Chương 5: Hoàn
23.
Ngày đông tuyết rơi giá rét, Lục Hữu muốn đi núi tuyết phương Bắc để đi trượt tuyết.
Lâm Ức Thần luôn thuận theo ý cô, đương nhiên đồng ý. Mà buổi tối trước ngày đi, Lục Hữu quay đầu nhìn mẹ Lục.
"Mẹ, mẹ muốn đi với con không?"
Mẹ Lục do dự một chút liền đồng ý.
Hiện tại, nhà này đã hoàn toàn cắt đứt với Lục Tiện.
Bởi vì Trần Tề Minh trả thù thật sự điên cuồng.
Núi tuyết mùa đông thật sự quá lạnh cho nên du khách tới không có nhiều.
Mà nơi Lục Hữu muốn tới chính là khu du lịch mới khai phá được một nửa.
"Mẹ, mẹ còn nhớ không, hồi còn nhỏ mẹ đã nói sẽ dẫn con đi núi tuyết chơi"
"Nhưng mẹ nuốt lời, bởi vì chị gái làm nũng nói rằng muốn mẹ dẫn chị ấy đi chơi"
"Vì thế mẹ dẫn chị ấy đi Hải Nam chơi, nhốt con ở trong nhà 2 ngày"
Mẹ Lục nghe giọng nói ôn nhu của Lục Hữu có chút mơ hồ đau khổ.
Ba người bọn họ tá túc tại ngồi nhà gỗ của dân trên núi.
Lục Hữu nói, cô muốn đi xem tuyết.
Cô còn nói, ở trong sách có nói trên ngọn núi này có Tinh Linh có thể thực hiện hết nguyện vọng của mọi người.
Rõ ràng đây là câu chuyện bịa đặt được dùng để lừa gạt người ta tới du lịch.
Chủ của ngôi nhà bọn họ ở là một chú tầm 40 tuổi.
Chú ấy rất thích Lục Hữu, luôn nói Lục Hữu giống với người con gái đã mất của chú ấy.
Hôm đó, Lục Hữu xuống lầu, chú ấy vẫy tay với cô.
"Con muốn lên núi tìm Tinh Linh phải không?"
"Đồng ý với chú, mấy ngày nay đừng đi lên núi"
"Mấy ngày nay thời tiết không tốt lắm mà đêm nay sẽ có một trận tuyết lớn, nếu không may sẽ bị sạt lở"
Lục Hữu cười cười, nói "Dạ"
Quay đầu trở về, liền đi tìm Lâm Ức Thần và mẹ Lục.
"Hôm nay chúng ta đi lên núi đi!"
Lâm Ức Thần có chút kinh ngạc, nhấc mi nói:
"Ông chủ nói, thời tiết mấy ngày nay rất tốt, cho nên muốn lên núi thì hôm nay là tốt nhất"
Vì thế, họ đi lên núi.
Lâm Ức Thần muốn bù đắp lại cho cô nên cô nói muốn cái gì thì chính là cái đó.
Mà mẹ Lục có chút mông lung, mấy hôm nay có chút thất thần.
Ba người đi lên núi, đi mãi tới buổi chiều thì bầu trời mới bắt đầu có tuyết rơi, càng ngày càng lớn.
"Tiểu Hữu, con còn muốn tìm Tinh Linh gì sao, tuyết càng ngày càng lớn rồi?"
Mẹ Lục xoay người, xoa xoa tuyết trên người.
Lục Hữu dừng lại, đứng xem bà ấy.
"Mẹ, mẹ đang lo lắng cho Lục Tiện phải không?"
Mẹ Lục mở to hai mắt.
"Mẹ nhớ chị ta phải không, lo sợ chị ta bị Trần Tề Minh tra tấn?"
"Nhưng mà nếu đổi lại là con thì mẹ có lo lắng như vậy không?"
Tuyết rơi càng lớn, không biết xung quanh đã trở nên tối tăm từ lúc nào.
Cô đột nhiên cười lớn.
"Ai nói không có Tinh Linh đâu, thật sự có nha"
"Chỉ là phương thức mà bọn họ triệu hoán có chút không đúng thôi"
Tới khi Lâm Ức Thần ý thức được điểm không thích hợp đã chậm.
Cô đề cao giọng nói, dùng hết sức mà hô to.
"Tinh Linh, nguyện vọng của tôi là..."
"..."
Núi tuyết kiêng kị nhất chính là nói chuyện lớn tiếng.
