Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 129: Cô ấy không phải Rai

Chẳng bao lâu sau thì nhóm người của Dara đã hướng dẫn cho các học sinh đến nơi an toàn. Phòng ốc đã được phân chia sẵn hết, mọi người chỉ việc theo chỉ dẫn mà về phòng sắp xếp hành lí cho gọn gàng thôi. Ai ai cũng háo hức vô cùng, duy có mỗi Jun là rưng rưng nước mắt:

- Tại sao... tại sao lại phải phân biệt nam nữ. Em phản đối. Em không muốn xa anh Sal. Oa...

- Phản đối vô dụng. Về phòng em đi.

Dara hờ hững "ban" cho Jun một cái cốc đầu như thường lệ rồi chỉ tay về hướng phòng nghỉ của cô. Jun chỉ còn có thể ấm ức đưa cặp mắt trong suốt qua dặn dò Sal một tràng:

- Onii - chan, anh ấy nhất định phải chia rẽ anh em mình rồi. Em thấp cổ bé họng, không thể làm gì hơn. Không có em rồi, anh nhớ phải chăm sóc sức khỏe cho thật tốt nhé. Mặc dù em biết là anh không có bệnh được, nhưng mà... anh lạnh em cũng xót. Nhớ mang thật nhiều áo ấm vào nhé. Em có lén nhét vài cái vào balo của anh rồi đó, anh thích kiểu nào thì lấy mặc, hoặc là... anh khoác hết lên người luôn cũng được. Còn nữa, khi nào cần thì anh nhớ gọi phục vụ thay trà ấm mà uống, đừng uống trà lạnh không tốt. Nếu chăn nệm không đủ êm thì anh cứ gọi người trải thêm, hơi đất ở núi rừng độc lắm. À, còn những thể loại sách mà anh thích đọc đó, em có nhờ người chuyển hết vào phòng anh rồi. Và còn... Mà thôi, cứ về phòng là anh sẽ tự biết thôi. Em chưa muốn xa anh ngay đâu, nhưng anh Dara nhìn em như thể sắp ăn thịt em rồi. Anh giữ gìn sức khỏe cho tốt đó. Tạm biệt anh! Nếu có thể thì em sẽ lén qua thăm anh nha!

Tiếng "nha" vừa dứt, Jun đã nhanh chân chạy mất hút trước khi Dara kịp nổi cơn thịnh nộ. Đến lúc đó, dù cho có mười cái chân thì cô cũng không chạy lại anh. Sức mạnh của sấm sét... quả thật rất đáng sợ!

Nhìn thấy em gái hớt hải chạy khuất sau ngã rẽ, Dara không khỏi lắc đầu cười khổ. Anh chậm rãi thở dài, nhưng mới thở được nửa hơi thì sau lưng lại vang lên giọng nói rấm rứt:

- Dara - sama, còn Shippo, Shippo ở đâu? Chưa ai chia phòng cho Shippo cả!

Dara quay lại, nhíu mày càm ràm:

- Ngươi không phải người, làm pet thì kiếm đại gầm bàn nhà kho mà ngủ.

Shippo nghe xong còn bù lu bù loa hơn:

- Không thể như vậy được, dù có là pet thì Shippo cũng phải ở bên cạnh chủ nhân. Shippo không ra nhà kho đâu, Shippo không phải pet hoang. Oa...

- Rồi rồi. Dãy nhà bên kia, đi thẳng quẹo phải, phòng đầu tiên đấy. Vô mà chui xuống gầm bàn của nó mà nghỉ.

Dara đau đầu bóp trán, chẳng cần nhìn đến tên nhóc hồ ly nào đó vừa phóng như bay đến nơi mình vừa chỉ. Nếu như xung quanh không có nhiều người như thế, chắc anh phải tẩn cho mấy đứa này một trận để bớt nhây đi. Vậy ra, cuối cùng cũng chỉ còn mình anh là không đứa nào theo. À không, vẫn còn đấy nhỉ. Thằng nhóc khó đoán nhất trên đời vẫn đang đứng cười tươi ngay cạnh anh đây. Nghĩ ngợi thế nào, anh lại quay sang hỏi:

- Lần thí nghiệm vừa rồi, kết quả có khả quan hơn không?

