Mấy tháng sau, chuyện này đã được truyền bá xôn xao khắp giang hồ. Trong các trà quán tửu lâu, mọi người đều đang phỏng đoán vì sao một đôi nam nữ kiếm khách được võ lâm kính ngưỡng như vậy đột nhiên lại trở thành tay sai cho Ma Cung, nhiều ý kiến khác nhau, nhưng chưa kết luận được gì. Mặc dù Nghiêm lão minh chủ bị bức bách phải phát ra giang hồ lệnh, song trên khắp giang hồ đều không tìm được bóng dáng đôi nam nữ đó.
Tây Linh tiểu trúc dưới chân núi Cô Sơn, người không phòng trống, Tạ Hồng Ảnh ẩn cư mười năm vậy mà lại bỏ nhà cũ không biết đi đâu, Trầm Tuân, người vốn hành tung bất định lại càng vô tung vô tích.
Thời gian trôi qua được nửa năm, đúng là: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xử mang mang giai bất kiến [1]
“Muốn tìm hai người bọn họ, nói dễ vậy sao”. Nghe thấy thủ hạ tất cả đều tay không trở về, Chưởng môn các phái trong Đỉnh Kiếm các đều chau mày nhíu mặt nhưng Nghiêm lão minh chủ lại thở dài một hơi, vuốt râu lắc lắc đầu: “Đều là nhân vật thần long hành không, giờ phút này nếu như cố ý che giấu hành tung, với khả năng của bọn họ, muốn trong trời đất mênh mông này mà tìm ra hai người đó chỉ sợ cũng chẳng dễ dàng”.
“Tìm được rồi thì có thể như thế nào, dù sao cũng không đánh lại!” Lập tức có người khẽ nói một câu, mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng phát ra câu nói, đó là cháu gái Nghiêm Linh Nhi của Minh chủ đang đứng một bên. Thiếu nữ khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, bĩu môi nhìn các vị đại hiệp Trung Nguyên trong sảnh đường.
“Linh Nhi, không được vô lễ!” Nghiêm lão minh chủ giận dữ trách mắng một câu, Nghiêm Linh Nhi “hứ” một tiếng, ngoan ngoãn vâng lời ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt lại đảo qua đảo lại, trong mắt còn đầy vẻ bất phục.
Các nhân sĩ võ lâm trong sảnh đường mặc dù không nói ra nhưng trong lòng đều chấn động, biết rõ lời nữ oa nhi nói không phải là giả, nhưng nếu không tìm ra được hai người này hỏi cho rõ ràng để bắt lấy Ma Cung thiếu chủ kia thì mặt mũi của võ lâm Trung Nguyên còn biết để ở đâu. Mọi người trong lòng thực sự vẫn luôn nghĩ, cứ tìm mãi không thấy như vậy cũng là điều tốt, nếu như thực sự tìm ra, không biết sẽ còn phải gây ra náo loạn như thế nào.
“Khái khái, các vị, lão hủ lần này triệu tập mọi người đến Đỉnh Kiếm các, thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng”. Trong không khí trầm mặc gượng gạo, ho khẽ một cái, Nghiêm lão minh chủ mở miệng rồi nhìn thập đại Chưởng môn trong sảnh đường. Lão mới mở miệng thì lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người, hoàn toàn gạt bỏ chuyện này sang một bên, “Lão hủ sang năm sẽ là vừa tròn sáu mươi, tuổi tác cao như vậy, tái đảm nhiệm chức vị Minh chủ cũng là lực bất tòng tâm. Cho nên, ta muốn vào ngày sinh nhật sang năm thì rửa tay thối ẩn, nhưng Giang Hồ Minh không thể một ngày vô chủ, sang năm tới sẽ trao lại gánh nặng này, lão hủ muốn trong võ lâm tìm ra một nhân tuyển thích hợp, mang ngôi vị Minh chủ này truyền cho y”.
Đỉnh Kiếm các tức thì tĩnh lặng như tờ, ngay cả hơi thở cũng đều không nghe thấy, các vị Chưởng môn nhân trong mắt đều phát sáng, không khỏi nắm chặt tách trà trong tay, Nghiêm Luy lão minh chủ chấp chưởng Giang Hồ Minh hơn hai mươi năm, dẫn dắt võ lâm Trung Nguyên trải qua mấy lần đại kiếp, uy vọng vô cùng. Lão nếu như không nói ra, trong võ lâm căn bản không ai dám nghĩ biện pháp tranh đoạt. Nhưng lúc này lão lại nói thẳng là thối vị, dục vọng tranh đoạt quyền vị tựa như con rắn đang ẩn núp trong lòng các vị Chưởng môn đột nhiên ngóc đầu trở dậy.