Trọng lực đem tuyết kéo xuống, mà lực hút bên trong của tuyết lại muốn tuyết đứng im tại chỗ.
Tình huống này được cho là khi đạt tới thời điểm cao trào thì chỉ cần một chút ngoại lực cũng sẽ khiến cho long trời lở đất.
Mặt đất ù ù chấn động, từng khối đá tuyết rơi xuống.
Mẹ Lục và Lục Hữu đứng im tại chỗ, tới khi Lâm Ức Thần phản ứng lại liền chạy tới léo tay Lục Hữu chạy.
"Anh, không kịp rồi".
Cô còn đang cười mà hắn lôi cô chạy như điên.
Thấy không rõ đường núi mà hắn chỉ biết phải chạy xuống dưới núi, bên tai là tiếng tảng đá tuyết vỡ ra làm cho người ta thấy đinh tai nhức óc.
Hắn lảo đảo, túm cô nghiêng người lăn xuống.
Tuyết lạnh lẽo chạm vào mặt hắn, toàn thân đau nhức như bị gãy xương mà hắn vẫn luôn nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng.
Đột nhiên đụng tới một khối đá, hắn liền bảo hộ cô trong lòng không để cô xảy ra việc gì. Còn hắn bị một khối đá tuyết nhỏ đập vào mặt, liền ngất đi.
Không biết qua bao lâu tuyết mới ngừng lăn.
Cô gái ở tròng lòng hắn không có chút cử động.
Hắn khó khăn mà hoạt động tay, thật may cô còn thở.
Bọn họ bị tuyết đè nên hắn không thấy được cái gì chỉ cảm thấy cô quá lạnh lẽo, nên hắn ôm chặt cô vào lòng hơn nhưng mà vẫn không đủ để cô ấm áp.
Vì thế hắn c ởi quần áo của mình, ôm chặt cô vào người.
Thật ra thì hắn muốn ước nguyện với Tinh Linh.
Muốn trở lại ngày trước, bảo vệ cô thật tốt.
Rõ ràng lúc gặp nhau, hắn thấy đôi mắt giống nai con của cô, lúc đó hắn từng thề sẽ chăm sóc, bảo vệ cô thật tốt.
Cuối cùng thì anh trai lại nuốt lời.
Trong mơ hồ, hắn nghe được tiếng sáo.
Đợi một lúc, hắn mới phát hiện đó là ảo giác của hắn.
Thật ra ảo giác cũng khá tốt, khi ảo giác thì thân thể giống như ấm áp hơn.
Đó là khúc nhạc mà trước đây hắn thường xuyên thổi cho cô nghe.
Mỗi lần cô khổ sở, hắn sẽ dẫn cô tới công viên, thổi khúc nhạc này cho cô nghe.
Tiếng sáo du dương, vang vọng khắp cánh đồng tuyết.
“Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích mấy ngày liền.”
“Hỏi quân này đi tới lúc nào ——”
“Tới khi mạc bồi hồi.”
*Này là lời nhạc á, mình không hiểu nghĩa lắm nên để nguyên.
24.
Cùng lúc đó, tại một con hẻm nhỏ âm u.
Lục Tiện bị người ta tra tấn, không thể nào chịu nổi nên chị ta lấy con dao gọt hoa quả kết thúc cuộc đời mình.
Trước khi chet chị ta viết một bức thư cho Trần Tề Minh.
Đại loại nói là vì sao chị ta bị vu oan, hãm hại.
Chị ta cho rằng chet có thể lấy lại trong sạch, và đem sinh mệnh của mình ra đánh cuộc hắn có hối hận, đau lòng hay không.
Kết quả, người đàn ông không xem, vứt bức thư đó vào lò sưởi đốt đi.
Mà bệnh viện thành phố cách vài trăm dặm.
Tại phòng chăm sóc đặc biệt tốt nhất, Trần Dĩ Minh mở mắt.
Tuyên bố cuộc giải phẫu thành công, không còn trở ngại.
Hôm đó, dù là ở thành thị hay là trên núi, tuyết đều rơi rất lớn.
Ông chủ khu nhà ở đã báo nguy nên đội cứu hộ đi lên núi tìm người.
Cuối cùng tìm thấy Lâm Ức Thần ôm chặt Lục Hữu trong ngực.
Hắn đã ngừng thở. Trước khi chet, hắn đã cố gắng đào hở hố tuyết.
Tuyết bay đầy trời, rơi vào hố nhỏ này.
Cô cũng đã ngừng thở.
Cô đem mặt mình chôn sâu vào lòng tuyết.
(Hoàn văn)