Kiếm Có Lời Nói

Chương 26

Trên người Phong Thính Lan mang theo mùi máu tanh sau khi sát phạt, lòng bàn tay hắn mở rộng ra vuốt ve tấm lưng đau đến run rẩy của Sư Yển Tuyết, giọng nghẹn lại, nói: "Đi, ta dẫn người trở về."

Sư Yển Tuyết xụi lơ ở trong lòng Phong Thính Lan, long tức ấm áp khiến hắn yên tâm, cũng giảm đi đau đớn trong bụng. Phong Thính Lan cúi người vòng qua khuỷu chân của Sư Yển Tuyết, tay chân luống cuống mà sốc sốc người vào trong lòng. Trứng rồng vốn đã khó khăn lắm mới yên xuống, lại suýt chút nữa bị sốc ngược lên, sắc mặt Sư Yển Tuyết trắng bệch, mồ hôi hột trên trán rơi thẳng xuống dưới, hắn đưa tay ôm chặt lấy cổ của Phong Thính Lan, thở hổn hển nói: "Nhẹ chút, bổn tọa sắp bị bẻ gãy trong tay ngươi rồi."

Kiếp vân ở chân trời lại nặng thêm ba phần, sấm sét cuồn cuộn mà tới, đại quân của Thần Tộc ép ở trên không trung của Nam Minh Lĩnh, Tru Tiên Kiếm Trận chiếm cứ bốn góc của bờ Càn Khôn, lập tức sát khí ngập trời. Trên đôi lông mi dài đen của Sư Yển Tuyết nhiễm ra chút mồ hôi, run run rơi vào trong mắt, bắn ra một mảng đau xót. Hắn nhìn lên không trung, theo bản năng nắm chặt áo của Phong Thính Lan, bờ môi trắng bệch hơi nhúc nhích, khàn giọng nói: "Đại kiếp đến rồi."

Màu mực trong đáy mắt Phong Thính Lan bình tĩnh, không nói tiếng nào ôm Sư Yển Tuyết tránh khỏi người của Ma Tộc, giống như con thoi màu tối vút đi. Trên đường rời đi gặp phải mấy tên Ma Tộc không tránh thoát, cũng đều bị Phong Thính Lan giải quyết sạch sẽ không chớp mắt, từ đầu đến cuối đều không để Sư Yển Tuyết rời khỏi lồng ngực hắn.

Mồ hôi trên người của Sư Yển Tuyết cách xiêm áo huyền y trước ngực của Phong Thính Lan ngấm ra một mảng vệt nước, hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, từng tiếng từng tiếng đều ép ở trong tim của Phong Thính Lan. Sư Yển Tuyết nghe thấy tim hắn đập như sấm, bàn tay nắm chặt áo của hắn hơi nới lỏng, gian nan và chống cần cổ nhỏ mịn trắng nõn dính đầy mồ hôi lên, khàn giọng nói: "Đưa ta về núi Lăng Dương là được..."

"Ừm." Phong Thính Lan ruột gan rối bời mà đáp lại một tiếng, hiện giờ đã tới biên giới của Nam Minh Lĩnh, dưới kiếp vân trên trời hai tộc Thần Ma đã bắt đầu khai chiến rồi.

Sư Yển Tuyết nhíu mày vươn tay đẩy lồng ngực Phong Thính Lan: "Thôi đi, ta tự mình về, ngươi đến trước trận gặp Huyền Uyên, nói cho hắn phải cẩn thận với Tru Tiên Trận."

Phong Thính Lan thu chặt cánh tay lại, nhíu mày nói: "Vừa nãy ta đã truyền âm cho phụ hoàng, nói với ông ấy đã mang người ra ngoài rồi, nếu ông ấy có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì rút về Tử Tiêu thiên đình cũng không hẳn là không thể. Quân phụ đã đến núi Lăng Dương chờ chúng ta rồi, Thần Quân..." Hắn dừng lại một chút, sửa lời nói: "Sư Yển Tuyết, đừng đẩy ta ra nữa."

