Kí Ức Lãng Quên

Chương 2: Thảo dược lãng quên

Lucy đã chấp nhận thay đổi số phận, cùng Hắc pháp sư Zeref đi khắp mọi nơi để tăng cường sức mạnh. Không biết từ bao giờ, mà cô chợt cảm thấy Zeref thật đáng thương.

Mỗi lần hắn đi trước cô, cô chỉ thấy được thân ảnh cô độc cùng chiếc áo choàng trắng phất phơ trong gió. Hoàn toàn đơn độc. Hắn đã sống như vậy suốt hàng trăm năm, liệu có cảm thấy buồn tủi không?

- Sư phụ Zeref, con muốn hỏi người một chuyện.

- Nói đi.- Zeref dừng lại, quay mặt về phía Lucy.

- Người sống hàng trăm nghìn năm rồi, liệu có bao giờ thấy... Cô đơn không?

Zeref không trả lời. Hắn quay người, đi nhanh hơn thường lệ, vừa đi vừa nói:

- Cô đơn thì làm được gì? Người làm ta trở nên thế này, không phải chính là người mà ta yêu quý nhất sao? Bây giờ, ta không còn yêu thương nó gì nữa, chỉ còn lại thù hận.

Giờ đến lượt Lucy im lặng. Đúng rồi, cô và hắn đang cùng đi trên một con đường. Cùng một chí hướng. Tất cả đều chỉ có 1 mục tiêu duy nhất.

" Ta phải khiến cho Fairy Tail suy tàn. "

~.~

1 năm trôi qua, đối với Lucy và Zeref thì chả dễ dàng chút nào. Nhờ ma pháp cùng trí thông minh vượt trội, Zeref đã ra sức truyền lại cho Lucy những ma pháp cổ xưa. Còn về phần Lucy, lòng thù hận, đau xót của cô dành cho Fairy Tail quá lớn. Chính nó đã thành động lực khiến cho Lucy đâm đầu vào mà tu luyện thân thể, ma pháp.

Nếu nói, Zeref là Hắc pháp sư mạnh nhất, thì phải nói, Lucy Heartfilia là ma đạo sĩ tự do mạnh nhất.

Tại sao là Ma đạo sĩ tự do ư? Vì cô vốn đã không còn là người của một chính hội mang tên Fairy Tail nữa rồi.

Giờ cô là thành viên của một hội độc lập chỉ bao gồm 2 thành viên. Thứ nhất, hội trường của hội - Zeref Dragneel. Thành viên thứ hai, cũng là thành viên duy nhất - Lucy Heartfilia.

Nói là hội, chứ thực chất, hội của cô không hề làm bất cứ nhiệm vụ gì. Chỉ đơn giản là đi khắp thế giới, gặp được con quái vật nào là giết. Chính vì vậy, không ít khi bị trùng vào các nhiệm vụ của chính hội. Thế nên, nhiều người đã tạo ra tin đồn có một hội pháp sư độc lập đang tung hoàng bốn phương.

Bất lực trước tin đồn, Zeref và cô đã tạo ra một hội. Mang tên..... Amnesia Memory.

Lucy từng hỏi tại sao là Amnesia Memory. Zeref chỉ cười với cô, nói:

" Rũ bỏ hết kí ức, chỉ tiếp tục hướng đến mục tiêu của mình "

Lucy hiểu Zeref đang muốn ám chỉ đến quá khứ của cô và muốn cô chuyên tâm vào việc trả thù.

Không biết vì ở cùng nhau quá lâu hay sao mà cả Lucy và Zeref đều có thể hiểu được đối phương muốn nói gì chỉ qua một câu đối thoại ngắn. Đối với Lucy, Zeref không còn là một Hắc pháp sư mà cô từng thù hận sâu đắng nữa. Hắn là ân nhân của cô, vị cứu tinh của cô. Zeref là người duy nhất đã chìa tay giúp đỡ cô, cùng cô trả thù Fairy Tail.

Lucy cũng không thể ngờ rằng, Zeref cũng đã nghĩ như vậy. Hắn gặp cô dưới một ngày mưa. Cô mặc bộ đồ đen dài tay che đi những vết thương của mình. Nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện những dấu bầm tím xấu xí. Lucy mang theo hai bó hoa đi viếng mộ của bố mẹ mình. Trước giờ, hắn cứ nghĩ, mình sẽ người cô đơn nhất. Nhưng từ khi gặp Lucy lúc ấy, hắn nhận ra mình đã nhầm. Chi ít, hắn còn có một người em trai còn sống tốt. Còn cô, người thân cũng đã mất hết. Những người Lucy tin tưởng thì lại không tin cô. Hình bóng cô lúc ấy, làm hắn cảm thấy thật đáng thương.

Hắn còn nhớ ngày hôm ấy, khi mà Lucy đưa ánh mắt cương quyết nhìn Zeref, nắm lấy bàn tay của hắn, hắn biết, Lucy và Zeref giờ đã chung một đường. Không hiểu vì sao, khi mà nhìn bàn tay phải của cô dần mất đi sắc hồng của hội huy Fairy Tail, hắn đã rất xúc động.

Hắn cố chấp cho rằng đấy chỉ là sự đồng cảm. Nhưng mà hắn không hề biết, nếu một người con trai và một người con gái ở bên nhau quá lâu, thì sẽ không có thứ gì gọi là tình bằng hữu còn tồn tại.

Hắn biết, thứ tình cảm mà hắn dành cho cô không chỉ là tình thấy trò nữa.