Sal chớp mắt, khẽ cúi đầu xuống một chút:

- Em cũng không biết nữa.

- Từ lúc đó đến giờ cũng được một khoảng thời gian rồi. Em thử nhớ lại xem có lúc nào mình cảm thấy thực sự vui hay buồn không?

Sal mím môi trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Em... không...

- Không sao đâu. Anh hiểu mà...

Dara mỉm cười, vỗ vai cậu em trai một cái:

- Em cứ chơi thoải mái là được. Em về phòng đi!

- Vâng...

Sal cúi đầu một cái rồi nhanh chóng tiến về phòng, để lại một mình Dara đứng thở dài. Thật tình thì... anh chỉ muốn mọi người đều cảm thấy vui vẻ, kể cả đứa em khó đoán ấy nữa...

---

Trong khu vực nam sinh, một cánh cửa lùa của một phòng lẻ vừa mở ra. Căn phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ, đủ để tạo cho con người ta cảm giác ấm cúng, được trang trí với các vật dụng mang đậm bản sắc truyền thống của văn hóa Nhật Bản: những chiếc bình bằng gốm, tượng gỗ điêu khắc nhỏ, lồng đèn, cây bonsai, tranh sơn thủy... Và những vật dụng bằng gỗ đơn giản khác. Người vừa mở cửa, là Shippo, nhưng cậu hề không chú ý đến cách bài trí của căn phòng chút nào. Chiếc mũi nhỏ hít hít vài cái. Mùi máu tươi không đậm nhưng cậu có thể thừa sức cảm nhận được.

- Chủ nhân!

Shippo hốt hoảng sà vào ngay bên cạnh Mochi. Chàng trai thiên sứ vẫn điềm tĩnh tháo bỏ mảnh khăn đang quấn tạm trên tay mà thay bằng một dải băng gạc khác vừa lấy ra từ trong hành lý được mang vô.

- Chủ nhân... Để Shippo.

Shippo lo lắng chụp lấy dải băng, rồi chậm rãi quấn quanh cánh tay rắn chắc của Mochi. Chàng trai cũng không phản đối gì, chỉ im lặng để yên cho cậu làm. Tuy nhiên, Shippo lại không phải dạng người chịu được sự yên tĩnh. Cái miệng bình thường vốn đã tía lia bắt đầu hoạt động:

- Mochi - sama, ngài đã làm gì để ra nông nỗi này?

-...

- Cũng vẫn là vết thương tầm thường của Nhân giới thôi, nhưng sao ngài không tự điều trị đi chứ? Để phải chịu khổ thế này...

-...

- Shippo hiểu rồi. Ngài bị thương vì Raizusa chứ gì? Cô ấy đã trông thấy vết thương của ngài, nên nếu ngài lành lặn chỉ sau vài canh giờ thì có vẻ không ổn lắm, phải không?

- Shippo... Cô ấy không phải Rai.

- Shippo không quan tâm cô ấy là ai...

Shippo cắn răng chợt gắt. Hai tay đang băng bó cho Mochi không tự chủ mà siết chặt lại, tuy nhiên cậu liền phát hiện ra mình thất thố, vội vã nới lỏng tay. Mái đầu cam cam hơi cúi gằm, giọng cậu nhỏ như muỗi:

- Chủ nhân của tôi ơi, dù cho cô ấy là Rai hay là Izu đi chăng nữa, thì... cái kết quả... Chủ nhân là người thông minh, đâu cần tới Shippo phải nói ra, có phải không?

Mochi lại rơi vào trạng thái trầm lặng. Đến khi Shippo thắt xong nút thắt cuối cùng thì cậu mới nghe chủ nhân mình thở dài:

- Chuyện của ta, ta tự biết làm thế nào. Ngươi chắc cũng mệt rồi, ngươi nên về phòng nghỉ một chút đi.

- Chủ nhân, ngài đuổi Shippo...

- Ta không có ý đó.

- Ngài có.

- Ta chỉ muốn nghỉ ngơi luôn thôi.

- Nhưng mà, Shippo...

- Nhắc lại lần cuối, ngươi về phòng nghỉ đi.

- Chủ nhân...

- Hôm nay ngươi hơi bị cứng đầu nhỉ?