“Mọi người trở về cũng thay lão hủ lưu ý một chút, nhìn xem môn phái nào trong giang hồ có anh tài đủ để đương nhiệm, nếu như mọi người công nghị nhất trí, chờ ngày mười lăm tháng mười một sang năm, lão hủ sẽ mang ngôi vị Minh chủ chắp tay nhượng lại”. Chậm rãi nói ra một quyết định trọng đại như vậy, trong sảnh đường là một khoảng yên tĩnh, ho lên vài tiếng, Nghiêm Luy lão minh chủ trong mắt có vẻ mệt mỏi, Nghiêm Linh Nhi một bên sát ngôn quan sá [2], bèn chạy ra sảnh đường níu ghế dựa của gia gia: “Được rồi, gia gia mệt rồi, chính sự cũng đã nói rồi. Đi ăn thôi”.
“Vớ vẩn”. Nghiêm lão minh chủ khẽ cười gạt tay của tôn nữ ra, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ sủng lịnh. Chưởng môn các phái thấy như vậy đều lũ lượt cáo từ, lòng mang tâm tư mà lui ra, đưa mắt nhìn lẫn nhau, mặc dù đầu lưỡi nói mấy câu khách khí từ biệt nhưng trong lòng đã sớm vì chức Minh chủ sang năm mà nổi lên toan tính đố kỵ lẫn nhau.
Trong nhất thời, Đỉnh Kiếm các chỉ còn lại tổ tôn hai người, yên lặng khác thường.
“Nha, gia gia người thật thông minh, mặc cho bọn họ lên trời xuống đất thế nào cũng không ngờ đến Phương Chi Giới lại ở trong Đỉnh Kiếm các!” Một mặt kéo tay gia gia vào thất nội, tử y thiếu nữ một mặt khúc khích cười, cái đầu ngoe nguẩy, đắc ý vô cùng, “Bất quá, gia gia, vì sao người đột nhiên lại đề xuất không làm Minh chủ nữa? Người không làm Minh chủ, sau này không thể che chở được cho tiểu tử kia nữa rồi!”
“Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì?” Lão nhân vuốt chòm râu, cười tít mắt xoa đầu tôn nữ nhi, “Ta đến năm sau mới thoái ẩn, trong một năm này, sẽ để cho đám người đó tranh tranh đoạt đoạt, bọn chúng như vậy sẽ không còn tâm tâm niệm niệm muốn tìm người nữa. Đến năm sau, Trầm đại ca và Tạ tỷ tỷ của ngươi từ Tây Vực hẳn đã trở lại Trung Nguyên, mang Tiểu Giới giao lại cho bọn họ, ta cũng yên tâm rồi”.
“A?” Nghiêm Linh Nhi mặc dù thông minh, nhưng đối với loại quyền mưu này thì không hề có chút tâm cơ, lúc này nàng nới minh bạch được liền vỗ tay cười tươi, “Đúng là gừng càng già càng cay, gia gia thật lợi hại!”
“Nói cái gì!” Lão nhân cười rộ lên, xoa đầu tôn nữ, khe khẽ thở dài, “Bất quá gia gia cũng thật sự già rồi, sức cũng không bảo vệ được mấy người nữa.. tiểu nha đầu, ngươi phải học Thiên Nhân Quyết của Tạ cô nương trước lúc đi dạy cho thật tốt, nếu ngươi có thể học được một nửa bản lĩnh của nàng ta, gia gia cũng đã yên tâm rồi”.
“Vâng, con sẽ nỗ lực!” Nghiêm Linh Nhi lần đầu tiên thu liễm bộ dáng tinh ngịch bốc đồng, ngẩng đầu nhìn gia gia, đưa tay níu lấy cổ lão nhân: “Gia gia, con phải sớm ngày trở nên lợi hại giống như Tạ tỷ tỷ vậy, như thế ai cũng không dám khi dễ con, ngay cả cái tên tiểu tử thối kia cũng đừng mong đánh thắng được con!”
