Kiếm Chủng

Chương 16: Xa hỏi Kiếm Tiên tên là gì

Tên gốc hán việt: Diêu vấn kiếm tiên thị hà danh

Ma Thiên Đại Vương mang theo mùi rượu nồng đậm tiến tới, còn chưa đi vào tĩnh thất đã hô lớn: “Phu nhân”

“Phu nhân, nàng cùng ta ra ngoài gặp mấy vị hiền đệ” Ma Thiên Đại Vương chưa dừng bước thì đã nói hết lời.

“Đại Vương, điều này không hợp với lễ tiết, nào có chuyện tân nhân đi gặp khách lúc này” Thanh Y vội vàng nói, âm vực cao vút không có một chút lo nghĩ nào của khi trước

“Đều là huynh đệ nhà mình cả, không có việc gì đâu”

Sự tình có chút ngoài ý muốn, không nghĩ rằng Ma Thiên Đại Vương lại bảo Thanh Y đi gặp người, điều này rất khác với lúc trước thương nghị, Thanh Y tỏ vẻ khó xử, Ma Thiên Đại Vương vội nói: “Đều là huynh đệ nhà mình cả, không có ai nói gì đâu”

Thanh Y tựa hồ lấy đại cục làm trọng nói: “Vậy thì được, ta sẽ cùng Đại Vương đi ra ngoài chúc rượu chư vị thúc thúc”

“Tốt, ha ha…” Ma Thiên Đại Vương cười to tựa như cực kỳ thỏa mãn với Thanh Y

Kim Tượng Đế đương nhiên biết rõ Thanh Y cũng không để ý đến lễ tiết mà là vì đang nghĩ đối sách, hắn biết Thanh Y nhất định sẽ động thủ tuy nhiên không phải trong tĩnh thất mà là ở bên ngoài. Hắn nhìn sắc mặt của Ma Thiên Đại Vương một chút, nhớ tới lời Thanh Y đánh giá hắn: “Một gã hám danh tự đại lại thích văn hóa nhân gian. Pháp lực tuy cao nhưng mới chỉ là yêu khai trí, không thể khai tuệ”

Theo lời Thanh Y thì yêu có ba giai đoạn: Khai linh, khai trí, khai tuệ, lần đầu tiên Kim Tượng Đế nghe tới điều này, trong lòng hắn nghĩ chính mình cũng mới chỉ khai trí thôi, khi hỏi Thanh Y thuộc giai đoạn nào thì nàng đắc ý nói mình đã sớm khai trí rồi

Thanh Y cầm rượu trên bàn, lấy thêm một cái li rồi đi ra bên ngoài. Nàng không gọi Kim Tượng Đế, hết thảy hi vọng đều gửi gắm cả vào bình rượu độc. Kim Tượng Đế thì lại không có lòng tin với rượu độc của mình, so ra thì Thanh Y còn tin tưởng hơn hắn.

Kim Tượng Đế cũng không đi theo mà trốn kỹ trong tĩnh thất, trong lòng nhớ lại nhiều năm đối địch như vậy cũng đúng là không có ai có thể sống sót sau khi trúng độc của mình cho dù là đại yêu có pháp lực cao hơn nhiều, đương nhiên là trừ Thanh Y ra, chẳng những nàng không trúng độc mà còn nói độc của Kim Tượng Đế rất ngọt, rất thơm.

Trong Ma Thiên Động, Thanh Y đang hành lễ với mọi người, bất luận là khí chất ôn nhu hay thanh tĩnh cũng khiến mọi người nhìn không chớp mắt hơn nữa hôm nay nàng còn mặc phượng hoàng bào và phượng hà quan, trong vẻ dịu dàng còn lộ ra nét xinh đẹp.

“Chị dâu còn đẹp hơn vương hậu nhân gian nghìn lần”

“Dịu dàng ôn nhu..(ôn uyển nhu tĩnh..)”

