Cuối
tháng 11/ 1978 theo đường 19, ta làm chủ một vùng đệm khá an toàn và vững chắc,
chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công vào tháng sau… Dọc đường bộ đội ta thiết lập
các căn cứ hậu cần, trận địa của các binh chủng như pháo binh, ta tiến vào đất
địch 20 km và đang ổn định vị thế thượng phong của mình. Lực lượng địch vẫn
liên tục quậy phá, pháo kích cối 82 vào các đơn vị của ta, ta chiếm được khu Xa
- Xb quả là lợi hại, bộ đội khí thế bước vào một thời kì mới... Thanh niên xung
phong đã xuất hiện ở đồn 23 BP, nơi mà không ai ngờ rằng cách đây vài tháng,
anh em CANDVT mất ăn mất ngủ với chúng... Phía bắc đường 19 địch còn chiếm lĩnh
cao điểm: 328, nơi chúng tung quân cũng như pháo vào ta. Nhiệm vụ này cũng được
giao cho eBB95 có sự hỗ trợ của eBB94 (đã về trong đội hình của f307) và cũng
thật buồn đây là trận đánh mà trinh sát f mất đi sáu người, chưa kể anh em bị
thương nặng nhẹ... điều đó cũng nói lên sự khó khăn cũng như nhiều điều chưa lường
được... Trong vòng một tuần chúng tôi tung quân trinh sát khu vực này ba lần,
và gần như lần nào cũng có anh em thương vong, bị mìn, bị phục kích, bị đánh từ
phía sau khi đi công tác, do tính chất khó khăn của trận đánh, QK5 tăng cường một
tổ trinh sát của d32 quân khu, phối thuộc cùng chúng tôi thực hiện nhiệm vụ.
Qua một tháng tác chiến, bản lĩnh của anh em chúng tôi tiến bộ rõ rệt, và từ trận
đánh này thành viên QSVN đã là tiểu đội trưởng (oai chưa), trận đánh này không
còn là bí mật, vì địch biết chắc rằng dù muốn hay không ta cũng không tha cao
điểm này... Đây là cái khó của trận đánh… Nhưng thật ra, đơn vị địch trấn giữ
khu vực này đã không còn hung hăng như trước qua sự thất thủ căn cứ Xa – xb, vì
chúng không còn đủ lực lượng để đánh chính diện với ta,tinh thần chúng cũng
hoang mang hơn trước nhiều, khả năng sợ pháo binh ta là rõ nhất…
Ta
dùng chiến thuật đánh nghi binh ở hướng chính diện do một phần lực lượng của
e29 và e94 đảm nhiệm, các đơn vị này tấn công chúng liên tục dọc theo đường 19,
nhưng không đánh sâu, vì điểm cao này cũng không xa so với đường 19... Phần lực
lượng chính của trinh sát f đều phối thuộc với e95 (quân số lúc này đã giảm,
anh em ốm sốt thường xuyên, sức khỏe giảm sút rõ rệt) khỏng ba mươi người với
hai tổ chia ra nhiều chức năng; dẫn đường, trinh sát, tạo hành lang… Đội hình
hành quân chọn vị trí là khoảng giữa của hai cao điểm 312 và 328 (rất tiếc là
trình độ kém quá nên chưa minh họa cho anh em trên bản đồ được) chúng ta thọc
sâu vào trong khoảng 3 km, và chọn hướng tấn công là bắc và tây bắc của điểm
cao, do sự hạn chế của địa hình nên dBB2 là thê đội 2 của trận đánh (cũng như
giữ phần phía sau của đội hình tác chiến), chủ lực là d3 và d1 đánh tạt sang
hai sườn đồi… Trước khi xuất quân một ngày, trinh sát bí mật (hết sức bí mật) tạo
một con đường và nơi tập kết cách chân cao điểm khoảng 2 km (không sử dụng
thông tin hữu tuyến) khó khăn nhất là bộ phận hỏa lực phải chiếm một mỏm đồi nhỏ,
toàn dây leo, vách dựng đứng, ngay cả địch cũng không ở, ta phải đưa một khẩu
DKZ và khẩu 12,7 chiếm lĩnh, mỏm đồi này cách mỏm chính chừng 200 m đường thẳng,
quân số toàn bộ kể cả bộ phận trinh sát là ba mươi mốt người do C phó c12 d3 chỉ
huy. Đúng năm giờ chiều đội hình xuất phát, do đường gần nên mỗi d cách nhau ba
mươi phút, d2 xuất phát đầu tiên, cực nhất là đi đêm vì bảo đảm bí mật, và gây
cho chúng nhiều bất ngờ. Vượt qua địa hình hiểm trở, d2 chiếm lĩnh vị trí tập kết
