Kì Tài Giáo Chủ

Chương 26: Lý Tam Công Tử

Đinh Khai Sơn phát triển võ quán Khai Sơn suốt mấy chục năm tại Thông Châu Phủ, cũng coi như kẻ lão luyện trên đất này, đi đâu cũng được hoan nghênh, cho dù tới tam đại gia tộc Thông Châu Phủ cũng vậy.

Vị thủ hạ tâm phúc của tam công tử Lý gia chính là đệ tử của hắn. Đinh Khai Sơn tới Lý gia chỉ cho người thông báo một tiếng, tam công tử Lý gia liền tự thân tới nghênh đón hắn.

Chỉ chốc lát sau một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, gương mặt tuấn lãng, thân mặc cẩm bào đi tới, chắp tay với Đinh Khai Sơn rồi cười nói: “Đinh quán chủ tới nơi này, tại hạ không nghênh đón từ xa, mong ngài thứ lỗi.”

Đinh Khai Sơn vội đáp: “Tam công tử đừng nói vậy chứ. Một ngày ngươi bận trăm công ngàn việc, giờ còn bỏ thời gian ra đón tiếp lão già ta đây, đây quẩ thật là vinh hạnh cho lão hủ.”

Người trẻ tuổi kia chính là tam công tử Lý gia, Lý Chiêu.

Thái độ của Đinh Khai Sơn với Lý Chiêu rất khách khí, đừng nhìn giờ gia chủ Lý gia đã chết, thực ra trong Thông Châu Phủ này không ai dám coi thường Lý gia.

Ngày trước, khi gia củ Lý gia chưa chét, tam đại gia tộc tại Thông Châu Phủ sắp xếp lần lượt là Thẩm gia, Lý gia, Sở gia.

Nào ngờ lão gia chủ Lý gia tuổi mới qua lục tuần, thậm chí còn nhỏ hơn so với Đinh Khai Sơn hắn một chút lại gặp rủi ro khi luyện công, cuối cùng không trị nổi mà bỏ mình.

Khi đó Lý gia không có võ giả Tiên Thiên, ai cũng tưởng Lý gia sẽ suy sụp, nào ngờ ba người con trai của Lý gia lại đồng loạt đứng ra chống đỡ mọi chuyện trong gia tộc, bất luận thực lực hay thủ đoạn đều cực kỳ xuất sắc, được mọi người xưng là Lý gia tam hổ.

Trước mắt trong ba huynh đệ này ngoại trừ Lý Chiêu còn ở Thối Thể cảnh, lão đại cùng lão nhị của Lý gia đều đã là Ngưng Huyết cảnh, nếu tương lai bọn họ đều bước chân vào Tiên Thiên, vậy tại Thông Châu Phủ này Lý gia có thể khiêu chiến cả Thẩm gia.

Trong phòng tiếp khách, Lý Chiêu cho người rót cho Đinh Khai Sơn một chén trà rồi hỏi: “Lần này Đinh quán chủ tới có việc gì vậy?”

Đinh Khai Sơn cười nói: “Tam công tử có biết lão nhị của Sở gia, Sở Hưu không?”

Ánh mắt Lý Chiêu lộ vẻ âm trầm nói: “Đương nhiên là biết, nói trắng ra ta còn chút khúc mắc nhỏ với tên Sở Hưu này đấy!”

Lúc trước Sở Hưu giết người của Lý gia tại Nguyên Bảo Trấn, khiến Lý gia hắn mất mặt, quan trọng nhất là Lý Kinh cũng do hắn đề bạt, việc này tương đương với làm hắn mất mặt.

Lý Chiêu vốn cũng có ý trả thù, có điều đại ca và nhị ca hắn sau khi biết chuyện này lại cảnh cáo hắn, bảo hắn không được vọng động.

Trước mắt Lý gia bọn họ không có võ giả Tiên Thiên, làm việc phải kín kẽ, có thể không gây chuyện thì tận lực không gây chuyện.

Lý Chiêu mặc dù tuổi trẻ nóng tính nhưng không phải người không phân biệt tốt xấu, cho nên hắn cũng ráng nhịn chuyện lần này. Có điều sau đó hắn cũng dạy cho Lý Kinh kia một bài học, vứt tên Lý Kinh đó sang một bên.

Hắn không tức vì Lý Kinh gây chuyện, mà tức vì sau khi gã gây chuyện không ước đoán được thực lực và tính cách đối phương, rõ là rác rưởi.

Nghe nói Lý Chiêu còn có khúc mắc với Sở Hưu, Đinh Khai Sơn kinh ngạc một hồi, có điều hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ thuật lại tranh chấp giữa Sở Hưu và cháu ngoại hắn rồi nói thẳng ra;” Tam công tử, giờ chỗ khoáng thạch đó đang ngay trong tay ta, nếu ngươi muốn giờ lấy bạc ra đi.

Ngươi cũng không cần sợ đắc tội với Sở gia, chuyện này là chúng ta nhắm vào tiểu tử Sở Hưu kia, bên phía Sở gia tự có con gái ta xử lý, không liên lụy tới Lý gia ngươi đâu. Giờ chỉ xem tam công tử ngươi có dám nhận không thôi.”

