Kỉ niệm Valentine : Tình yêu vĩnh hằng (P1)

Chương 71: Mất trí nhớ

Chương 71
…."Hây ya…" trong khu đất tróng vánh, một cô gái xinh đẹp với thân hình dẻo dai đang múa lượn thân pháp trên không chung. Những ngón tay nhẹ nhàng uốn lượn theo gió nhưng ẩn chứa lực đạo khổng lồ nhìn từ xa thân hình cô gái đang như một tàn ảnh phiêu dật trên không.

"Xoạt" ngón chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng đáp xuống đất. Hạ Linh khẽ dang tay ra hít nhẹ một hơi không khí rồi bước chân về phía căn nhà lão Vược.

Phải cô gái đang tập võ trên chính là Hạ Linh, đã một tuần trôi qua cô và lão Vược đã dần quen thuộc nhau hơn, lão truyền thụ cho cô vài tuyệt chiêu rất uy lực. Nhưng điều khiến cô tò mò là một kẻ được cứu như cô sao lại được lão vô cùng quan tâm chăm sóc ân cần chứ.

Cô tự nhận bản thân không có gì đặc việt cả, nếu lão cứu cô thì không nói làm gì nhưng lại sẵn sàng dạy cho cô tuyệt chiêu, vậy lão không sợ cô phản sao. Cứ cho là lão ta muốn thu cô làm đệ tử đi nhưng lão nên chọn một tên nam làm đệ tử có phải tốt hơn không dù sao bây giờ đều trọng nam khinh nữ mà. Hạ Linh cũng từng qua lão "Vì sao lại tốt với cô thế?" Nhưng lão Vược chỉ mỉm cười hòa ái nói với giọng thâm ý: "Vì cô sau này sẽ trở thành người vô cùng quan trọng với một người khác". Cô vô cùng tò mò với hai chữ "người khác" trong miệng lão, mặc cô gặng hỏi những cũng không moi được thông tin gì cả, ngoài ra từ tron thâm tâm sâu thẳm cô không cảm thấy sự ác ý của lão nên đành bỏ qua.

…."Xoạt...xoạt" trở về với thực tại Hạ Linh đi bộ về trước cửa nhà, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa tre vang lên. Bên trong nhà lão Vược đang ngồi thưởng trà trên một chiếc bàn tre gỗ, trông rất phong phạm một lão thái sư có tuổi. Theo thói quen cũ cô lại nhìn về hướng giường nơi em gái cô..Hạ n đang nằm đó. Nhìn đến em gái mình chưa tỉnh Hạ Linh đôi mắt đẹp khẽ đượm buồn.

Tự kê cho mình một chiếc ghế tre ngồi cạnh lão Vược, cô dùng đôi tay đẹp nắm lấy ấm trà rót nhẹ cho mình một cốc nhẹ nâng lên thưởng thức khuôn mặt vẫn duy trì sự trầm tư, hành động thuần thục dường như đã bị thói quen của lão Vược làm ảnh hưởng.

Còn lão Vược lúc này sau khi nhấp vài ngụm trà "thanh lọc cơ thể", " cạch" liền bỏ chén trà xuống rồi nhìn sang Hạ Linh đang trầm tư khuôn mặt nói: "Đừng lo cô bé vẫn ổn cả, mới một tuần mà thôi sẽ nhanh tỉnh lại thôi".

Hạ Linh khẽ trầm tư vài giây rồi dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn lão Vược hỏi: "Lão Vược em ta thực sự là chưa tỉnh lại hay là lão đã làm gì?".

Lão Vược mặt vẫn tươi cười dường như đã quá quen thuộc với những câu hỏi đầy tính nghiêm túc từ phía Hạ Linh rồi. Lão Vược nói: "Tùy cô nghĩ sao nhưng ta có thể khẳng định mình chưa làm gì cô bé cả".

Hạ Linh nghe cậy môi đẹp mấp máy định nói gì đó thì bỗng đôi mắt đẹp bỗng đảo nhẹ ra hướng giường Hạ n đang nằm đang có chuyển động. Không chần chừ thời gian Hạ Linh đã lao ngay đến chỗ Hạ n nằm nắm lấy tay em gái vôi hô hỏi: "Em gái...em sao rồi?".

"Ưm" Hạ n khẽ mở mắt dần dà phục hồi ý thức khi nhìn thấy Hạ Linh liền khẽ thì thào: "Chị gái! Đây là đâu?" Giọng khàn khàn do lâu ngày không hoạt động.

"Yên tâm đi em gái, có chị đây rồi, chị sẽ bảo vệ em" cô kiềm nước mắt nhưng giọng nói Hạ Linh vẫn tràn đầy sự kích động.

"Em đói" Hạ n kêu.
"Được...được để chị kiếm gì cho em ăn nha" Hạ Linh nói rồi định quay lưng đi lấy đồ ăn thì bất ngờ lão Vược đã đứng phía sau tay bưng bát cháo đang nóng hổi bốc mùi thơm đưa cô nói: "Cho cô bé ăn đi".

Hạ Linh vội bê lấy nói: "Đa tạ lão".

….10' sau Hạ n cũng ăn xong thìa cháo cuối cùng, do cơ thể Hạ n lâu ngày chưa ăn gì nên phải ăn từ tốn nếu không sẽ gây hại cho sức khỏe.

Hạ Linh sau khi đút cho Hạ n ăn xong liền bắt đầu tâm sự, an ủi nói: "Em gái chuyện cũ đã qua không nên nhắc lại, chị biết em rất đau buồn nhưng hãy quên đi".

Hạ n nghe Hạ Linh nói mà dùng con mắt tròn xoe kì quái nhìn cô nói: "Chị gái chị nố gì vậy? Em không hiểu ý chị".

Hạ Linh tưởng Hạ n giả bộ nên nói tiếp: "Chuyện dù sao cũng đã xảy ra coi như chúng ta xui xẻo vậy, bọn chúng cũng đều phải trả giá bằng mạng mình rồi em không cần vướng bận nữa".

Hạ n vẫn mặt hồn nhiên vô số tội hỏi: "Chị gái chị nói lung tung gì thế? Cái gì mà trả mạng chứ em có thù oán vớ ai hay gì đâu chứ?".

Hạ n nhìn hành động lẫn biểu hiện của Hạ n mà lòng sinh nghi, bỗng "xoẹt" tia chớp nhẹ xoẹt qua não kèm theo đó là suy nghĩ đến ba chữ hiện to trong đầu "Mất Trí Nhớ".