Sư Yển Tuyết hơi ngơ ngẩn, mồ hôi rơi xuống hai mắt đau nhức, cố gắng mở to mắt ra cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy cái cằm cương nghị của Phong Thính Lan. Có lẽ xuất phát từ sự ỷ lại quá mức với long tức, cơ thể Sư Yển Tuyết dần dần mềm xuống, cuộn người ở trong ngực Phong Thính Lan tìm một vị trí, nới lỏng hô hấp liền thiếp đi.

Đợi đến lúc Sư Yển Tuyết tỉnh lại đã tới núi Lăng Dương, ở trong lầu trúc nhỏ của hắn. Nguyên Tân Thiên Quân đang giữ lấy cổ tay của hắn, đầu ngón tay ấm áp phủ lên mạch đập của hắn.

"Thần Quân." Nguyên Tân thấy hắn tỉnh lại, thấp giọng gọi một tiếng.

Sư Yển Tuyết có hơi hoảng hốt, trong lúc nhất thời không phân biệt rõ được là năm tháng nào, hắn muốn ngồi dậy, bàn tay còn chưa đặt lên giường mây đã mất lực mà rơi xuống, theo đó là trong bụng đau thắt một trận. Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ nổi lên, sát ý cuồn cuộn, mồ hôi lạnh dọc theo cái trán trơn nhẵn của Sư Yển Tuyết chảy xuống tóc mai, ướt đẫm mái tóc. Hắn chợt cảm thấy mu bàn tay nóng lên, bị người khác gắt gao nắm trong lòng bàn tay, liền nâng mắt lên đối diện với đôi mắt tràn đầy lo lắng của Phong Thính Lan.

Sư Yển Tuyết trở tay nắm chặt lấy bàn tay của Phong Thính Lan, lại tiếp tục đề tài trước đó: "Thời kì hỗn độn Ma Tổ ngự trị sáng lập Tru Tiên Tứ Kiếm sát trận lần đầu tiên, bây giờ Tru Tiên Kiếm Trận lại xuất hiện, nhất định là Thiên Đạo muốn giúp Ma Tộc nổi dậy..." Hắn còn chưa nói xong, đã bị cơn đau thắt trong bụng ép đến trút ra ngụm khí lạnh.

Những lời nói nặng tình của Phong Thính Lan đều bị mắc kẹt lại trong họng, sắc mặt xanh mét nói: "Đã là lúc nào rồi, ngươi còn nghĩ tới những cái này?"

Nguyên Tân Thiên Quân đang ở một bên sắc linh thảo thành chén thuốc bưng tới đưa cho Phong Thính Lan, xoay người nói với Sư Yển Tuyết: "Huyền Uyên dẫn quân ép tới Nam Minh Lĩnh, bất luận là thế nào cũng sẽ không để Ma Tộc tấn công tới đây. Thần Quân chớ suy nghĩ nhiều, trước mắt chỉ cần sinh rồng con trong bụng ra thôi."

Phong Thính Lan múc thìa thuốc đưa đến bên môi Sư Yển Tuyết, nước thuốc màu đỏ sậm tôn lên cánh môi nhợt nhạt của Sư Yển Tuyết, không hiểu sao lại đẹp lạ lùng. Sư Yển Tuyết buông mắt ngậm lấy thìa thuốc, uống hết chén thuốc. Đợi uống thuốc xong, Nguyên Tân đứng dậy, nhìn Phong Thính Lan một cái, nói: "Chăm sóc tốt cho hắn."

Kết giới ụp xuống cả tòa lầu trúc, che hết tiếng sấm cuồn cuộn bên ngoài. Sư Yển Tuyết thở gấp dần nặng thêm, khó nhịn mà nhíu mày rên rỉ ra tiếng, năm ngón tay đỡ ở bên eo mở rộng, bóp sâu vào da thịt trắng nõn. Mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt, ướt nhẹp đau đớn chảy xuống cái cổ gầy. Lồng ngực Sư Yển Tuyết phập phồng, kéo dài một lúc lâu, nói: "Đây là đạo trường của ta, ta duy trì tiếp được, ngươi, ngươi đi đi..."