- Nhưng Shippo ở cùng phòng với ngài mà.

- Hở? - Mochi hơi nghiêng đầu, mắt nheo lại - Anh Dara xếp phòng vậy sao?

- Vâng... Do cũng hết phòng, nên...

- Được rồi, chung phòng thì chung phòng. Ta cũng dễ quản cái miệng tía lia của ngươi hơn.

Mochi thở dài, mắt nhắm dưỡng thần. Shippo cũng ngoan ngoãn im lặng, không phản đối như mọi lần nữa. Không gian chợt chùng xuống trong giây lát, thế nhưng có vẻ như cậu nhóc hồ ly kia vẫn không kìm được mà mở miệng:

- Chủ nhân, thứ lỗi cho Shippo nói nhiều...

Shippo hơi mím môi một chút, cặp chân mày xô lại ra chiều khó nói lắm:

- Shippo không phải người Thiên Giới như ngài, không biết yêu chung tình là như thế nào, nhưng chủ nhân à, ngài làm gì cũng phải nghĩ cho bản thân mình. Nếu ngài không hoàn thành tốt nhiệm vụ, vì sơ sót mà bại lộ, ngài sẽ phải chịu thi hành án. Khi ấy, Shippo còn biết đi về đâu nữa? Xin ngài, hãy nghĩ đến bản thân mình một chút, có được không?

Hàng mi nào đó vừa khép lại vài phút lại chầm chậm mở ra, nhưng Shippo đợi mãi mà không nghe Mochi nói gì. Mãi đến khi cậu sụp mắt định xin phép lui ra ngoài thì lại nghe thấy giọng nói trầm trầm của chủ nhân:

- Shippo, vì sao ngươi lại theo ta đến giờ?

Shippo chớp chớp đôi mắt to. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới Mochi sẽ hỏi một câu không ăn nhập gì thế này:

- Chủ nhân, từ lúc lập khế ước, Shippo đã nói rồi. Shippo muốn mạnh hơn, và muốn cứu... Yeong - sama...

- Ngươi hiện tại cũng đã đủ mạnh, ta lại không thể cứu tên người Hàn đó. Vì sao ngươi vẫn muốn theo ta?

- Chủ nhân! - Shippo hơi nhổm dậy, cặp mắt trong veo bắt đầu rưng rưng - Sao ngài lại hỏi vậy, lẽ nào ngài muốn... đuổi Shippo.

- Không hề. Ngươi là linh thú tự tay ta bồi dưỡng, ta dù sao cũng phải tiếc công sức của mình chứ. Nhưng mà, ta đang nghĩ... một khi ngươi không còn lí do nữa, liệu ngươi có còn là linh thú của ta không.

- Tsu - sama! Xin ngài... đừng nghi ngờ Shippo!

Shippo hoảng sợ vội quỳ rạp xuống, nét lo lắng trong đáy mắt cậu ngày càng lớn. Cậu sợ... sợ rằng chủ nhân của mình nghi ngờ sự trung thành của chính mình, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ không cho phép cậu đi theo nữa. Giây phút đó... kể từ giây phút đó, anh đã trở thành vị thần trong lòng cậu rồi.

- Shippo theo ngài, không cần lí do nữa. Dù ngài có chấp nhận hay không, Shippo vẫn là linh thú của ngài. Dù cho trước mắt có gặp bất cứ trở ngại gì, cũng quyết không lùi bước.

Mái tóc cam dán rạp xuống đất, vô tình không thấy được nét cong nhẹ vừa xuất hiện trên môi Mochi. Chàng trai khẽ lắc đầu. Đúng là anh đang định trả tự do cho tiểu hồ ly này. Anh sợ rằng một ngày nào đó, thân phận bại lộ, nhóc này sẽ bị liên lụy. Tuy nhiên, bây giờ cũng không cần lo lắng nữa rồi. Dù anh có ra sao, Shippo cũng sẽ theo anh thôi. Tiểu hồ ly năm nào còn cố gắng biến hóa hù dọa anh, bây giờ đã có thể khiến anh cảm động như thế này đây...

- Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi!

- Vâng!

Shippo ngẩng đầu khẽ đáp, cố gắng nén lại sự bất an trong lòng mà nhanh chóng đi trải nệm cho chủ nhân của mình.