Kiếm Có Lời Nói

Chương 1

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Trên núi Lăng Dương có chín đỉnh, non sông gấm vóc đều không giống.

Bích đàm Vạn Khoảnh, lá sen giáp trời. Sư Yển Tuyết đứng trên một chiếc thuyền lá nhỏ, mỉm cười quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Ngài nói cái gì? Nói lại lần nữa."

Một đầu khác của chiếc thuyền nhỏ, nam nhân huyền y hoa văn hình rồng thần sắc thoáng đình trệ, miễn cưỡng nói: "Thần Quân, con ta Thính Lan mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là một đứa nhỏ vô cùng ổn trọng, phẩm hạnh đoan chính, vạn lần sẽ không ủy khuất cho Thần Quân. Cho nên mong Thần Quân cân nhắc một chút, có thể... Cùng con ta hợp tịch... Kết làm đạo, đạo lữ hay không."

Sư Yển Tuyết hít sâu một hơi, ý cười bên khóe môi lạnh cứng: "Đế Quân, ta đem bích liên Vạn Khoảnh này tặng cho ngài."

Thiên Đế sửng sốt, không rõ nguyên do.

Sư Yển Tuyết mỉm cười nói: "Ngài rút lại đi."

Thiên Đế: ...

Thiên Đế ngày thường uy nghiêm, ở trước mặt Sư Yển Tuyết lại không thể dùng được, nín một hồi lâu, liền cúi cái đầu tôn quý xuống, nói: "Thần Quân, coi như ta xin ngươi đó."

Sư Yển Tuyết ngồi xuống, đầu ngón tay nhè nhẹ chạm lên mặt nước, lấy một đài sen, tự mình bóc hạt sen ra, đưa một hạt vào trong miệng, hắn không nhìn về phía Thiên Đế, chỉ nói: "Đế Quân, mời về đi, bổn tọa đã lớn tuổi, còn muốn chừa lại chút thể diện dưỡng lão."

Thiên Đế lại khuyên nhủ: "Thần Quân, một mình ngươi sống cô đơn biết bao, coi như là tìm một người làm bạn, Thính Lan lại hiểu chuyện, về sau để nó chăm sóc cho ngươi."

Đầu ngón tay thon dài của Sư Yển Tuyết nhón lấy một hạt sen, cong cong mắt, cười như không cười nói: "Cái đêm Đế Quân và Thiên Quân thành thân chín vạn năm trước đó, uống say bí tỉ đến núi Lăng Dương quấy nhiễu giấc mộng yên tĩnh của ta, nói bậy nói bạ một trận. Việc này Thiên Quân biết không?"

Vẻ mặt Thiên Đế run lên, nhất thời đứng thẳng người, lui về sau ba bước nói: "Haizz, chuyện này đã bao nhiêu năm rồi, nhắc tới làm gì chứ. Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy bạ. Nếu cái này truyền tới tai Nguyên Tân thì nguy mất rồi?"

Một con thuyền nhỏ, đường đường là Thiên Đế lại co ở mép bên cạnh, giống như sợ góc áo của mình không cẩn thận đụng vào Sư Yển Tuyết, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng. Không đợi Sư Yển Tuyết mở miệng lần nữa, Thiên Đế chắp tay nói: "Cáo từ." Nháy mắt hóa thành một đường cầu vồng biến mất không thấy nữa.

Sư Yển Tuyết ăn hạt sen xong, cả người nghiêng xuống chiếc thuyền nhỏ buồn ngủ, thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, tâm trạng của hắn cũng như đầm nước, rất lâu sau mới lật người, lẩm bẩm nói: "Phong Thính Lan... Là cái đứa nhỏ đó... Hồ nháo, lão tử còn lớn tuổi hơn cha hắn."

