Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 24: Á thần đại náo càn khôn

Jun bất giác reo lên:

- Oa, vậy là bây giờ, chúng ta xuống đây để giúp họ trở về thiên giới, thông qua những người có Siêu năng lực, phải không anh?

- Quào! Em bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi đấy Jun-chan! - Dara mỉm cười giơ ngón tay cái lên.

- Nhưng có một điều em vẫn thắc mắc, tại sao Cổng trời lại tự nhiên bật mở chứ?

- Ồ! Cái đó thì em nên hỏi... Kìa, ê... Nhóc Mochi! Nhìn đi đâu thế? Định bơ anh à? Anh tống cho một đạp bây giờ! Có gan làm thì có gan chịu nhé nhóc!

Mochi đành cười khổ quay lại:

- Thì em cũng đang cố lấy công chuộc tội mà!

- Lấy công chuộc tội? Phải nói là khắc phục hậu quả thì đúng hơn! Nếu như không có sự việc ấy, các vị thần và bọn ma quỷ có vào nhân giới được không?

- Sự việc ấy? Một ngàn năm trước - Jun tròn xoe mắt ngơ ngác, bất chợt đôi mắt trong veo ấy sáng lên - Lẽ nào là sự kiện đó, "Á thần lên cơn điên đại náo càn khôn"?

Mochi dở khóc dở cười:

- Em vẫn còn nhớ sao? Mà em mới thêm chữ vào tên sự kiện ấy phải không?

- Ừ nhỉ, xin lỗi để em sửa lại! "Á thần lên cơn đại náo càn khôn ".

Mochi đổ mồ hôi hột:

- Bỏ chữ "lên cơn" giùm anh cái...

- "Á thần điên đại náo càn khôn ".

- Thôi em lấy lại câu trước cũng được… Mà hình như em cố tình phải không?

Jun cười tươi, hoàn toàn phớt lờ lời của Mochi:

- Mà công nhận nha, anh mạnh thật đó. Chẳng nói chẳng rằng, một nhát xé toạc kết giới, khai mở Cổng trời! - Càng nói Jun càng hào hứng, tay huơ huơ loạn xạ - Sau đó xông thẳng xuống Âm giới, cũng chỉ một nhát phá tan Cánh cửa Địa ngục. Lúc đó chắc là trông anh ngầu dã man luôn ý. Không biết bao giờ em mới mạnh được như anh nữa. Mà cái kết giới trên thiên quốc cũng thật lợi hại quá đi, chẳng biết ai tạo ra nó luôn. Em đã cố phá nó bao nhiêu lần mà vẫn không làm gì được, lại còn bị phản ngược trở lại nữa. Lúc đó có cảm giác tê tê y như là...

"Cốp"...

- Á a a, onii-chan, đau à nha, sao đánh em hoài vậy?

- La gì mà la? Kết giới đó là do anh tạo ra đó! Bây giờ mới chịu khai ra hén. Định phá nó để trốn xuống trần chơi bời đúng không? Ăn đòn là phải rồi!

- Híc, thế sao lúc anh Mochi quậy tưng lên như vậy, anh không đánh ảnh đi!

Mochi đổ mồ hôi lạnh:

- Này, ghét anh thì nói thẳng ra đi, sao lại hãm hại nhau như thế?

Dara thì bất giác im lặng, ngồi khoanh tay trầm ngâm hồi tưởng chuyện quá khứ. Một lúc sau, anh mới thở dài:

- Ai mà xuống tay với nó được chứ, nó mang nỗi khổ tâm thật quá lớn mà!

Chợt anh đánh mắt về phía Mochi:

- Nhóc cũng thật may mắn đó! Gây ra chuyện tày trời như vậy, mà chỉ bị phạt phải đi khắc phục hậu quả, có khác gì tha bổng đâu. Nếu là người khác phạm tội, nhẹ thì bị tước quyền rồi bị đày xuống trần làm người, nặng thì bị nhốt vào Thiên Đường Trắng mãi mãi. Haizz, nếu phải nhìn nhóc bị nhốt vào đó sống đến mãn kiếp như thế thì... chẳng thà anh cho nhóc một đòn tan thành mây khói luôn còn hơn!

Mochi cúi đầu, giọng nói vừa thành khẩn vừa có chút tiếc nuối:

- Em biết chứ. Em rất may mắn, vì Thượng đế là người thấu hiểu sự diệu kì của tình yêu. Em may mắn, vì được mọi người chấp nhận như một thành viên trong gia đình. Em may mắn, vì mỗi lần trở nên bồng bột, đều có người ngăn cản em lại... Em hứa, sẽ cố gắng hết sức mình, dù có mất bao lâu đi chăng nữa!

Dara khẽ cựa mình trên ghế tựa, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa trìu mến:

- Mochi-kun, thoải mái chút đi! Đừng tự ép mình như thế! Nhiệm vụ lần này không hề đơn giản đâu. Nhóc cũng biết rồi đấy, Cánh cổng Địa ngục mặc dù đã được dựng lại, nhưng nó hiện vẫnchưa đủ thời gian để tôi luyện cho vững chắc. Cũng vì lẽ đó, Chúa quỷ Lucifer đã nhân cơ hội nó còn yếu mà dồn sức phá hủy nó lần nữa, rồi xâm nhập vào nhân giới. Nhóc cần phải biết rằng, trừ phi nhóc bị Chúa quỷ giết chết, bằng không thì Thượng đế sẽ không thể nhúng tay vào chuyện này đâu! Các đại thần đại tiên chắc chắn sẽ không cho phép Cha làm trái với Thiên quy thêm một lần nào nữa. Mà sức mạnh của Chúa quỷ thì ra sao? Dù chưa chạm trán hắn ta bao giờ, nhưng có lẽ nhóc cũng đoán được phần nào rồi phải không?