“Tốt lắm, tốt lắm, đi, gọi Tiểu Giới đến ăn cơm”. Vừa đi vừa nói hai người đã đến nội thất sau hậu viện, Nghiêm lão minh chủ nhìn tôn nữ, ánh mắt từ ái, khẽ vỗ vỗ lên đầu nàng, “Hắn cả ngày buồn bã không vui, cũng không hay, ngươi còn không theo nói chuyện với hắn nhiều hơn”.
“Biết rồi...” Nghiêm Linh Nhi vừa nói đã hướng vào trúc xá hậu viện chạy đi.
* * * * *
Khi còn rất nhỏ, lúc gã vẫn còn là Phương gia tiểu nhi tử đã từng có mộng tưởng được bước vào Đỉnh Kiếm các, đó là thánh địa của võ lâm Trung Nguyên, chỉ có Minh chủ Giang Hồ Minh mới có thể sống ở đó. Ngoài ra cho dù kinh tài diễm tuyệt như huynh trưởng cũng đều không thể bước vào. Phương Chi Giới đến giờ vẫn chưa từng nghĩ qua, bản thân mình lại có một ngày có thể rơi vào tình huống nương náu tại Đỉnh Kiếm các như thế này.
Ngày hôm đó, gã cứ nghĩ mình chắc sắp chết rồi. Cho dù không chết dưới đao kiếm của đám người võ lâm Trung Nguyên kia thì cũng bị lực phản phệ của Thiên Ma đại pháp mà tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng trôi trôi nổi nổi trong không gian hắc ám của tử vong, không biết qua bao nhiêu thời gian thì tỉnh lại, hơn nữa lại thấy đã ở trong Đỉnh Kiếm các này.
“Gia gia, người xem, Tạ tỷ tỷ nói không sai, qua ba ngày hắn sẽ tỉnh lại!” Mở hai mắt, nhìn thấy đầu tiên lại là tử y tiểu nha đầu kia, đang kinh hỉ gọi gia gia nàng đến xem gã, gã nhận ra đó chính là long đầu lão đại của võ lâm Trung Nguyên, Minh chủ Giang Hồ Minh Nghiêm Luy, chẳng lẽ là Tiểu Tạ tỷ tỷ, Tiểu Tạ tỷ tỷ mang gã giao cho Giang Hồ Minh phát lạc sao?
Dưới sự kinh hãi, gã giãy giụa muốn đứng lên, đột nhiên phát giác khí mạch toàn thân hoàn toàn không thể vận hành được.
“Hài tử, đừng loạn vận chân khí, khi Trầm công tử đi đã phong bế khí hải của ngươi rồi,” Lão nhân tóc trắng như sương nhìn gã, trong mắt lại là một phiến từ ái, không hề có chút sát khí của bá chủ, “Y và Tạ cô nương phí mất một ngày một đêm công phu mới có thể cứu lại được ngươi, sợ ngươi tỉnh lại sẽ tái cường luyện tập Thiên Ma đại pháp đó, cho nên khi đi đã phong bế khí mạch của ngươi”.
“Đi rồi! Tiểu Tạ tỷ tỷ, Tiểu Tạ tỷ tỷ đi đâu rồi?” Thiếu niên ở trên giường chống mình dậy, không quan tâm đến việc thân mình lúc này đang hãm trong trọng địa của đối phương, chỉ gấp gáp hỏi, “Nàng và Trầm Tuân đi rồi?”
“Đi tìm giải dược cho ngươi rồi”. Mặc dù không hỏi nhiều nhưng Nghiêm lão minh chủ nhìn thiếu niên, trong mắt biểu lộ đã thấu hiểu tất cả, hiển nhiên là Trầm Tạ hai người đã mang sự tình ngọn ngành đều nói cho lão hay, lão nhân mỉm cười, “Nàng ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên không chờ ngươi tỉnh lại đã cùng với Trầm công tử đến Tây Vực cầu linh dược cho ngươi rồi. Nàng ta nói viên Định Hồn Linh Châu trên người ngươi có khả năng bảo trụ khí mạch bất đoạn trong một năm, lại phó thác lão hủ chiếu cố ngươi ở đây dưỡng thương. Một năm sau, bọn họ nhất đình sẽ tìm được biện pháp chữa lành cho ngươi”.