Ánh mắt Lý Chiêu lóe sáng, hắn cũng có nghe nói chuyện nội đấu đời này của Sở gia, nhưng trong Lý gia, huynh đệ bọn họ vẫn luôn hòa thuận cho nên hắn cũng chỉ coi là trò cười mà thôi.



Thật không ngờ nội bộ Sở gia đã lục đục tới nước này, đây quả thật là đẩy đối phương vào trong hố, thậm chí không tiếc làm lợi cho người ngoài.

Là người được lợi, Lý Chiêu đã cực kỳ thèm khát đống khoáng thạch của Sở gia.

Trình độ rèn đúc binh khí của Sở gia thật quá rác rưởi, luyện chế binh khí nhất chuyển nhị chuyển cũng dễ thất bại, quả thật lãng phí chỗ vật liệu tốt đó. Còn đổi lại thành Lý gia bọn họ, xác suất thành công gần như trăm phần trăm, thậm chí có luyện chế binh khí tam chuyển cũng được.

Cho nên Lý Chiêu không nói hai lời, trực tiếp nhận lời: “Đinh quán chủ, ta nhận chỗ khoáng thạch đó. Năm vạn bảy ngàn cân, ta ra giá bảy vạn lượng bạc. nhiều hơn so với giá thị trường một vạn ba ngàn lượng.

Trong đó một vạn lượng là giá thêm vào, ba ngàn lượng còn lại coi như tại hạ mời Đinh quán chủ uống rượu.”

Đinh Khai Sơn cười ha hả nói: “Ha ha! Được! Tam công tử thật sảng khoái! Cứ phái người võ quán của ta lấy khoáng thạch là được!”

Nhìn Lý Chiêu, Đinh Khai Sơn không khỏi cảm thán, người của Lý gia quả thật quyết đoán, khá hơn con gái hắn nhiều.

Quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nha đầu kia chỉ nghĩ tới Sở gia lỗ hay không, chẳng buồn hỏi người cha là hắn có thiếu bạc hay không.

Từ xưa tới nay nghèo văn giàu võ. Võ quán Khai Sơn của Đinh Khai Sơn thanh danh vang dội tại Thông Châu Phủ, thu mỗi đồ đệ học phí mỗi tháng ít nhất cũng phải hai lượng, nhiều thì lên tới mười lượng.

Mà võ quán Khai Sơn của hắn có chừng trăm học sinh, bình quân mỗi tháng hắn cũng thu được gần ngàn lượng bạc.

Nhưng Đinh Khai Sơn dẫu sao cũng là võ giả, mặc dù biết mình không còn hy vọng gì bước vào Tiên Thiên, nhưng dẫu sao cũng phải mua chút dược liệu tu dưỡng khí huyết, kéo dài tuổi thọ. Hắn cũng không muốn chết sớm.

Đây là khoản chi tiêu tương đối lớn, bất luận lúc nào Đinh Khai Sơn cũng đều thiếu tiền.

Cho nên bảy vạn lượng bạc này, Đinh Khai Sơn chỉ định đưa năm vạn năm ngàn lượng cho Sở gia, dù sao bên phía Sở gia chỉ ghi chép có năm vạn hai ngàn cân khoáng thạch, thêm ba ngàn lượng so với giá thị trường đã đủ cho bàn giao lại cho Sở gia rồi.

Đến lúc Lý Chiêu trở lại trong đại sảnh, lão đại Lý gia Lý Thừa cùng lão nhị Lý Vân đều đang ở trong đó, thấy Lý Chiêu trở về, Lý Thừa bèn hỏi: “Tam đệ, Đinh Khai Sơn tới tìm đệ làm gì vậy? Hắn là một lão hồ ly, không thấy thỏ không thả chim ưng, qua lại với hắn cũng ta cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì.”

Lý Chiêu cười hai tiếng nói: “Đại ca, lần này huynh sai rồi, lão già họ Đinh kia đem lợi lộc tới cho chúng ta đấy.”

Nói xong Lý Chiêu thuật lại mọi việc cho đại ca và nhị ca của mình.

sau khi nghe xong, Lý Thừa cùng Lý Vân đều cau mày, cuối cùng Lý Thừa trầm giọng nói: “Tam đệ, chuyện này đệ làm việc hơi lỗ mãng rồi. Giờ chúng ta không nên có xung đột gì với bên Sở gia kia.

Lúc trước phụ thân bất ngờ bỏ mình, Lý gia ta có thể kiên trì được ngoại trừ bản thân ba huynh đệ chúng ta dốc sức quản lý, cũng nhờ Thẩm gia cùng Sở gia không động thủ với chúng ta.

Vị gia chủ Thẩm gia Thẩm Mặc vừa tiếp nhận chức vị gia chủ đã chém liền vài vị trưởng lão giữ gìn sự vụ Thẩm gia, căn bản không có công sức tới quản chuyện bên ngoài.

Còn lão già Sở Tông Quang kia không biết vì sao suốt ngày bế quên, chẳng hiểu đang giở trò quỷ gì, nhưng cũng coi như không thấy Lý gia ta.