lúc gần mười giờ đêm, chúng tôi quay lại đón d3 và bố trí hoàn chỉnh cho d3 gần
hai giờ sáng, riêng d1 dù xuất phát sau, nhưng do vị trí của d1 ít hiểm trở hơn
nên cũng hoàn chỉnh việc chiếm lĩnh trận địa gọn lẹ, nhóm trinh sát e95 dẫn khẩu
đội DKZ ở mỏm đồi bên, bị mất liên lạc do nhầm đường phải quay lại làm cản trở
công việc khá nhiều, khẩu đội này bố trí xong khoảng gần sáng, chúng tôi quay lại
hướng d3, thấy anh em đã bò lên đến hơn nửa chừng đồi, và ngừng lại, riêng hướng
c11 chiếm bình độ cao hơn do có khẩu dội DKZ yểm trợ khi tấn công, và pháo ta sẽ
bắn vào tọa độ này nhiều hơn hướng c10 và c9 của d3 (sợ pháo rơi vào quân ta)
có nghĩa là c11 bằng mọi giá phải chiếm trận địa địch đầu tiên, hỗ trợ cho c10
và c9 ở hướng chính diện… thành viên QSVN nằm ở hướng d3 (lại d3 nữa). Trời
sáng, mỏm đồi có khẩu DKZ nhìn thấy địch nổi lửa, và báo về cho SCH* e bằng mật
khẩu hai lần tắt mở máy PRC 25 chứ không gọi… mật khẩu này lập lại lần thứ hai
(mục tiêu đã rõ) và cả đội hình nghe tiếng pháo từ nhà bắn lên, quả đầu tiên
cách c9 khoảng 30 m và bên d1 chỉ cách c2 chỉ vỏn vẹn 20 m, ta điều chỉnh tầm
pháo và sau đó là cấp tập, trận địa bụi, đất, đá tung lên mù mịt, c9 có hai chiến
sĩ bị thương nhẹ do..mảnh đá bay trúng đầu. Trong tiếng pháo, đội hình nghe tiếng
hỗn loạn của địch… pháo bắn chắc khoảng gần mười lăm phút thì dừng, và BB bắt đầu
bò lên từng bước, chiếm các vị trí thuận lợi vì trời sáng rõ mặt, địch phát hiện
cả hai hướng d3 và d1, nên bắn xối xả vào đội hình ta, chúng bắn mạnh quá và BB
ta phải dừng lại, c9 hi sinh hai đ/c trong loạt đạn này do chúng bắn quá dữ,
bên kia sườn đồi d1 cũng đang tấn công mạnh, và địch cũng phản ứng hỏa lực mạnh,
d trưởng d3 lệnh cho c11 lợi dụng địch chưa phát hiện, nhanh chóng bò lên chiếm
vị trí, điện xong khoảng mười phút thì nghe tiếng súng nổ về hướng đó, địa hình
quá phức tạp cộng với hỏa lực địch quá mạnh, cả hai hướng không tiến lên được,
bộ đội nằm khắp sườn đồi, địch có lợi thế hơn ta từ trên cao bắn xuống gây khó
cho ta, ta tăng cường thêm pháo hạn chế, vì bộ binh đã vượt qua bình độ an
toàn, lúc này hỏa lực cối 82 của d2 bắt đầu bắn chi viện cho hai hướng, địch
tăng cường bắn cối vào lưng chừng đồi và 12,7 bắn rất rát vào đội hình, anh em
bắt đầu bị thương vong, d trưởng d3 một lần nữa đốc c11 tấn công mạnh hơn cùng
chia sẻ hỏa lực với c9 và c10, địch bị phân tán hỏa lực và lúc này khi c11 gần
tiếp cận với mỏm đồi đầu tiên của địch khẩu đội DKZ và 12,7 mỏm đồi bên bắt đầu
bắn, 12,7 bắn tà âm nghe chát chúa và đạn DKZ nổ tung trên trận địa của địch, bị
bất ngờ, địch chĩa hỏa lực về mỏm đồi DKZ của ta và BB tranh thủ dịp này tiến
lên, quả không sai, khi hỏa lực chi viện cho c11 phát huy tác dụng, đội hình địch
bắt đầu có hiện tượng phân tán, chúng bắt đầu tháo chạy về hướng c10, có thằng
Pốt đang trên đà lao xuống bị AK ta bắn, nó ngã lăn vào đúng vị trí của một đ/c
c10. Hướng d1 chiếm vị trí của địch trước d3 khoảng mười phút, biết địch đang
tháo chạy xuống chân đồi, SCH e lệnh cho d2 dùng c5 vận động cắt ngang qua sườn
đồi truy kích chúng, những tiếng súng nổ lẹt đẹt về hướng d2, khi ta chiếm toàn
bộ cao điểm một cảnh tượng hãi hùng xảy ra, gần một nửa địch nằm tai trận là
không toàn thây, bông băng, đạn dược vứt đầy trên trận địa, có hiện tượng chúng
bắn bồi đồng đội cho chết luôn... hướng c11 thu khẩu DKZ của địch bị hư do DKZ
của ta.
