“Còn anh kia nhìn lạnh lùng quá nhỉ? Anh ấy một chút biểu cảm đau buồn cũng không có nữa.”
“Mặt An Lập lúc nào cũng như chết rồi vậy đó, chứ thật ra người đau buồn nhất ở đây chính là cậu ấy, cậu ta là anh trai của Tân Lý, cha mẹ bọn họ ly hôn, Tân Lý theo mẹ, An Lập theo cha, nên Họ mới không giống nhau.”
“Ồ” Ra là thế, Conan gật đầu, nhảy xuống khỏi vòng tay của Mỹ Gia.
“Nhưng mà không phải An Lập cũng có động cơ giết người sao?”
“Tang Điền!”
“Không đúng à? Em trai tài giỏi như vậy, mọi người đều ngước nhìn ngưỡng mộ, ngay cả cha của An Lập, bây giờ ông đã hối hận vì lại chọn An Lập theo rồi, cậu ta có thể không hận sao?”
“Nhưng mà…An Lập rất thương em trai mà, nếu không sao lại quan tâm Tân Lý nhiều chuyện như vậy…”
“Quan tâm?? Cậu nghĩ đó là quan tâm à, Tân Lý làm cái gì hắn cũng chọt mỏ vô ý kiến này nọ, không phải làm khó dễ thì là cái gì?”
“Tang Điền!!” Phúc Mỹ Gia kéo mạnh tay áo cậu ta “Đừng nói nhiều nữa”
“Hừ” Tang Điền hất mặt qua chỗ khác.
Một thằng ấu trĩ, Conan thầm nghĩ trong bụng, nhưng mà nói thế tất cả đều có động cơ giết người à, ngoại trừ Mỹ Gia kia, nhưng mà… “Chị Mỹ Gia, trong lúc vụ án xảy ra, chị ở đâu ạ?”
“Chị đi chung với Do Mỹ”
“Đúng vậy, bọn chị sau cánh gà sắp xếp mấy thứ cho Tân Lý, tên đó biểu diễn ảo thuật rất lợi hại, nhưng đồ đạc thì bừa bộn vất tùm lum hết, nếu không giúp cậu ta thu dọn, thì lúc cần tới sợ là tìm không ra mất.
“Anh ấy định biểu diễn gì thế ạ?” Nếu biết được Tân Lý định diễn những gì, có thể lý giải anh ta tại sao lại nằm trong quan tài.
“Cậu ta định từ trong cái hòm khoá kín đột nhiên xuất hiện, cần bọn anh phối hợp, nhưng bọn anh chờ hoài mà không thấy ám hiệu của cậu ta.” An Lập xa xăm nói “Anh sớm nên mở hòm ra, nếu như anh mở sớm một chút, không chừng cậu ta còn có thể cứu được…”
Xem ra lần này không thấy chuyện kinh hỉ gì mà toàn thành kinh hách thôi…Conan lắc đầu, trong đầu tự nhiên nhớ lại trước đây từng phá một vụ án diễn ảo thuật Đào Sinh, mà bị người ta hãm hại, cuối cùng chôn vùi một đời ảo thuật gia tài hoa…
Nhưng mà đây cũng không phải ảo thuật Đào Sinh, nếu như thất bại, tay chân cũng có thể hành động, làm hiệu gọi mọi người, có thể thoát ra dễ dàng, trừ phi…trừ phi tay chân không thể động…
Conan trong đầu tinh quang chợt loé, thì ra là vậy…Hung thủ chính là dùng cách này…
Nhưng rốt cuộc ai là hung thủ? Hung thủ là một trong bốn người bọn họ…
“Em phá được vụ án rồi à?”
“Chưa, còn vài điểm nữa” Conan gãi gãi đầu, đáng ghét, còn một chút nữa thôi, hình như cậu đã nghĩ ra cái gì rồi
Đúng rồi, vết ở trên mặt…
“Kaito, lúc anh diễn ảo thuật, trên mặt anh có đeo gì không?”
“Sao hỏi thế? Trừ phi tôi thực hiện phi vụ thôi…” Lúc trở thành Kaitou KID, anh phải đeo kính phản quang một bên mắt để giữ vững nét thần bí của anh.
“Vậy khi nào anh mới đeo cái gì trên mặt?”
“Cơ bản là tôi chẳng bao giờ đeo cái gì hết, em xem đó tôi đẹp trai tuấn lãng thế này, đeo làm gì cho lấn mất dung nhan ngọc ngà, cho nên…”
“Kuroba Kaito!”
