Trưởng phòng phòng thiết kế cô sau khi đi họp về liền thông báo cho phòng một tin vui:
- thông báo, tối mai tổng công ty sẽ tổ chức tiệc chào đón chủ tịch.
- tuyệt vời.
- chủ tịch về lâu rồi mà nay mới mở tiệc
- được gặp chủ tịch rồi. Nghe nói chủ tịch đẹp trai lắm.
- đúng đó, nghe đồn còn rất lanh lùng
- thấy bảo có hôn ước rồi nữa
- k biết ai mà lại có diễm phúc vây nhỉ
- thôi mai được gặp chủ tịch là được rồi. Thỏa mãn rồi
- mai phải ăn mặc đẹp mới được.
Những lời bàn tán k ngớt về vị chủ tịch của công ty, khiến bản thân cô cũng tò mò. K biết chủ tịch là người như thế nào nhỉ. Chắc hẳn anh ta là ngời rất giỏi mới có thể điều hành được một tập đoàn lớn như thế này. Ngày mai gặp nhất định cô sẽ tìm cách nói chuyện với a ta để học hỏi thêm
Buổi tiệc ngày hôm sau là buổi tiệc khiến tất cả mọi người mong chờ. Ai nấy cả ngày cũng bận rộn với việc chọn trang phục, make-up, chỉ riêng cô là vẫn tập trung công việc của mình.
- chi mau thay đồ rồi đến khách sạn dự tiệc đi em
- vâng, làm xong nốt việc này e ra luôn đây ạ
- chăm chỉ quá em, đừng ra muộn
- vâng ạ
Đến khi cô xong việc, ngẩng đấu lên nhìn đồng hồ, bữa tiệc diễn ra cũng phải gần 1 giờ đồng hồ rồi. Cô vội vàng thay đồ rồi bắt xe đến bữa tiệc
- mọi người đến đầy đủ hết chưa?
- đã đến đầy đủ hết thiếu mỗi cô Chi thôi ạ
- cô ấy đâu
- vẫn ở công ty ạ
- làm gì
- hoàn thiện nốt công việc được giao ạ
- đuổi việc trưởng phòng đó cho tôi
- vâng ạ
Anh ta lạnh lùng đi vào, bữa tiệc này là anh tổ chức cho cô. Cô k đến thì a tổ chức làm gì. Hàng lông mày a ta nhíu lại, gương mặt lạnh lùng khó chịu, cảm giác như nếu ai bây giờ mà đụng đến a ta là sẽ bị ăn tươi nuốt sống luôn vậy.
- alo, em nghe ạ
- e đến đâu rồi Chi
- e đến cửa khách sạn đay rồi ạ
- e nhanh lên đi, vì e đến muộn mà trưởng phòng của chúng ta bị đuổi việc rồi kìa
- vậy ạ
- ừ nhanh lên em
Là điện thoại của chị đồng nghiệp làm cùng cô, vì cô đến muộn mà trưởng phòng bị đuổi việc ư? Làm gì có chuyện vô lí đến vậy. Nếu quả thực như vậy thì cô thật có lỗi với trưởng phòng.
Cô vội vàng chạy nhanh vào bên trong. Chị Liên ( chị đồng nghiệp của cô, vừa gọi điện cho cô) chạy lại chỗ cô.
- chị, chuyện là như thế nào vậy?sao lại có chuyện vô lí như vậy được
- c nghe thư kí chủ tịch nói là do trưởng phòng k làm tròn trách nhiệm. Để cho nhân viên công ty vắng mặt, k được tham gia buổi tiệc như thế này. Thiệt cho nhân viên, và tập đoàn k cần những người làm việc k có trách nhiệm như vậy.
- chị dẫn e đến đó với, e muốn xin cho trưởng phòng. Lỗi là do em k phải do trưởng phòng mình
- c dẫn em đi
- vâng
Chị Liên dẫn cô đến phòng đặc biệt, nơi có thể nhìn xuống bữa tiệc đang được tổ chức phía dưới. Cô và chị Liên đứng ngoài gõ cửa, vài giây sau, vệ sĩ ra mở cửa, cô và chị Liên bước vào. Trưởng phòng thì đang quỳ dưới đất xin, còn vị chủ tịch đáng kính thì ngồi trên ghế quay mặt vào tường. Khiến cô k thể nhìn rõ mặt người đó chỉ biết chỉ cần nhìn từ đằng sau thôi cũng thấy người đó thật uy quyền.
Chị Liên chạy lại đỡ trưởng phòng dậy, nhưng a ta nhất định k đứng dậy. Cô vội lên tiếng.
- chủ tịch, tôi xin lỗi tôi đến muộn. Là do tôi ham công việc, muốn làm công việc cho xong rồi đi dự tiệc cho thoải mái. Cũng k ngờ rằng mình đến muộn như vậy, k phải lỗi của trưởng phòng, xin chủ tịch đừng sa thải a ấy.
“đúng là em, đúng là giọng nói ấy, k nghĩ rằng chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này. Tôi có nên quay mặt lại đối diện e, để được ngắm nhìn em cho thỏa lòng...”
- chủ tich, xin anh hãy cho trưởng phòng chúng tôi một cơ hội.
