Kiếm Chủng

Chương 82: Phương Thốn đệ tử Lý Hoài Bộ

Edit: knoiram

Yêu sinh, thường sẽ có một vài chuyện nhất định phải làm, trả ơn là việc đứng đầu điển hình. Thế giới con người tồn tại ơn dưỡng dục, nhưng yêu thì không có. Mỗi cái yêu quái ra đời hầu hết là trời sinh đất nuôi, nhưng thời điểm từ phàm thú lột xác thành yêu, cái cần chính là cơ duyên, nương theo những cơ duyên mà tới, thường có rất nhiều ơn đức phải báo.

Đối với chúng yêu, điều đấy giống như ơn sinh thành.

Lột xác thành yêu từ phàm thú là một cơ duyên, còn hóa hình, có thể nói là một cái kiếp. Độ kiếp hóa hình là chuyện cực kỳ hung hiểm với yêu quái. Rất nhiều yêu quái vượt qua kiếp nạn, hóa hình thành yêu là nhờ vào con người trợ giúp, một số còn được thần linh phù hộ.

Cho nên nhân gian mới có những truyền kỳ yêu quái tu hành ngàn năm biến thành người, đi tìm chuyển thế chi thân của vị ân nhân đã giúp đỡ mình năm xưa. Mà yêu quái được thần linh phù hộ rất nhiều kẻ quy về dưới chân thần linh, hoặc làm hộ pháp, hoặc làm thú cưỡi.

Kim Tượng Đế sau khi khai linh, cơ duyên cuộc đời hắn gặp năm vị ân nhân, một vị là sơn thôn thầy đồ, một vị là sư huynh Tuệ Ngôn đã chết dưới tay Hoa Thanh Dương của Huyền Thiên Môn, một vị sư huynh khác bị Linh Sơn Bồ Tát dẫn đi là Trí Thông, cùng với Thanh Y cô nãi nãi và sư tôn của hắn.

Thầy đồ và Tuệ Ngôn sư huynh đã chết, thầy đồ chết già, Tuệ Ngôn sư huynh thì thù đã báo, sự tình của sư tôn, dựa vào tu vi của bản thân hẳn là hắn không thể giúp ích gì. Chỉ có Trí Thông sư huynh và Thanh Y cô nãi nãi, hai người họ thân đều khốn ở Linh Sơn, cho nên Linh Sơn là nơi Kim Tượng Đế nhất định phải đến.

"Nhìn ngươi lạnh lạnh lùng lùng, không nghĩ rằng lại là một con yêu trọng tình trọng nghĩa". Lý Hoài Bộ nói, khí tức trên cơ thể Kim Tượng Đế từ trên xuống dưới đều thanh lãnh, nhất là ánh mắt khó gần của hắn.

"Vậy ngươi hãy nói lý do muốn đến Linh Sơn, nếu nghe thuận, ta sẽ mang ngươi đi, thế nào?" Lý Hoài Bộ vừa cười vừa nói.

"Không làm phiền, ta tự mình đi tiếp, rượu đã đưa đến, cáo từ". Kim Tượng Đế nói xong liền quay người bỏ đi, không một chút ngập ngừng.

Nhìn Kim Tượng Đế đi khỏi, gương mặt nhợt nhạt xấu xí của Lý Hoài Bộ chợt có tiếu ý.

"Chủ nhân nên bắt tên yêu quái đó lại, nếu thuần phục được hắn rồi đem bán nhất định sẽ rất được giá, bằng không giữ hắn lại trong quán rượu cho khách khứa thưởng lãm cũng không tệ đâu nha". Quỷ Linh áo trắng sau lưng Lý Hoài Bộ mở miệng sau khi Kim Tượng Đế đã đi khỏi.

Nét cười của Lý Hoài Bộ chợt thu lại, con mắt ti hí hiện sát khí, gã nói: "Tốt đấy, còn biết chỉ điểm cho ta nữa".

Quỷ Linh hoảng sợ quỳ sụp xuống, nói nhanh: "Chủ nhân, bạch nô không dám, bạch nô biết sai rồi".

"Hừ". Lý Hoài bộ hừ một tiếng, bỏ đi.

Quay trở lại mật thất tu hành, Lý Hoài Bộ buông lỏng khuôn mặt lạnh lùng, mặt gã xuất hiện nét bị thương nồng đậm.

"Sư phụ, nhiều năm rồi, ta người không ra người quỷ không ra quỷ sống tạm bợ ở chỗ này, không dám trở về dương gian, càng không dám gặp người. Vốn tưởng kiếp này đã không còn liên quan gì đến Phương Thốn Sơn nữa rồi, không ngờ hôm nay gặp được truyền nhân của Phương Thốn Sơn. Sư phụ, hắn là đệ tử mới của người sao? Chữ lót là gì thế?"