* SCH: Sở chỉ huy (BTV Gác Sách)
Ta
làm chủ trận địa và giải quyết công tác thương binh tử sĩ, trinh sát f hi sinh
hai bị thương bốn, như vậy việc đánh điểm cao 328, từ lúc trinh sát cho đến khi
chiếm cao điểm, trinh sát f hi sinh tám đ/c và bị thương nặng nhẹ cũng hơn mười
người.
Việc
chiếm cao điểm 328, và giao cho e94 chốt giữ, coi như ta đã đủ điều kiện chuẩn
bị cho cuộc tổng tấn công. Đường 19 thông suốt, ta đưa các đơn vị chốt giữ đến
mức gần như dày đặc hai bên đường, các đơn vị giao lưu với nhau dễ dàng, nồi
canh chua e31 f309 cho đi, thì nhận lại miếng thịt rừng của e95 f307, ban đêm
có nơi cũng leo lét ánh đèn dầu, chấm dứt tình trạng đèn pin soi một lỗ nhỏ để
coi bản đồ, dưới hầm âm cũng uống trà ăn lương khô nói chuyện thời sự.
Mặt
trận đường 19 ngày ấy rất căng thẳng và khốc liệt, ở đây tôi không dám đưa ra một
sự so sánh nào giữa các đơn vị trên toàn mặt trận lúc đó,và để rộng đường cho anh
em hiểu tôi giới thiệu về cơ cấu các đơn vị ngày ấy như sau: f307 có các eBB:
95, 94, 29 sau ngày giải phóng chỉ còn e95 là đơn vị còn mang tính chiến đấu,
và chính trung đoàn 95 là đơn vị chịu đấm ăn xôi với Pốt ngay sau khi Pốt phản
bội ta 1975 (là e trực thuộc QK5 chưa có f307) khi chiến sự leo thang thì mới
tăng cường thêm 94 và 29 là những e đã “giã từ vũ khí” về làm kinh tế (thành lập
f307 tháng 7/ 1978).
Đầu
mùa mưa 1978 do yêu cầu của chiến trường, QK5 tăng cường trung đoàn 31 của Sư
đoàn 2 đang đóng ở Đà Nẵng lên Đức Cơ, nên anh em e31 ngày đó toàn là dân Quảng
Nam rất đông. Chính trung đoàn 31 cùng với 95 là những đơn vị tạo hành lang an
toàn mà sau này chúng ta có được. Tháng 9/ 1978 f 309 được thành lập gồm các
eBB: 31, 812, 96 (e812 đang làm kinh tế ở Bình thuận và e96 cũng làm kinh tế ở
Tây Nguyên)
Như
vậy chủ công của các trận đánh, chiếm lấy các vị trí của địch là e95 (307) và
e31 (309). Là lính F307 nhưng tôi phải cúi đầu khâm phục lòng kiên cường, anh
dũng, tinh thần vượt qua khó khăn, bách chiến bách thắng của các anh em e31
f309 (nay trong đội hình của Quân đoàn 4).
Các
trung đoàn khác làm nhiệm vụ chốt giữ, cũng có muôn vàn khó khăn, mà chỉ người
trong cuộc mới hiểu thấu cho đời lính ở chốt tiền tiêu, suốt ngày bị chúng quậy
phá, ra khỏi hầm là choảng nhau với chúng, ăn cơm cục, uống nước đục, thậm chí...
râu ria nhiều tháng không cạo nhìn như thổ phỉ FULRO thời ấy ở Tây Nguyên, quần
áo bốc mùi gần như NH4... mỗi đơn vị có những phẩm chất mà đáng cho chúng ta
trân trọng. Khi đến Preah Vihear eBB 95 trấn giữ đền Preah Vihear, còn lại nhiệm
vụ khác như truy quét tàn quân, giúp bạn, trách nhiệm lại chất lên vai những
anh em e29 và e94, nhất là các anh em d7 e29 trong mùa mưa 1979 vất vả trong những
cánh rừng già ở Anlongveng, tranh nhau với địch từng quả chuối non đem về luộc
chấm muối...