Ánh mắt Mochi thoáng lóe lên tia căm hận. Anh nghiến chặt răng. Chợt anh bước ra khỏi chỗ ngồi, quỳ một chân xuống, bàn tay phải đặt lên ngực trái, nghiêm nghị:

- Nhân danh thần dân của Thiên quốc, thần xin hứa, cho dù có phải hi sinh tính mạng, cũng quyết không lùi bước. Nhất định thần sẽ thực hiện sứ mệnh thiêng liêng này đến cùng, để mang lại bình yên cho tam giới, và…

Bất giác, cổ họng Mochi như nghẹn lại. Anh không khóc, nhưng dường như có tiếng nghiến răng ken két vừa khẽ vang lên:

- Và cũng là để... trả thù cho cha...

Không khí trong phòng bỗng chốc lặng đi. Sal nhìn Mochi, không nói gì, nhưng ánh mắt anh thoáng hiện nét buồn. Jun thì mím chặt môi, không nỡ ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đang quỳ trước mặt.

Duy chỉ có Dara là vẫn ung dung không để lộ cảm xúc gì. Độ vài phút sau, anh mới ngửa mặt cười:

- Có muốn lùi cũng có được đâu mà hứa. Ai bảo gây chuyện tày trời như vậy làm gì? Còn bày đặt nói "sứ mệnh" cho cao sang nữa chứ. Nói thẳng ra là trách nhiệm bắt buộc phải thực hiện thôi!

- Onii-chan! - Jun phùng má - Anh thật là biết cách phá hỏng không khí đó. Người ta đang buồn vậy mà!

- Buồn thì có ích gì chứ? Chúng ta không có thời gian để buồn đâu! Nhưng dù sao thì... Mochi-kun, anh hoan nghênh tinh thần của nhóc! Yên tâm đi, nhóc không cô đơn đâu. Tụi này sẽgiúp nhóc đến cùng!

Mochi ngẩng đầu lên, có chút lo lắng:

- Đại hoàng tử! Nhưng mà...

"Cốp"...

Lần này thì tới trán của Mochi bị u một cục.

- Lại nữa rồi đó! Chắc anh đá cho nhóc một phát quá! Cứ mỗi khi bàn tới chuyện chính trị thì nhóc lại xưng hô như thế! Muốn biết cảm giác bị trời đánh không hả?

Miệng nói chưa dứt câu, trên tay của Dara đã xuất hiện vài tia chớp xèn xẹt. Mochi hoảng hồn vội xua tay:

- Kh... khoan đã, onii-chan! Em xin lỗi, em quên mất! Em chỉ muốn nói là, nếu như có gặp chuyện gì nguy hiểm, thì mọi người hãy rút lui ngay, tuyệt đối không được liều lĩnh!

- Rút lui? Còn nhóc thì sao?

Mochi hơi khựng lại. Anh cúi đầu, ấp úng:

- Thì... đây dù sao cũng là nhiệm vụ của em. Anh cũng đã nói rồi mà, e không có đường lui. Em...

- Mochi-kun! - Dara bỗng cắt ngang lời Mochi - Nhóc thương anh giùm cái!Bộ nhóc muốn Thượng đế tương lai phải mang cái danh Kẻ hèn nhát bỏ rơi anh em mình trong lúc khó khăn đến suốt đời hay sao?

- Không, ý em không phải thế... nhưng mà...

- Mochi-kun, anh không cần biết người khác kính trọng cái thân anh như thế nào, cũngkhông hẳn là anh không quý trọng mạng sống của mình. Nhưng... lúc cần thiết, anh sẵn sàng liều mạng, tuyệt đối không để bản thân trở nên vô dụng. Anh không cần sống dưới sự hi sinh của người khác, đặc biệt là mạng sống của anh em mình. Nghe rõ chưa?

Mochi chẳng thể nói gì hơn. Chàng trai cúi đầu:

- Vâng, em hiểu rồi!

Dara thoáng im lặng một chút, rồi anh thở dài:

- Hiểu là tốt rồi! Ưm... hôm nay tới đây thôi! Kết thúc buổi họp!

- Eh? Nhanh vậy sao? - Jun tròn mắt.

- Nhanh gì chứ? Bốn đứa chúng ta... À không, chính xác là ba đứa chúng ta đã nói hết hai chương rồi còn gì! Ngưng lại bớt cho truyện nó không bị loãng!

Nghe thế, Jun cũng không muốn kéo dài thêm nữa. Cô gái nằm dài ra bàn, mắt lim dim:

- Ừa! Em cũng lười quá rồi đây! Dù gì thì ở đây đã có phép ngưng đọng thời gian của anh Dara rồi, em tranh thủ chợp mắt một chút rồi vào học nha! Chút nhớ gọi em dậy đó!

Jun chép miệng. Giọng cô dần dần nhỏ đi:

- Anh Sal, anh phải ở cạnh em, canh cho em ngủ đó nha... Không là em gặp ác mộng đó! Nếu được thì ôm em luôn, như vậy là em chắc chắn sẽ ngủ rất là ngon nè!

Dara chợt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng mô đen của mình, bất giác đổ mồ hôi hột. Mãi một lúc sau anh mới mở miệng nói được vài tiếng:

- Jun-chan à, khoan ngủ đã! Anh... còn muốn nói với mấy đứa một chuyện!

- Gì nữa? - Jun lè nhè - Anh còn định kéo truyện dài tới bao giờ? Chúng ta đã nói hết hai chương òi đó...

- Thật ra... anh... anh quên không thực hiện phép ngưng đọng thời gian rồi!