Là một Hắc pháp sư, hắn đã quen với việc một mình đơn độc, một mình nằm trong căn phòng tối. Nhưng mà, không biết từ bao giờ, hắn lại quen với việc có một cô gái gọi dậy. Ngày ngày cùng hắn đi luyện ma pháp, cùng hắn phá tung đủ mọi thứ trên các lục địa, hải dương. Bất giác, Zeref tự cười thầm. Tự bao giờ mà hắn lại thích nhìn nụ cười ấm áp của Lucy đến vậy.

Nó như ăn mòn vào trái tim hắn rồi.

Và, cũng chính nhờ điều đó, mà hắn lại trở nên căm thù Fairy Tail hơn, và cũng cần phải cảm ơn Fairy Tail rất nhiều.

Vì, nhờ họ, mà Zeref mới gặp được Lucy. Và hắn- hoàn toàn không muốn Lucy phải hàng đêm thức giấc vì cơn ác mộng của quá khứ nữa. Cô luôn mơ thấy một cơn ác mộng. Cô ở trong giấc mơ rất vui vẻ bên những thành viên của hội. Nhưng, về sau, niềm vui lại bị chính những thành viên chà đạp, xé nát. Hắn đã từng nói với Lucy, nếu cô muốn chuyên tâm vào việc trả thù, thì hãy quên tất cả những kí ức vui vẻ hồi trước đi. Lucy luôn nghe theo lời hắn, nhưng kí ức của cô thì không thể, cô lại càng không thể quên được lí do tại sao mình lại đau khổ khi bị phản bội thế này.

Nếu như không có sự thương xót vì họ từng là đồng đội tốt, thì có lẽ Lucy Heartfilia sẽ có thể trả thù tốt hơn.

Đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần, cuối cùng, Zeref đã đưa cho Lucy một bát nước thảo dược.

- Sư phụ, đây là gì vậy?

- Một loại thảo dược mà ta tìm được từ khá lâu. Nó có khả năng khiến con quên đi những gì con muốn quên.

Lucy im lặng. Cô khẽ kéo chiếc áo choàng đen để che đi khuôn mặt khó xử của mình. Zeref từng nói, sở dĩ cô không thể nâng cao tu vi của mình lên, là vì cô quá luyến tiếc quá khứ, trở nên khờ dại vì những điều xưa. Nếu như cô uống loại dược này, thì lập tức có thể quên hết tất cả sao? Kể cả Fairy Tail, và cả Zeref sao?

- Không cần lo lắng. Con sẽ chỉ quên đi kí ức con muốn quên thôi. Sau khi ngươi uống loại dược này, ta muốn ngươi gia nhập vào Sabertooth.

- Sư phụ? Tại sao lại làm vậy?- Lucy ngạc nhiên. Giờ cô là hội viên của Amnesia Memory. Gia nhập vào Sabertooth thì không phải rất rắc rối nếu bị phát hiện sao?

- Phải. Sẽ rất rắc rối nếu bị phát hiện. - Nói đoạn, Zeref thở dài. - Nhưng ta cũng từng nói rồi đúng không? Không có cảm giác nào đau đớn khi mà bị chính người mình tin tưởng phản bội.

- Lucy, kể cả khi con bị gắn tội danh phản bội, thì chắc chắn họ vẫn còn lưu lại kí ức hồi xưa giống con. Khi con gia nhập Sabertooth, hãy dùng sức mạnh của mình tham gia Đại hội phép thuật. Trong đại hội ấy, hãy cho tất cả dân chúng của Fiore biết Fairy Tail đã làm gì một cựu thành viên vô tội. Và trong đại hội phép thuật, nếu như có người chết, thì không ai có thể tra cứu cả.- Zeref nói, âm giọng đều đều làm Lucy cảm thấy nhẹ lòng.

Đây là lúc mà cô tin tưởng Zeref nhất. Chính cô sẽ là người trả thù họ, hắn ta tin cô. Cô cũng nên tin tưởng Zeref chứ.

- Sư phụ, sau này, con vẫn có thể gặp người không?

Zeref nhìn Lucy. Hắn đứng dậy, đi đến bên cô. Zeref cởi chiếc mũ choàng của Lucy ra, vén mái tóc màu nắng dài thuôn mượt ra một bên. Zeref ghé sát tai cô, thì thầm.

- Con bé ngốc. Nếu như ta không gặp con, liệu con có định buông tha cho ta không?- Zeref khẽ cười.

Lucy cười khúc khích. Bất giác, cô ôm chặt Zeref. cũng ghé sát tai của hắn mà thì thầm:

- Đương nhiên không rồi. Sư phụ, người nhất định phải đến thăm con.

Zeref cứng người. Lucy à, ngươi nhất định phải trêu đùa ta đến chết đúng không? hắn đưa tay vòng qua người cô, ôm chặt.

- Đương nhiên rồi. Nhớ, không được cho ai thấy hội huy Amnesia Memory sau gáy của con. Vì đó, là hội huy duy nhất của hai chúng ta.

- Con rõ rồi, sư phụ Zeref.

Lucy lưu luyến rời vòng tay của Zeref. Cô cầm bát nước thảo mộc trong tay, khẽ nhếch môi. Lucy nhớ lại tất cả mọi thứ. Lần đầu tiên gặp Natsu ở Magnolia, lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ S cùng nhóm Erza ở đảo Galuna. Cùng nhau tiêu diệt Grimoire Heart ở đảo Tenrou. Còn cả cuộc khủng hoảng Tartorus nữa....

Bây giờ, tất cả sẽ chỉ còn là quá khứ.

Đưa bát nước thảo dược lên đôi môi hồng của mình, Lucy nhắm mắt uống hết.

Một giọt nước mắt khẽ trào ra.

" Tạm biệt, Fairy Tail. "