ở trong lòng bàn tay của Sư Yển Tuyết lắc lư, lại từ đầu ngón tay của hắn trượt xuống chủ động biến thành một cái vòng đeo lên trên cổ A Trì, chiếc lá xanh nhạt như là ngâm nước óng ánh phát sáng. A Trì vươn ngón tay nhỏ trắng noãn ra chọc chọc, ngược lại cũng vô cùng thích thú.

Kết giới vỡ tan, xung quanh lại biến thành con hẻm ánh đèn không chiếu tới. Phong Thính Lan kéo Sư Yển Tuyết cẩn thận nhìn một vòng, thấy hắn không bị thương, vẻ mặt mới hơi nguôi xuống.

"Ta không sao." Sư Yển Tuyết không để ý nói.

Sắc mặt Phong Thính Lan trầm xuống, ôm A Trì từ trong tay Sư Yển Tuyết ra, quay đầu liền đi. Sư Yển Tuyết sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nâng bước đuổi theo.

Phong Thính Lan không có ý phản ứng lại hắn, đèn sông cũng không thả nữa, đèn rồng cũng không xem nữa, buồn bực đi về phía trước. Sư Yển Tuyết đi theo vài bước, suy nghĩ ra tâm tư của Phong Thính Lan, đưa tay túm lấy ống tay áo của hắn khẽ cười: "Sao vẫn còn tức giận thế?"

Phong Thính Lan bỏ tay Sư Yển Tuyết ra, hắn đâu chỉ là tức giận, hắn suýt nữa thì hồn cũng bay một nửa rồi. Nếu hắn không đuổi đến kịp, thì tình trạng cơ thể của Sư Yển Tuyết bây giờ, chẳng phải là sẽ bị ma đầu kia đả thương à.

Bàn tay Sư Yển Tuyết bị vung ra, lần đầu có chút không biết xoay sở, hắn chưa từng dỗ rồng tức giận, không biết phải bắt tay từ chỗ nào. Nhưng bất luận là thế nào, Phong Thính Lan cũng là vì lo lắng cho hắn, Sư Yển Tuyết thở dài một hơi, hạ thấp người giương mắt mong chờ đi theo sau Phong Thính Lan, ôn tồn hòa nhã nói: "Đừng giận mà, trách ta không nói với ngươi một tiếng đã đi rồi. Ngươi xem, ta cũng không ngờ có thể khéo như vậy chạm phải Hầu Thanh."

Phong Thính Lan ôm chặt A Trì, quyết định vẫn phải giận thêm một lúc nữa, hắn đi rất nhanh, đợi lúc bên cạnh không có tiếng động nữa mới nghĩ đến quay đầu lại.

Sư Yển Tuyết đứng cách đó không xa, một tay ấn chặt bụng dưới, sắc mặt hơi trắng.

Phong Thính Lan hoảng hốt, vội đi tới đưa tay đỡ lấy hắn: "Sao vậy? Có phải ban nãy bị thương rồi không?"

Sư Yển Tuyết nhấp môi dưới, khe khẽ thở ra một hơi, nói: "Không sao, bụng hơi đau."

Phong Thính Lan khom người xuống nhìn, lại thấy Sư Yển Tuyết dùng vẻ mặt như bình thường thẳng người lên, phủi phủi ống tay áo, đưa tay giữ lấy cổ tay của Phong Thính Lan, nói: "Lừa ngươi đó."

Phong Thính Lan ngẩn ra, tức đến hiện sừng ra. Sư Yển Tuyết vội vàng dựa vào, kiên nhẫn dỗ dành nói: "Ngươi nói muốn mua rượu cho ta, ngươi quên rồi sao? Đừng giận nữa, mua rượu xong chúng ta về nhà, đợi về đến nhà rồi ta sẽ cẩn thận nhận lỗi với ngươi nhé." Hắn cố ý đè thấp câu cuối cùng, rõ ràng để Phong Thính Lan nghe ra vài phần ý vượt ra ngoài lời.

Nhìn phần ý vượt ra ngoài lời ấy, Phong Thính Lan miễn cưỡng quyết định không giận nữa.