Anh cứ im lặng suy nghĩ, phải vài phút sau anh mới mở miệng nói
- được rồi, thư kí bảo a ta về đi, cứ đi làm bình thường. Còn bảo cô gái đến muộn đó ở lại. Tôi muốn hỏi lại, xác minh cho rõ ràng
- vâng ạ
Sau khi mọi người rời đi, cả căn phòng chỉ còn lại cô và vị chủ tịch kia. Cô im lặng chẳng biết nói gì cho đến khi chủ tịch lên tiếng trước:
- tại sao cô đến muộn
Giọng nói này, quen, rất quen
Giọng nói này, giống, rất giống
Nhưng khàn hơn giọng a ta, mấy năm trôi qua rồi mà cô vẫn còn nhớ giọng a ta. Sau khi rời đi, cô mới nhận ra rằng cô thực sự yêu a ta, yêu k phải để thay thế hình bóng Tú mà là yêu thực sự. Càng ngày theo thời gian cộng thêm nỗi nhớ a ta, sự day dứt trong lòng cô vì đã bỏ đi k 1 lời từ biệt khiến hình ảnh anh ta càng khắc sâu hơn trong trái tim cô
Cô cứ chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân,
- nghĩ gì vậy
Giọng nói này...là a ta???
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện lên vẻ bất ngờ. Đúng là a ta, a ta là chủ tịch công ty cô đang làm việc. Cô và a ta gặp lại nhau như thế này, chú Trung liệu có gây khó dễ cho mẹ con cô k? Trước đây cô rời đi là vì chú Trung nói, cộng thêm a ta cũng có hôn ước. A ta đã lấy vợ chưa???
- bất ngờ phải k???
Cô bất giác lùi lại, k, cô k thể gặp a ta như thế này. Cô k muốn cuộc sống của mình lại toàn sóng gió, cô muốn cuộc sống bình yên.
Cô toan quay đi thì a ta kéo tay cô lại, ôm chầm lấy cô, thì thầm vào tai cô.
- tại sao muốn bỏ chạy? Em gét tôi như vậy à
- xin lỗi, xin chủ tịch buông tay.
- tại sao phải buông
- vì tôi là người đã có gia đình, xin anh tự trọng
- e nói dối. Tại sao muốn bỏ chạy, 4 năm e chạy trốn tôi chưa đủ sao? Năm đó, e biết tôi yêu e, tại sao còn bỏ đi, tại sao còn để lại những lời nói cay đắng dành cho tôi???
Mặc kệ anh ta nói, nước mắt cô rưng rưng, bàn tay cô nắm chặt lại ngăn cho những giọt nước mắt k rơi xuống. Cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Có những đêm cô còn nằm mơ gặp a ta, thế nhưng giờ gặp rôi cô cũng chẳng biết nói gì.
Cô đẩy a ta ra rồi chạy vụt đi. Về đến nhà, cô dóng chặt cửa ngồi khóc như một đứa trẻ. Gặp lại anh, cô vui chứ, cô cũng nhớ anh lắm chứ, nhưng cô và anh, mãi mãi, mãi mãi là k thể.
- lão gia, cậu Nam đến rồi ạ
- cho vào
- vâng ạ
Người đàn ông tên Nam đó bước vào, toàn bộ mọi người trong căn nhà đều phải cúi đầu chào ông ta.
- con trai, chào mừng con đã hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ. Từ bây giờ con sẽ chính thức trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn chúng ta. Ta bây giờ cũng có tuổi rồi. Mọi việc ta sẽ giao lại hết cho con.
- tôi k cần, tôi muốn quay trở về cuộc sống như trươc kia. Tôi k muốn đấu đá với ai hết, đặc biệt là với những người trong gia tộc này.
- con k đấu đá thì họ cũng đấu đá với con. Con k giết họ thì họ cũng giết con thôi. Con nên suy nghĩ kĩ, dù gì thì di chúc ta cũng để lại 70% tài sản là cho con rồi. Con k muốn cũng phải muốn.
- sắp tới, con sẽ phải đích thân đi gặp một người. Nên hãy chuẩn bị đi, thời gian và địa điểm ta sẽ thông báo sau.
Người đàn ông k nói gì, xoay người bỏ ra ngoài. Tất cả mọi người cũng rời đi sau khi người đàn ông đo đi.
- ông chủ,
- có thông tin gì mới k
- sắp tới cậu 2 sẽ có chuyến đi xa, rời khỏi vùng kiểm soát bảo vệ của gia tộc. Lúc đó chúng ta có thể ra tay được rồi ạ
- thông tin chính xác chứ?
- vâng ạ
- được rồi, có thông tin gì báo cho tôi
- vâng ạ
Tắt máy, ông Kiệt bóp nát ly rượu đang cầm trên tay, nghiến răng nói
“ Vũ Văn Nam....”
Mấy hôm sau cô vẫn đi làm bình thường, sau hôm đó a ta cũng yên lặng, k tìm cô gây rối, cô cũng yên tâm làm việc. Có thể a ta đã thay đỏi suy nghĩ buông tha cho cô.
- Chi, trưởng phòng gọi em
- dạ vâng
Cô vào phòng trưởng phòng,
- trương phòng gọi e ạ
- ừ, phòng mình phải cử một người cùng chủ tịch đi gặp đối tác. Bên trên chỉ đchs danh em. E chuẩn bị đi đi. Ban đang đọc truyện tại facebook tác giả thu huong
- em ạ
- ừ đúng vậy. Nghe nói đối tác là bên xây dựng, họ muốn chúng ta thiết kế nội thất toàn bộ các căn hộ bên họ. Bài thiết kế của em được đánh giá cao, nên em sẽ là người đi.