Chính nhờ vậy Lý gia chúng ta mới kiên trì được tới hiện tại. Vạn nhất chuyện này chọc phải Sở Tông Quang, vậy sẽ rất khó xử lý.”



Lý Chiêu lại chẳng quan tâm lắc đầu nói: “Đại ca yên tâm đi, lão già họ Đinh kia đã nói hắn làm việc này chỉ là để cháu ngoại mình đoạt được vị trí gia chủ mà thôi. Bên phía Sở gia tự có người gánh vác, không chọc tới Sở Tông Quang đâu.”

Lý Thừa suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuy nói vậy nhưng huynh vẫn thấy không yên lòng. Ngày mai đệ tự đi một chuyến, sau khi tới lấy chỗ khoáng thạch đó thì dẫn đội buôn đưa tới Thanh Nguyên Trấn. Phân phó cho quản sự nơi đó trực tiếp chế tạo chỗ khoáng thạch đó thành binh khí đi.”

Lý gia am hiểu chế tạo binh khí, hơn nữa không chỉ có cửa hàng tại Thông Châu Phủ, ở Thanh Nguyên Trấn gần Yến Quốc cũng có.

Dù sao nếu qua lại Thương Mang Sơn mà còn mang theo đại lượng binh khí quý giá, bị lũ giặc tại đó cướp một lần tổn thất sẽ rất lớn, cho nên binh khí bán ở bên Yến Quốc thường là vận chuyển vật liệu từ Ngụy Quận này sang rồi trực tiếp chế tạo tại Thanh Nguyên Trấn, thuận tiện nhanh chóng hơn hẳn.

Sáng sớm hôm sau, Lý Chiêu dẫn người tới võ quán Khai Sơn lấy chỗ khoáng thạch kia.

Lúc này Lưu Hữu Thành của đội buôn Sở gia cũng khóc lóc tới tìm Sở Hưu.

Lúc này Sở Hưu đang tu luyện, bị Lưu Hữu Thành cắt đứt như vậy, y cau có nói: “Rốt cuộc xảy ra việc gì? Chuyện đội buôn ta đã giao cho các ngươi, kết quả giờ xảy ra chuyện các ngươi lại tới tìm ta. Ta dùng các ngươi còn có ích lợi gì?”

Lưu Hữu Thành mặt như đưa đám nói: “Nhị công tử, chuyện lần này chúng tôi không giải quyết nổi.

Ngài cũng biết chuyện chúng tôi bàn việc làm ăn với thương nhân lớn của Yến Quốc mà. Nhưng kết quả bên gia tộc lại bán chỗ khoáng thạch sản xuất được trong tháng này cho người khác.

Nếu vụ làm ăn này hỏng việc, bồi thường tiền cho họ chỉ là việc nhỏ, sau lưng đối phương là một thế gia không nhỏ của Yến Quốc, chúng ta bội ước như vậy sẽ mất hết thanh danh, còn muốn giao dịch trong Thanh Nguyên Trấn đã khó lại càng thêm khó.”

Sở Hưu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, đám người Sở gia kia vẫn chưa chịu thôi ư? Lần này lại tới ai?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát cơ.

Nếu đám người này không phá đám Sở Hưu, để y thuận lợi nắm được vị trí người thừa kế gia chủ, nhận được tài nguyên của Sở gia, bước lên cảnh giới Tiên Thiên. Lúc đó y sẽ rời khỏi Thông Châu Phủ, vị trí gia chủ để lại ai thích ngồi thì ngồi.

Nhưng kết quả là đám người này hết kẻ này tới kẻ khác nhảy ra gây sự, càng lúc lại càng quá đáng, giờ thậm chí không tiếc hao tổn lợi ích của Sở gia cũng muốn hại y, đúng là tự tìm đường chết!

“Ai làm?”

Cảm nhận được sát khí trong mắt Sở Hưu, Lưu Hữu Thành run lên lẩy bẩy, vội vàng nói: “Là nhị phu nhân, nhị phu nhân bán chỗ khoáng thạch đó cho phụ thân của phu nhân, Quán chủ võ quán Khai Sơn, Liệt Kim Thủ Đinh Khai Sơn.

Có điều tiểu nhân nghe nói Đinh Khai Sơn chuyển tay bán chỗ khoáng thạch đó cho Lý gia. Sáng sớm hôm nay tam công tử Lý gia đã dẫn người tới võ quán Khai Sơn lấy hàng rồi.”

“Lý gia?”

Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ khó hiểu.

Y cũng từng nghe nói tới ân oán giữa người của Lý gia và Sở gia. Trong Thông Châu Phủ địa vị của Thẩm gia là siêu nhiên, nhưng Lý gia và Sở gia lại là hai thế lực đối địch, kết quả nhị phu nhân lại đem chỗ khoáng thạch bán cho Lý gia, bà ta không sợ chọc giận Sở Tông Quang à?

Cho dù thế nào, chuyện này không thể bỏ qua được, Sở Hưu trực tiếp cầm Nhạn Linh Đao bên cạnh mình, gọi đám Mã Khoát, cùng tới võ quán Khai Sơn.