"Đệ tử Phương Thốn Sơn gần đây thưa thớt, mà sư phụ người chọn đồ đệ lại không nhìn tư chất, chỉ nhìn cơ duyên, cho nên thành danh không được mấy ai. Đệ tử đần độn mơ mộng nghe người truyền pháp, đáng tiếc học nghệ không tinh, kết thù với người ngoài buộc phải chạy tới cái U Minh này, trốn chui chốn nhủi. Sư đệ xuất hiện là do người an bài sao? Sư phụ người đang triệu gọi ta phải không?"

Lý Hoài Bộ rơi nước mắt, gã quỳ xuống, bái lạy bức họa trên vách tường mật thất thật sâu.

****

Kim Tượng Đế nghĩ lại tên Lý Hoài Bộ kia hỏi quá nhiều, điều này rất bất thường cho nên sau đó hắn bỏ đi. Hắn không biết gã Lý Hoài Bộ thật sự muốn cái gì, nên hắn chọn cách cự tuyệt. Không trách được hắn, bởi vì đối với tất cả sinh linh trên đời, mọi sinh linh bên trong Quỷ Súc Quật đều tà ác.

Rời quán rượu chữ Hoài, đi vào đường lớn, mắt hắn nhìn thấy tất cả đều là quái vật, so với thành thị ở nhân gian thì hoàn toàn trái ngược, trên đường cũng có hàng quán, nhưng mà thiếu thốn đủ thứ.

Xa xa, hắn nhìn thấy một đám quỷ súc đang áp giải mấy người đi tới, rồi quẹo vào một tòa phủ lớn.

Sau khi đi dạo vòng quanh Quỷ Súc Quật, hắn quyết định rời khỏi nơi này, bởi hắn bước chân đến đâu cũng bị lũ quỷ súc nhìn trân trân, giống như một con mồi lọt vào mắt bầy dã thú, khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc này, đột nhiên có một nử tữ mặc đồ màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn.

"Mới đây mà đã muốn bỏ đi rồi, sao không ở lại chơi lâu một chút?" Nàng đương nhiên không phải người, chỉ là một nữ tử có tu vi khá cao trông rất giống người mà thôi.

"Ta chỉ ngang qua chỗ này, nên đương nhiên phải rời đi". Kim Tượng Đế nói xong liền thong thả cất bước.

Quỷ Súc Quật không có cái gọi là cửa thành, chỗ ra vào thành là nơi có hai khối đá cao như hai cái cột, hơn nữa không có người canh gác, cũng giống như vậy, đánh nhau ở chỗ này căn bản không có ai quản.

"Hà tất vội vã như thế, quật chủ của chúng ta muốn gặp ngươi."

"Quật chủ?"

"Đúng, đi theo ta."

"Quật chủ các người tại sao muốn gặp ta?" Kim Tượng Đế hỏi

"Chuyện đó ngươi hỏi Quật chủ ấy." Nữ nhân áo đỏ nói.

"Nếu ta nói không thì sao." Kim Tượng Đế hỏi.

Quỷ Súc Quật quật chủ chẳng thể nào khi không lại muốn gặp mình.

"Thì ngươi cũng không quản được, ha ha, quy tắc của quật chủ là không bao giờ bỏ qua một miếng ăn ngon."

Bề ngoài Kim Tượng Đế trông như một vị thần tiên, bọn quỷ súc khác không dám có ý định gì với hắn, nhưng Quật chủ nọ thì ngược lại. Nữ tử áo đỏ biết rằng chỉ có mỹ vị cỡ này mới khiến quật chủ tỉnh lại, mà khi ngài tỉnh lại, nếu không có đồ ngon để ăn thì bọn thủ hạ nàng dễ gặp nguy hiểm.

Kim Tượng Đế đưa chân bước đi, có điều, lần này nữ tử áo đỏ đã hóa thành một phiến huyết vân đuổi theo.

Kim Tượng Đế đầu không quay lại vung tay về phía sau, một vết rách lớn xuất hiện xé mở đám mây máu.

Đám mây không hề tản đi, nhưng Kim Tượng Đế cũng mặc kệ, bên trong vết rách kia bỗng có gió lớn thổi ra, gào rít, thổi bay đám mây máu, còn hắn thì rất nhanh biến mất tại chỗ.

Độn một cái từ chỗ đó, Kim Tượng Đế có thể đi ít nhất ngoài trăm dặm, nhưng trong lòng hắn đã có một cảm giác sợ hãi dâng lên. Quay đầu lại, trông thấy cửa vào Quỷ Súc quật, hóa ra bản thân đã độn hành từ nội thị Quỷ Súc quật ra bên ngoài, mà trên không trung phía đăng kia đã có một mảnh màu đỏ sậm xuất hiện.