Lời này của Sư Yển Tuyết không sai, tuy nói vùng đại hoang này kết làm đạo lữ cũng không nhìn tuổi tác, nhưng hắn là thanh kiếm đệ nhất từ thiên địa sơ khai, năm đó lúc vượt qua thần ma lượng kiếp, Thiên Đế vẫn còn là tuổi làm việc hấp tấp bộp chộp. Bây giờ năm tháng dư thừa, vật đổi sao dời, Thiên Đế cũng không phải tiểu hỗn trướng đi sau như cái đuôi của hắn một miệng một câu "A Tuyết gả cho ta" nữa. Ai ngờ bây giờ lại cầu thân thay con trai, lẽ nào có lí đó.

Mà lúc này ở Tử Tiêu thần điện, Thiên Đế đang ở cổng do dự bồi hồi, một cơn gió thổi làm lật cửa điện ra, bên trong truyền tới thanh âm lạnh lùng: "Còn không vào đây."

Thiên Đế thở dài, cúi đầu ủ rũ đi vào, đứng trước vạn cuốn sách ở kệ cuốn, chính là đạo lữ của hắn.

"Ngươi chưa nói động vào Thần Quân." Thiên Quân Nguyên Tân không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Sẽ không phải là gặp Thần Quân rồi, lại lòng sinh không nỡ chứ?"

Thiên Đế nghẹn lại, nhất thời ủy khuất nói: "Nói cái gì vậy."

Thiên Quân lạnh lùng liếc Thiên Đế một cái, nói: "Không biết năm đó là ai thương nhớ người ta, bị người ta cự tuyệt, yêu mà không được. Hợp tịch cùng bổn quân, chẳng qua là thấy dung mạo của bổn quân ba phần giống như..."

"Đủ rồi!" Thiên Đế tức giận, nói: "Năm đó là ta hồ đồ, có phụ lòng ngươi! Nhưng nhiều năm như vậy rồi, tâm ý của ta như thế nào ngươi còn không biết sao? Ngươi là đạo lữ của ta, trong lòng ta nào còn dung được người khác!"

Thiên Quân phút chốc trầm mặc, nói: "Được rồi, ta biết ngươi và Thần Quân không có gì, đứng lên mà nói, quỳ hô cái gì."

Thiên Đế từ dưới đất đứng lên, phủi phủi đầu gối, mềm giọng nói: "Nguyên Tân, ngươi không hiểu lầm ta là được."

Thiên Quân gạt móng vuốt víu lên của đạo lữ, khép cuộn sách trên tay lại, nói: "Thần Quân ở đâu, ta đi cầu xin hắn."

Trên núi Lăng Dương.

Hành lang gỗ mun chín khúc, Sư Yển Tuyết đang dựa dưới hiên ngủ gà ngủ gật, trên vai đắp một chiếc y bào lụa hoa văn mây cuốn, tóc dài không buộc rơi xuống mặt đất, một chân hắn cong lại trước người, khuỷu tay đặt ở đầu gối, gió thổi một đóa hoa thương khung trạm lam rơi xuống y bào trắng như tuyết của hắn.

Thiên Quân đứng dưới hiên nhìn một lúc lâu, không hề lên tiếng.

Sư Yển Tuyết không giả vờ nổi nữa, thở dài một hơi, mở mắt ra: "Thiên Quân, nếu vẫn vì chuyện kia mà tới, thì mời về cho."

Thiên Quân trầm mặc, chậm rãi quỳ xuống.

Sư Yển Tuyết ngẩn ra, mi tâm nhíu lại.

Thiên Quân hành một đại lễ xong, nói: "Thần Quân tại thượng, hôm nay Nguyên Tân thành khẩn xin ngài cứu lấy con trai ta."

Trong lòng Sư Yển Tuyết thoáng căng lên: "Nhị điện hạ?"

"Phải, chính là con ta Phong Thính Lan." Thiên Quân cười khổ nói: "Vạn năm trước con ta dẫn quân trấn áp ma tộc ở biên giới, bị người ám toán thân mang trọng thương, không rõ tăm tích. Sau khi tìm về phát hiện linh trí(*) của nó thiếu cả, ta dùng hết toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng tu bổ được chút linh trí của nó. Trong thần hồn của nó thiếu mất một Canh Kim, trước mắt dựa vào ta độ Tân Kim(**) cho nó cũng không phải kế sách lâu dài. Chỉ sợ dùng không được bao lâu, sợ sẽ lo lắng về tính mạng."