“Dạ”
“Phiền anh nói vào trọng tâm”
“Cho dù có đeo cái gì lên mặt, thì cũng bình thường thôi, ví dụ như mặt nạ ngủ, có người hay mất ngủ nên đeo mặt nạ đó cho dể ngủ, như vậy có thể đảm bảo ngủ được sớm nuôi dưỡng da mặt bảo toàn nhan sắc…”
“Thôi câm đi” Xem ra đúng là cái mặt nạ ngủ hay dùng trên máy bay, nhưng hung thủ rốt cuộc là ai? Còn cái mặt nạ kia nữa, đang ở đâu???
Conan lia mắt dò xét bốn người, anh trai nạn nhân- An Lập có người em tài ba giành hết yêu thương của cha mẹ; một Tang Điền bị nạn nhân giật mất bạn gái; một Do Mỹ bị anh ta từ chối tình cảm; hoặc là cô bạn gái Mỹ Gia hiện tại… Lúc ánh mắt quét qua một thứ, trên mặt Conan đột nhiên hiện lên một mạt mỉm cười. Hừm, hung thủ chính là hắn chứ không ai khác!
“Chú giám định pháp y ơi, cho cháu hỏi chút” Conan ngoắc cảnh sát giám định xuống ghé miệng hỏi nhỏ
“Đúng vậy, sao cháu biết”
Xem ra mình đoán không lầm, mắt kính Conan sáng loá lên, vẻ mặt ánh lên tự tin, làm Kaito nhìn mê mẩn, tiểu trinh thám của anh sao đáng yêu thế chứ…
“Nè, Kaito”
“Hở?”
“Nếu như anh yêu một người, nhưng cuối cùng vẫn không chiếm được trái tim cậu ta, anh sẽ làm sao?” Conan cúi thấp mặt, thấy không rõ biểu tình.
“Nếu như tôi dốc hết sức, hao tổn tâm cơ, cũng không chiếm được trái tim người nọ, tôi từ bỏ chúc bọn họ hạnh phúc…”
“…là chuyện không bao giờ xảy ra, tôi sẽ chết cũng quấn lấy người đó, thành âm hồn bất tán, quấn tới khi người đó thích lại tôi…”
“….”
“Nếu như người ta đã có người khác rồi?”
“Tôi sẽ giết kẻ đó luôn, sau đó trói người yêu lại, để cậu ấy cả đời đều chỉ thuộc về tôi” Trên mặt Kaito hiện một tia âm trầm, ánh mắt thẳng tắp nhìn Conan…
Tim Conan giật thót một cái, người này một chút cũng không giống Kaito ngày thường.
“Kaito…”
“Cho nên thám tử nhí, em nhất định phải yêu tôi đó, không thôi tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu” Gương mặt Kaito bỗng nhiên tràn ra một nụ cười..
“Kaito, tôi muốn nói…”
“Em muốn nói gì? Yêu tôi à???”
“Tôi muốn nói là, anh dùng mặt của Sonoko ăn nói quả quyết như vậy, nhìn buồn cười lắm…” Bản mặt của Sonoko chỉ thích hợp bày ra bộ dạng mê trai thôi…
“…”
“Em đợi chút, tôi đi thông báo mấy tiếng với Ran…” Kaito đột nhiên xoay người bỏ đi… Anh muốn trở về gương mặt của mình…
“Khoan đã, anh đi tôi phải làm sao?” Conan liều mạng kéo tay áo Kaito “Anh không được đi…”
“Em cuối cùng cũng nhận ra tầm quan trọng của tôi rồi…”
“Anh đi ai giúp tôi phá án…”
“….”
“Thám tử nhí, em đả kích con tim tôi quá, tôi không giúp!”
“Kaitoooo….” Đôi mắt tròn ngập nước làm tim Kaito như bay bổng, giọng nói cũng mềm xuống, thật tác dụng…
“Trừ phi, em đáp ứng tôi một điều kiện”
“Điều kiện gì?”
“Tặng em cho tôi một ngày đêm, hoàn toàn thuộc về tôi, chúng ta đi hẹn hò, em phải tuyệt đối nghe lời tôi…”
“Kaito, sao anh cười giống như hồ ly vậy…”
“Chịu không?” Kaito khoái trá, bất chấp cái gương mặt đang đeo cười không được ưa nhìn cho lắm…
“Tôi đã biết hung thủ là ai rồi!” “Sonoko” đột nhiên đi tới hùng hồn hét, làm mọi người toàn bộ đều giật bắn người…
——— ————————
Ảo thuật Đào Sinh: là loại ảo thuật mạo hiểm, trong đó người diễn bị trói chân tay, rồi đưa vào tình huống nào đó nguy hiểm ví dụ như đốt lửa, bỏ vào hòm kín, thả vào nước,… rồi sau đó tự mình thoát thân.