“Phó thác cho lão?” Thiếu niên kinh ngạc, nhìn vị Minh chủ võ lâm Trung Nguyên trước mặt mà không dám tin tưởng.
“Năm đó, đại sư huynh của ngươi đến Trung Nguyên, cũng là ta giúp y che giấu mười năm đó...” Lão nhân lại nở nụ cười, vuốt râu, dùng một câu nói giải thích ngờ vực của thiếu niên. “Lão hủ mặc dù mắt đã kém, nhưng nhìn người lại không hề sai. Người mà Trầm Tuân đã dùng công đạo phó thác, ta tin tưởng được”.
“Không, ta mới không cần phải ở Đỉnh Kiếm các chịu ơn huệ của lão, để ta đi!” Thiếu niên vẫn quật cường như trước, vùng vẫy muốn xuống đất.
“A, ngươi cho rằng chúng ta muốn lưu cái mầm họa nhà ngươi lại lắm à?” Đột nhiên gã bị đẩy mạnh một cái, ngã lại trên giường.
Thiếu niên không còn lực phản kháng nhìn lên, kẻ vừa động thủ không khách khí lại chính là tử y thiếu nữ, người từng bị gã hạ nhục. Nghiêm Linh Nhi bĩu môi cười khẩy: “Ngươi bây giờ võ công đều đã mất hết, ra khỏi cửa lớn của Đỉnh Kiếm các đi không quá ba bước sẽ liền bị đám người kia phân thây rồi! Không biết tốt xấu. Hơn nữa, nếu như ngươi bỏ đi, Trầm đại ca, Tạ tỷ tỷ trở về, chúng ta biết giao phó thế nào?”
“Ta quan tâm gì ngươi giao phó thế nào”. Phương Chi Giới cũng cười khẩy, lại cố gắng tự chống mình đứng dậy, “Ngươi cũng không cần quan tâm đến sống chết của ta!”
Vừa mới đứng dậy, vai lại bị đẩy mạnh một cái, thiếu niên dưới chân bị hẫng, lảo đảo rồi ngã lại xuống giường, gáy còn đập mạnh vào thành tường. Nghiêm Linh Nhi tức giận, chống hông, một tay vươn ra xỉa vào trán gã: “Nói cho ngươi biết, nếu không phải nể mặt Trầm đại ca và Tạ tỷ tỷ, ngươi cho rằng hôm nay ta sẽ không cho ngươi nếm mùi quả báo ư? Xú tiểu tử, ngươi có bản lĩnh thì bây giờ đánh bại ta rồi đi, nếu không thì ngoan ngoãn ở lại Đỉnh Kiếm các cho ta, chờ hai người bọn họ trở lại!”
Giận dữ cực điểm, thiếu niên trắng xanh cả mặt, vùng vẫy đứng dậy, nhưng huyết khí trong cơ thể lại bốc lên một trận, chân tay vô lực.
Lão Minh chủ đứng một bên chỉ vuốt râu mà cười, cũng không ngăn cản hành vi làm càn của tôn nữ, đứng trông Nghiêm Linh Nhi hết lần này đến lần khác nặng tay đẩy thiếu niên trở lại trên giường. Chờ đến khi gã không còn chút sức lực để đứng lên, lúc đó Nghiêm lão minh chủ mới lấy ra một cuốn sổ tay, để xuống trước mặt Phương Chi Giới, “Đây là khi Trầm công tử ra đi thì giao cho ta để đưa lại cho ngươi, y biết tác hại của võ học Đại Quang Minh cung, mười năm nay đã tự mình tổng kết được một số phương pháp tiêu trừ, hy vọng ngươi có thể nhân lúc nhàn rỗi chờ y và Tạ cô nương quay về mà xem qua một chút”.
Thế nhưng, một lần chờ đợi đã liền hơn nửa năm.... trong thời gian đó Tiểu Tạ tỷ tỷ hoàn toàn bặt vô âm tín.
Gã khi nhàn rỗi lật xem quyển sách, mới giật mình vì suy nghĩ sâu sắc và sở học uyên bác của Trầm Tuân, đột nhiên phát giác, cho dù võ học có cao hơn một bậc, thì bản thân mình vẫn còn kém xa cách làm người và cái tâm của đối phương, từ khi ném kiếm trong trận chiến ở Trạm Bích lâu cho đến nay, gã càng vô pháp ngưỡng thị. Cũng chính là bắt đầu từ thời khắc đó, gã mới chân chính cảm thấy tuyệt vọng.