Phiến màu đỏ đấy nhanh chóng tràn ra khắp thiên không, trong đó có một cái xúc tu màu đen dựng cao lên, lúc Kim Tượng Đế nhìn rõ, cũng là lúc nó ào ào lướt xuống.

Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, tai Kim Tượng Đế chỉ còn nghe được âm thanh xúc tu xé gió lao tới từ nơi rất xa đằng kia.

Chỉ thấy xúc tu không thấy bản thể, vừa rồi Kim Tượng Đế vốn có thể độn đi cả trăm dặm, nhưng rốt cục chỉ thoát ly được một đoạn, đủ để thấy sự lợi hại của quật chủ.

Một thanh kiếm hiện ra trong tay hắn, người hắn tỏa ra pháp ý sắc bén, một kiếm ngưng trọng đâm ra hóa thành một đạo kim quang, Kim Tượng Đế cả người biến mất.

Kim quang lướt đi, hư không xuất hiện vết rách, kéo xuống bên trên cái xúc tu cực to và dài nọ. Bên trên xúc tu không bất ngờ tràn ra trận trận vầng sáng, vết rách căn bản không thể nới rộng ra.

Kim Tượng Đế cảm thấy bản thân độn hành hết sức khó khăn, nếu như bình thường độn đi là quần áo nhẹ tênh, vậy mà bây giờ giống như gánh một ngọn núi mà độn.

Tạo dựng một địa phương ngay giữa U Minh giới thế này mà không bị âm binh địa phủ tiêu diệt, quả là một nhân vật mạnh đến đáng sợ.

Liệt diễm, lôi đình, phong vũ, sương mù xuất hiện khắp không trung, tuy không giúp Kim Tượng Đế đánh bại quật chủ kia, nhưng đủ giúp hắn hộ thân.

Lý Hoài Bộ từ xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười nói: "Tư chất như vậy trách sao, có lẽ sư tôn rất thích hắn, đáng tiếc thời gian tu hành ngắn ngủi. Bất quá, đã đến được đây, ta không thể để ngươi bị thương."

Lý Hoài Bộ nhắm một phương hướng rồi bước đi, thân ảnh của gã xuyên qua hết thảy chướng ngạy, đi về phía sâu bên trong Quỷ Súc quật.

Chỗ đấy là Đại Sơn, dưới chân núi có một sơn động, không gian trong sơn động khá lớn. Trong sơn động, lại có một cái độc viêm chiểu (hồ độc). Mà trong hồ độc có một tên quái vật nhền nhện, chỉ là chân của hắn không cứng như chân nhền nhện, mà lại mềm mại. Đầu hắn chi chít những con mắt, tròng mắt tỏa ra hào quang màu xanh như lam bảo thạch, khi Lý Hoài Bộ đi tới trước cửa sơn động, trong không trung vang vọng tiếng nói của hắn:

"Lý Hoài Bộ, địa phương này là nơi ngươi không nên đến, bây giờ không phải là thời điểm ngươi nên xuất hiện." Giọng nói đầy giận dữ, nhưng lại có phần kiêng dè.

"Ta có nên đến hay không sợ không phải do ngươi quyết định." Lý Hoài Bộ nói.

"Trước đây ta thu lưu ngươi ở chỗ này, ngươi dám phản ta?"

"Nói thì nói cho đúng, lúc đó không phải ngươi thu lưu ta mà là ngươi không làm gì được ta, nên để ta tùy ý ở lại Quỷ Súc quật." Lý Hoài Bộ bước từng bước vào, người hắn gợn sóng nhàn nhạt, phảng phất có thể đẩy lui mọi thứ khỏi người hắn.

"Mắc cười, từ lúc tinh nhãn của ta đoạt lấy vị trí quật chủ đến nay, thiên tiên còn đã nếm qua, ngươi là cái thứ gì chứ."

Theo tiếng nói vang lên, vách núi phía trước Lý Hoài Bộ bỗng hiện tinh quang, tinh quang như đôi mắt, đồng thời, một quái vật vừa giống nhện vừa giống bach tuột đổ bóng trên vách núi.

Điểm tinh quang dần sáng lên, hóa thành một mảnh tinh đồ, tinh đồ cuốn một cái, bao phủ cả người Lý Hoài Bộ.

Lý Hoài Bộ biến mất, chỗ hắn đứng lúc ban nãy chỉ còn một mảnh tinh quang mê ly quỷ dị, nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ hoa mắt thần mê.

"Lý Hoài Bộ, xem ngươi thoát khỏi Mê Thiên Tinh Nhãn Đồ của ta bằng cách nào đây."