“…”

Mấy vị đại vương cùng bàn với Ma Thiên tán thán, Ma Thiên thì đứng một bên nói: “Đáng tiếc Nhạc Chân hiền đệ đã rời đi”

Thanh Y thì thẹn thùng đứng một bên khẽ cúi đầu. Lúc này nàng cầm bầu rượu muốn tiến lên mời rượu, mới bước được một bước thì đôt nhiên nói: “Các thúc thúc tán dương sai rồi, đại vương còn sợ ta chạy mất nên bây giờ vẫn còn giam giữ pháp lực của ta đó!”

Khuôn mặt Thanh Y đỏ ứng, vừa nói vừa rót rượu cho họ. Bộ dáng làm nũng này khiến cả bàn cười to, Thôn Thiên Đại Vương lập tức lớn tiếng nói: “Đại ca, ngươi làm không đúng rồi… Chị dâu ôn nhu như vậy tại sao lại bỏ chạy được”

Mấy người khác cũng phụ đạo: “Đúng vậy, làm sao sẽ bỏ chạy được”

Ma Thiên Đại Vương nao nao rồi lập tức cười to: “Phu nhân chớ trách nhất thời ta quên mất”. Vừa nói vừa điểm một ngón tay giải cấm chế trên người Thanh Y. Nàng cảm nhận được pháp lực lưu chuyển thì trong lòng cảm thấy mừng rỡ. Trên mặt lại lộ vẻ thẹn thùng nhưng dịu dàng nói: “Đa tạ đại vương”

Thừa dịp này nàng cũng đổ đầy chén rượu của mọi người nói: “Kính đại vương và chư vị thúc thúc một chén rượu”

Trong lòng Kim Tượng Đế hơi lo về Thanh Y nhưng hắn vẫn không đi ra ngoài, hắn cũng chẳng thế giúp được gì vì vậy theo bản năng hắn chọn một nơi vẳng vẻ để trốn kỹ, trái tim hắn đột nhiên truyền tới sự triệu hoán của Thanh Y, hắn lập tức quên đi việc ẩn trốn, toàn thân bắn vọt lên, xẹt qua hư không như một đạo kim quang. Sau khi chạm đất lại tiếp tục bật lên, trong lòng hắn nghĩ tới việc Thanh Y đã xảy ra chuyện.

Nhưng khi hắn đi ra ngoài thì quang cảnh vô cùng nào nhiệt, Thanh Y bưng bầu rượu đứng cạnh Ma Thiên Đại Vương, mắt nhìn vào mọi người trên bàn rượu, hắn không biết Thanh Y đã cho bọn họ uống rượu chưa. Nhưng dựa vào tính cách của Thanh Y thì nhất định là bọn họ đã uống rồi.

Một đám người trên bàn của Ma Thiên Đại Vương vẫn ngồi im tại chỗ, trên mặt âm tình bất định. Kim Tượng Đế không biết họ có trúng độc nhiều không cũng không biết là họ có trúng độc chí mạng không.

Ngay khi hắn còn đang nghi hoặc thì Ma Thiên Đại Vương đã mở miệng nói với mấy người trên bàn: “Chư vị hiền đệ đã hiểu vì sao ta phải giam cầm pháp lực của nàng chưa?” Y liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Rượu độc, một bình rượu độc cũng muốn đánh gục chúng ta sao, hắc hắc…”

Sắc mặt Kim Tượng Đế đại biến, vội ngẩng đầu nhìn Thanh Y, chỉ thấy sắc mặt nàng cũng tái nhợt, liên tục lùi về phía sau.

“Đi…”

Lời của Thanh Y mới dứt thì thân thể đã hóa thành một cơn gió chạy về phía của động, Kim Tượng Đế cũng hiểu rượu độc đã bị uống hết cũng đã bị phát hiện, lập tức hóa thành một đạo kim quang bắn ra ngoài động. Bọn họ lúc này không còn có lựa chọn nào khác, Thanh Y tuyệt đối không muốn trở thành phu nhân của Ma Thiên Đại Vương, sự tình đã bại lộ thì chỉ còn cách chạy trốn thục mạng nhưng bọn họ cũng biết muốn chạy trốn cũng chỉ là hy vọng xa vời nhưng vẫn dốc toàn lực chạy về phía cửa động.