Thở dài một hơi, gấp quyển sách lại, bên tai đột nhiên nghe thấy một thanh âm thanh thúy cất lên, “Đừng thở dài nữa... đau khổ lắm phải không? Đúng vậy, muốn lão bà và lão ông đều là chuyện rất đau khổ”.
Thiếu niên quay đầu lại, nhìn thấy tử y thiếu nữ hoạt bát đi vào. Nghiêm Linh Nhi gần đây công phu thực sự đã tiến nhanh một bước dài, rất nhiều lần khi nàng tiến vào đều không để gã phát giác ra. Thiếu nữ thở dài một hơi, bộ dạng cũng có thần sắc ấm ức bất cam, “Trên Hoàng Sơn, Tạ tỷ tỷ một mình đến cứu ta, chứng kiến phong thái như vậy... ta tự biết, ta không sánh được với người. Chí ít trong vòng năm ba năm nữa cũng không thể bằng được Tạ tỷ tỷ...”
“Nhưng vị tất cả đời lại không bằng được!” Lần thứ nhất Phương Chi Giới hồi đáp nàng, bộ dáng cũng có vẻ ngang bướng bất cam.
Nghiêm Linh Nhi gật gật đầu, trong mắt thần quang chớp động, nhưng nàng lại lập tức cúi đầu thở dài: “Bất quá, chờ đến khi ta bằng được Tạ tỷ tỷ rồi, Trầm đại ca cũng đã già mất... không có lý nào bắt huynh ấy phải chờ ta trưởng thành, có phải không? Như thế không phải khổ lắm sao? Cho nên..” Thiếu nữ đột nhiên mỉm cười, ánh quang mang trong mắt trong sáng tựa như tuyết đầu mùa: “Cho nên, ta bây giờ một mặt nỗ lực luyện Thiên Nhân Quyết, một mặt cầu mong bồ tát phù hộ Trầm đại ca và Tạ tỷ tỷ có thể hạnh phúc”.
Nghe thấy lời như vậy, thiếu niên bỗng dưng sửng sốt, tựa như bị cái gì đánh trúng, nói không ra lời.
Có đôi khi, nha đầu bị gã khinh thị trước mắt lại nói ra được những lời khiến gã chấn động, mặc dù điêu ngoa tùy hứng, nhưng bởi có tâm địa thuần lương như vậy, khi cùng nhìn một sự kiện như nhau, không biết so với kẻ mà tận sâu phiền muộn trong lòng như hắn còn cao thượng hơn bao nhiêu, gã lại cũng không thể bằng được nàng.
“Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi”. Linh Nhi bị gã sững sờ nhìn một hồi lâu, có chút phát quẫn, nàng liền kéo gã một chút, “Ăn cơm xong, xem giúp ta luyện Thiên Nhân Quyết có đúng hay không, một năm nay ngươi bị phong trụ nội tức không thể luyện võ được, ta lại ngày ngày nỗ lực, nói không chừng chờ đến khi Tạ tỷ tỷ bọn họ quay về, ta có thể không thua kém ngươi bao nhiêu nữa!”
Phương Chi Giới khe khẽ mỉm cười, thiếu niên hai mươi tuổi nhướng khóe mắt lên, ngày thường cũng không phải không nói cười tùy tiện, song vô luận cười thế nào thì đáy mắt luôn mang một tia sầu muộn, thế nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt tươi cười của gã hoàn toàn sáng sủa, “Tiểu nha đầu, ta thế nào mà chịu thua ngươi”.
* * * * *
Lại là mưa phùn, lại là cuối thu, lại là trùng dương.
Trên Trạm Bích lâu nhìn ra, sóng thu dập dờn bên ngoài, mưa khói mông lung, nước mây vờn liễu.
Buộc ngựa dưới gốc thùy dương, trong mưa khói, hai vị khách nhân phong trần mệt mỏi bước lên lầu. Tiểu nhị nghênh tiếp khách nhân vào chỗ ngồi, cảm giác có chút quen mặt, bất giác nhìn kỹ hơn một chút. Thế nhưng chỉ thấy trong đó một nữ tử mang diện sa không nhìn rõ dung mạo ra sao.