(*) Linh trí 灵智: Tinh thần và trí tuệ.

(**) Tân Kim 辛金: Là một trong ngũ kim của dân gian.

Mà chân thân của Sư Yển Tuyết là một thanh kiếm, từng là thần binh sắc bén nhất trong trời đất, cũng là thân thể canh kim cứng rắn nhất. Nếu có thể hợp tịch tu luyện cùng Phong Thính Lan, tự nhiên có thể lấy dài mà bù đắp.

Thiên Quân lại nói: "Ta biết chuyện này thật sự mạo phạm Thần Quân, nếu Thần Quân bằng lòng cứu con ta một mạng, ta nguyện cắt một nửa chân thân chữa thương cho Thần Quân."

Thiên Quân Nguyên Tân là linh thực(*) bẩm sinh có số lượng không nhiều, mệnh cách chính là dược lý, chân thân của hắn là một gốc tiên thảo. Năm đó thần ma lượng kiếp, Sư Yển Tuyết vì tiêu diệt giết ma tộc, chân thân bản thể rạn nứt, từ đó ốm yếu suy nhược, tàn phế, liền lui vào trạng thái dưỡng lão trước. Nếu có thể được một nửa chân thân của Thiên Quân, đương nhiên là rất bổ ích với hắn. Chỉ có điều...

(*) Thực vật có linh tính.

"Đừng vờ vịt." Sư Yển Tuyết có chút phát sầu day day khóe mắt, nói: "Nỗi đau thương tổn đến chân tâm, không phải dễ gánh như vậy. Chuyện của nhị điện hạ thật sự không có cách nào khác sao?"

Thiên Quân nói: "Nếu có một chút phương pháp, đã không dám quấy rầy Thần Quân."

Sư Yển Tuyết không nhịn được thở dài, trầm mặc rất lâu mới nói: "Ngươi không cần tự cắt chân thân, phía nhị điện hạ kia bổn tọa sẽ tận lực là được." Hắn lung lay lảo đảo đứng dậy, đóa hoa thương khung xanh thẳm trên vạt áo chấn động rơi xuống, hắn nhảy ra dãy núi trắng xóa xa xa, nói: "Dẫu sao mấy vạn năm nay, các ngươi cũng chưa từng ghét bỏ bổn tọa phế thân một giới, còn chiếu cố cho bổn tọa."

Chín đỉnh núi Lăng Dương này là nơi tập trung linh khí trời đất, đạo trường(*) như vậy mà Thiên Đế lại đưa cho một thanh phế kiếm như hắn, để hắn có thể ở đây thanh tịnh chữa thương.

(*) Đạo trường: Nơi tu luyện hoặc làm phép của tu, đạo sĩ.

"Thần Quân nặng lời rồi, nếu không có Thần Quân năm đó thần ma lượng kiếp thẳng người đứng ra, thì sẽ không có Tử Tiêu thiên đình của bây giờ." Thiên Quân nói xong, đầu ngón tay hiện lên ánh sáng nhạt, còn chưa làm gì, đã bị Sư Yển Tuyết nắm chặt lấy cổ tay.

"Đã nói không cần vờ vịt rồi." Sư Yển Tuyết bất đắc dĩ nói: "Tính tình hiếu thắng như vậy, sẽ chịu khổ đấy."

Thiên Quân hơi ngớ ra, trên tay có lực xiết chặt, nâng hắn từ mặt đất dậy.

"Đi chuẩn bị đi." Sư Yển Tuyết duỗi tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một cây dù vàng nhạt, hắn mở ô bước vào con đường nhỏ hoa thương khung bay lả tả đầy trời, đầu cũng không quay lại nói: "Bổn tọa mệt rồi, Thiên Quân đi thong thả không tiễn."

***

Tác giả có lời nói: CP chính: Phong Thính Lan x Sư Yển Tuyết.