Phong Thính Lan ngồi ở bên giường nhìn hắn thật sâu: "Vì sao luôn để ta đi?"

Sư Yển Tuyết cúi đầu xuống, tránh đi tầm mắt của Phong Thính Lan, mồ hôi ướt đẫm cái chăn mềm dưới người, thấm ra một mảng ẩm ướt, mỗi một lần hắn hô hấp, long tức ấm áp đều gần hắn trong gang tấc, hấp dẫn hắn, dụ dỗ hắn tới gần, sau đó chìm đắm vào trong. Sư Yển Tuyết lắc lắc đầu, duy trì một chút thanh tỉnh cuối cùng: "Bổn tọa và ngươi..."

"Duyên phận đã tận." Phong Thính Lan đã học được mà cướp lời, hắn bất đắc dĩ nhìn Sư Yển Tuyết đã sắp cuộn thành một khối, nói: "Nghe ngươi, ngươi nói tận là tận rồi. Chỉ là nếu không có long tức, trứng rồng trong bụng sinh ra thế nào? Thần Quân... A Tuyết, trước kia ngươi độ Canh Kim cho ta, hôm nay đến lượt ta độ long tức cho ngươi có được không?"

Bàn tay Sư Yển Tuyết đặt trên y bào ủ rũ buông lỏng, vô lực mà khép mắt lại. Trầm mặc bằng lòng làm đáy lòng Phong Thính Lan cuộn lên sóng lớn, hắn khắc chế cúi người xuống nhẹ nhàng đặt trán mình lên trán của Sư Yển Tuyết, một lát sau thật cẩn thận mà hôn hắn.

Giữa môi độ qua chính là long tức ấm áp nồng đậm, linh khí cuồn cuộn như biển trộn lẫn gió mặn của biển cùng rót vào môi lưỡi. Lông mi dài của Sư Yển Tuyết run run, đưa tay vòng lấy cổ của Phong Thính Lan, chủ động cạy mở hàm răng của hắn cấp thiết muốn có được nhiều hơn.

Phong Thính Lan đưa tay đỡ lấy tấm lưng của Sư Yển Tuyết, đặt dưới lòng bàn tay là xương hồ điệp mảnh khảnh, còn có rãnh xương thanh tú. Tay áo phủ qua đệm gối trên giường, phát ra tiếng ma sát xào xạc, tiếng thở dốc nặng nề gần trong gang tấc.

Mi tâm Sư Yển Tuyết nhíu lại, trong đôi mắt khép nửa ngưng tụ một tầng hơi nước, bờ môi nhợt nhạt bị triền miên qua lại ra một mảng hồng nhạt, tóc đen ướt đẫm mồ hôi cuốn theo cần cổ trắng mịn thở dốc nhấp nhô, bạch y linh tiêu trượt xuống khuỷu tay, lại bị thấm ướt nhẹp dán vào bên hông.

"A Tuyết." Phong Thính Lan cẩn thận vòng ôm che chở cái bụng nặng nề của Sư Yển Tuyết: "Ta hiểu rồi, ta muốn ở bên cạnh ngươi, làm đạo lữ làm phu thê..." Trong đầu hỗn độn bỗng nhiên nảy ra một câu, từng chữ từng câu lạc vào trong lòng hắn, chỉ dẫn hắn nói ra miệng: "Ta muốn cùng ngươi ngôn sắc tương hòa, cùng nhau tu luyện... Đồng tâm đồng đức, mưa gió có nhau."

Sư Yển Tuyết mở to mắt ra, phút chốc đã bị bao phủ trong long tức, hoàn toàn đem thần trí phó thác cho Phong Thính Lan nguyện ý cùng hắn trầm luân.

***

Tác giả có lời nói:

Bởi vì ngươi hiểu ta cũng hiểu nguyên nhân, xe đến trạm rồi, xuống đi thôi.