“Một hộp mai hoa tô, nửa lồng bánh bao Tùng Châm. Lại thêm mấy món ăn nóng... Long Tỉnh hà nhân, hà diệp chưng nhục, hà tử đông duẩn, ngư đầu đậu hủ... à cuối cùng là một món thuần thái lư ngư canh [3]”. Cực kỳ quen thuộc mà gọi ra liền một loạt món ăn danh tiếng, nữ tử mang diện sa tóc mai phất phới, lúc này mới quay sang đối diện với nam tử, hỏi, “Đủ rồi, Trầm Tuân, huynh muốn gọi thêm gì nữa?”
“Một vò Minh Tiền Long Tỉnh”. Bạch y nam tử ngồi đối diện quay sang gật đầu với tiểu nhị, chỉ nói thêm một câu.
Tiểu nhị ghi nhớ tên mấy món ăn rồi khom lưng, lại hỏi: “Hai vị khách quan, có muốn nghe chút ca nhạc gì không? Trên Trạm Bích lâu chúng tôi....”
“Châu Liêm Tú còn ở đây hát hay không?” Nữ tử quả nhiên là khách quen, không chờ hắn nói hết đã liền tiếp lời, “Không biết một năm nay nàng ta có khúc ca nào hay không, cứ tìm nàng ấy, và đứng ở ngoài rèm hát là tiện nhất”.
Tiểu nhị xướng một tiếng “dạ” rồi lui xuống.
“Mới trở lại đã gọi nhiều món như vậy, khẩu vị thật không tệ đó”. Chờ đến khi tiểu nhị lui đi rồi, Trầm Tuân mới nở nụ cười, nhìn về phía tố y nữ tử trước mặt, “Tiểu Tạ, lần này chúng ta thật sự là rời đi quá lâu, muốn ăn bù hết các món mà hơn một năm nay không ăn”.
“Ừ, bất quá ai sẽ trả tiền?” Tạ Hồng Ảnh cười cười, nàng vỗ vỗ trường kiếm trên mặt bàn, “Có cần lại phải tỷ kiếm mà quyết định nữa không?”
“Người ta còn đang mở cửa buôn bán, không sợ dọa chạy hết khách nhân sao”. Trầm Tuân thản nhiên cười, thế nhưng ánh mắt nhìn giọt mưa ngoài hiên, đáy mắt cũng có chút mệt mỏi, “Vì sao chúng ta mỗi lần đến nơi này thì đều sẽ có mưa? Vậy là chớp mắt đã qua mười mấy năm....”
“Mới trở về Trung Nguyên, lại cảm khái nhiều như vậy, cái hào tình khi ở Tuyết Sơn đại mạc đi đâu hết rồi?” Tố y nữ tử ánh mắt đột nhiên cũng có nét bâng khuâng, nhưng nàng lại miễn cưỡng cười cười. Nàng đã gần ba mươi, khi cười khóe mắt cũng có một chút dấu vết nho nhỏ: “Nghiêm lão bá bọn họ chỉ sợ đã đợi chúng ta quá lâu. Ăn nhanh lên một chút, chúng ta đến Đỉnh Kiếm các mang linh dược cho Tiểu Giới, cũng coi như là công đức viên mãn”.
“Sau đó, sẽ đến ngũ hồ du thuyền, tìm thuốc làm mất vết sẹo trên mặt nàng”. Trầm Tuân lại cười lên, lấy cho Tạ Hồng Ảnh và mình hai chung rượu Long Tỉnh, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, “Nghe nói Nghiêm lão bá tuổi cao cũng muốn quy ẩn, mọi người đều không đả động đến dây dưa ân oán võ lâm, cùng nhau khiếu ngạo sơn lâm”.
“Đừng động”. Trong sát na ngẩng đầu lên, lại nghe thấy nữ tử bên tai khẽ kêu một tiếng nhỏ, sau đó bên tóc mai có chút nhói đau.
“Huynh xem, đã có tóc bạc rồi”. Ngẩng đầu lên, chứng kiến Tạ Hồng Ảnh đang nhìn sợi tóc đã bạc mất một nửa trong lòng bàn tay, nàng than nhẹ, “Thực sự, việc chúng ta gấp rút muốn làm đã xong, cuộc đời này, như bóng câu qua cửa sổ. Mỗi năm bất quá đến nơi này nghe mưa một chút, bất tri bất giác mười mấy năm qua đi....”