Đám tiểu yêu còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì vẫn đang ăn to uống lớn, huyên huyên náo náo, còn có đám nhạc sĩ từ quốc gia phương nam vẫn cố sức diễn tấu bởi họ không biết vận mệnh mình sẽ ra sao cũng không biết trong động phủ đã xảy ra chuyện gì.

“Muốn chạy ư?”

Thanh âm lạnh lùng của Ma Thiên Đại Vương truyền tới, lúc này Kim Tượng Đế đã chạy tới cửa động còn Thanh Y thì đã chui ra khỏi động, ngay khi hắn nghĩ rằng mình sẽ trốn được khỏi Ma Thiên Động thì một cơn gió đã nuốt lấy hắn, theo sau ngọn gió là một đạo bạch quang lạnh thấu xương.

Bạch quang đập vào mắt như ánh sáng mặt trời, cực kỳ chói mắt, trong mắt, trong tâm của Kim Tượng Đế có cảm giác đã bị đạo bạch quang kia xâm chiếm, trong chớp mắt thân thể cứng ngắc. Bạch quang lóe lên rồi biến mất. Kim Tượng Đế nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, định thần lại mới biết đã nằm trong ngực của Thanh Y, còn nàng đã té ngã, phượng hà quan đã rơi, tóc đen rối bời trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi từ miệng chui vào trong cổ, hết sức bắt mắt.

Càng khiến Kim Tượng Đế giật mình chính là một mũi kiếm lạnh như băng đang chỉ vào cổ họng Thanh Y, khiến cho Thanh Y không thể nâng cằm lên. Chuôi kiếm này nằm trong tay một người mặc đạo bào màu trắng, gã khẽ cúi đầu, lạnh lùng nhìn nàng, Kim Tượng Đế cảm thấy ánh mắt của gã còn lạnh hơn cả kiếm, còn khiến lòng người buốt giá hơn cả kiếm.

Gã lạnh lùng nhìn Thanh Y, nàng cũng nhìn lại hắn, trong mắt đầy sợ hãi, cổ họng trắng như tuyết nằm dưới lưỡi kiếm tỏ ra mảnh mai.

Một chút ánh nắng từ tầng mây chiếu vào thân kiếm, phản xạ ra một vùng bạch quang chiếu vào trong mắt Kim Tượng Đế. Trong lòng hắn cả kinh, bạch quang lóe lên rồi biến mất, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo lướt qua người mình, trong lòng thở dài một hơi, nghĩ thầm gã đã đi vào tìm bọn Ma Thiên Đại Vương.

Đến khi hắn ngẩng đầu lên mới hìn thấy Thanh Y đã nàm trên mặt đất, trên cổ họng có một vòng đỏ tươi như sợi chỉ, máu từ đó chảy ra. Trong sát na đó trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng, nhìn con mắt Thanh Y vẫn đang mở ra trừng trừng, ánh mắt rất sống động, có ba phần sợ hãi, ba phần cầu khẩn, ba phần kiên nghị.

Trong đầu Kim Tượng Đế vang lên những tiếng ông ông, hắn ngẩn người nhìn Thanh Y, một sát na sau đột nhiên hắn bừng tỉnh, trong lòng kìm không được vội dùng thân thể quấn quanh vết thương, đồng thời còn nhả độc độc lên đó. Hắn không biết mình muốn gì, cũng không biết phải làm sao, tất cả những hành động này đều tới từ bản năng của mình.

Hắn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiếu của tiểu yêu trong Ma Thiên Động cũng không chứng kiến được kiếm quang màu trắng giăng khắp động. Đạo nhân áo bào trắng cất bước như biến hóa, thân như âm ảnh, kiếm như điện mang, kiếm quang lướt qua không ai có thể chống lại, không gì cản nổi.

Thôn Thiên đại vương nổi giận gầm lên một tiếng, mở ra một cái miệng to như vạc nước lớn cố gắng nuốt đạo nhân áo bào trắng, bạch quang lóe lên, kiếm quang đâm thẳng vào miệng, Thôn Thiên Đại Vương ngã trên mặt đất.

Hồng Bào lão tổ vung tay lên, sâu độc màu đỏ tuôn ra bay đầy trời, kiếm quang hóa thành một tấm lưới, giống như đang bắt bươm bướm vậy, từng con từng con bị xoắn nát rơi xuống trên nền đất. Hồng Bào lão tổ kêu lên một tiếng kinh sợ, hất áo bào hóa thành một đám sương đỏ bỏ trốn, kiếm quang đâm vào sương đỏ, một vùng kiếm quang bùng lên, trong sương đỏ một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sương đỏ tiêu tán, Hồng Bào lão tổ té trên mặt đất, tứ chi chia lìa, đầu lăn sang một bên.

Khô Cốt đại vương quay người bỏ chạy, kiếm quang vọt tới tựa như thủy ngân, trong chớt mắt đã bao phủ cả người y, trong kiếm quang Khô Cốt đại vương thậm chí còn không kịp kêu lên thì đã bị xoắn thành bột phấn. Kiếm thế không ngừng mà còn lại tăng vọt tựa như tuyết lở trên núi cao.

Vô Diện Đại Vương hóa thành một đám khói đen, Kim Hà Lão Yêu biến mất trong một vùng hào quang còn Ma Thiên Đại Vương đã lặn vào trong túi Càn Khôn. Thế nhưng bất luận như thế nào thì bọn họ đều bị kiếm quang tựa như núi tuyết sụp đổ cuốn vào.

Kiếm quang bắn ra bốn phương tám hướng, khí thế lăng lệ ác liệt, sát khí tung hoành, hào quang vạn trượng khiến bên trong Ma Thiên Động sáng như bên ngoài.

Kim Tượng Đế tuyệt không sợ hãi, thậm chí không nghĩ tới việc bỏ chạy, hắn chỉ cố gắng quấn chặt cổ của Thanh Y, không để cho máu chảy a. Nhưng thân thể vốn hàn nhiệt bất xâm của hắn lại cảm thấy thân thể của Thanh Y càng lúc càng lạnh

Hắn không biết phải làm sao trong lòng chỉ nghĩ: “Làm sao cô có thể chết được, tại sao lại chết, cô còn chưa giải thanh ty chú trên người ta, còn chưa mang ta tới Sư Đà Lình tìm Sư Đà Vương điểm hóa, còn chưa đưa 2 cuốn Huyền Thiên Cương Khí và Phong Độn Thuật cho ta. Tại sao có thể chết được, tại sao…”

Hắn nghiêng đầu nhìn vào Ma Thiên Động, chỉ thấy trong động máu chảy thành song, không có một yêu nào nguyên vẹn, một đạo nhân mặc áo bào trắng đứng lặng yên giữa thi cốt đầy đất, giữa dòng huyết hà, toàn thân không có một vệt máu nào.

Kiếm của gã đã sớm nằm trong vỏ nhưng người gã còn lạnh hơn cả kiếm.

Gã nhìn Kim Tượng Đế, hắn không tránh không né ánh mắt của hắn, lúc này Kim Tượng Đế không có một chút sợ hãi nào.

Đạo nhân áo trắng mới cất bước đã ở trước mặt Kim Tượng Đế, ánh mắt lạnh như băng ghim lên người hắn.

Gió tựa như cũng đông lại, ánh mắt gã còn lạnh hơn kiếm của gã.

Một chút ánh nắng lại chiếu xuống, rơi trên người đạo nhân áo trắng, gã đột nhiên quay người cất bước trong ánh sáng mặt trời, mới một bước mà thân hình đã nhạt nhòa

“Ngươi tên là gì?” Kim Tượng Đế lớn tiếng gọi khi đạo nhân áo trắng sắp sửa biến mất.

Sơn cốc trống trải, vang vọng thanh âm của hắn nhưng không có người đáp lời.