“Xem đấy, còn nói ta lắm cảm khái”. Trầm Tuân cười cười một chút, đoạt lấy sợi tóc bạc trong tay nàng, tung ra ngoài cửa sổ.
“Thiếu niên thính vũ ca lâu thượng...” Hai người còn đang định nói gì đó, đột nhiên một giọng ca từ bên ngoài rèm cửa vang lên. Thanh âm đó mặc dù là nữ tử, nhưng không một chút cảm giác ủy mị, mạnh mẽ phóng khoáng, những khúc chuyển giọng mơ hồ như tiếng kim thạch chi âm.
“Một năm không gặp, Châu Liêm Tú giọng hát lại có thể biến hóa đến như vậy?” Khẽ bật thốt ra tiếng kêu kinh ngạc, song nghe thấy tiếng ca kia, ngay sát na đó, trong lòng Tạ Hồng Ảnh cũng lại trầm tĩnh xuống, ngoại vật huyên nháo bên ngoài đột nhiên như chưa từng tồn tại, bên tai chỉ có tiếng mưa tí tách dưới mái lâu. Trầm Tuân cũng nghe thấy tiếng ca đó, đột nhiên trong lòng không biết nổi lên tâm tình gì, y cũng không để tâm đang ở trong tửu lâu, hơi cúi mình xuống, đặt bàn tay phủ lên mu bàn tay nàng.
Nắm tay nhìn nhau, hai mái đầu như sương. Hai người nhìn nhau cười, lại nghe thấy dưới lâu có tiếng ngựa hí, quay đầu nhìn ra bên ngoài lâu, chỉ thấy trên Bạch Đê có ba người cưỡi ngựa đội mưa mà đến, đó là một lão nhân và hai vị thiếu niên, ở dưới lầu xoay mình xuống ngựa, buộc ngựa dưới gốc thùy dương.
“A, là Tiểu Giới đệ đệ của nàng,” nhìn thấy kỵ sĩ đầu tiên là thanh y thiếu niên, Trầm Tuân khe khẽ mỉm cười, nhìn Tạ Hồng Ảnh nói: “Xem ra, một năm nay đệ ấy không tệ, cũng trưởng thành hơn rồi”.
“Linh Nhi của huynh cũng đến à?” Tố y nữ tử mỉm cười, không chút kém thế, nhìn thấy tử y thiếu nữ dưới lâu nhẹ nhàng từ trên lưng ngựa nhảy lên rồi chuyển hướng nhanh chóng hạ xuống mặt đất, nàng gục gặc đầu tán thưởng: “Xem ra Thiên Nhân Quyết cũng đã học được có chút thành tựu, đúng là một nha đầu thông minh, ta xem như có thể yên tâm được rồi”.
“Chờ đến khi bọn chúng có bản lĩnh đoạt được hai thanh kiếm từ trong tay chúng ta, lúc đó mới thực sự là yên tâm”. Trầm Tuân khe khẽ gật đầu, nhìn một đôi thiếu niên đang chạy dưới lầu, đáy mắt hiện lên ý cười ôn hòa bình thản.
Trong nhất thời, lại không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng ca mạnh mẽ phóng khoáng của nữ ca bên ngoài rèm, kèm theo tiếng gõ phách, cẩn thận lắng nghe, đó lại chính là một khúc Ngu Mỹ Nhân của Tưởng Tiệp.
“Thiếu niên thính vũ ca lâu thượng.
Hồng chúc hôn la trướng.
Tráng niên thính vũ khách chu trung.
Giang khoát vân đê.
Đoạn nhạn khiếu tây phong.
Nhi kim thính vũ tăng lư hạ.
Tấn dĩ tinh tinh dã.
Bi hoan ly hợp tổng vô tình.
Nhất nhâm giai tiền điểm tích đáo thiên minh”.
Hai người đứng trên Trạm Bích lâu nắm tay nhìn ra xa, chỉ thấy trên mặt hồ bốn bề khói sóng, mênh mang mờ ảo.
Mưa từ trên mái rơi xuống, liên miên bất tuyệt, dường như hợp với khúc ca, nhịp phách khoan ca.
----------
[1] Hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, nghĩa là: Trên trời dưới đất, hai nơi đều mù mịt không gặp được.
[2] Sát ngôn quan sắc: Đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt.