"Hừ...Đúng là con khốn phiền phức mà" tên cầm đầu khó chịu vì bị quấy rối cứ như ai đụng cha mẹ hắn không bằng vậy, nói xong liền làm tiếp công việc "đưa đẩy" của mình.
5' sau….."Phê quá" thằng cầm đầu đứng dậy sau một pha hoan hỉ đầy phê pha liền cảm thán.
"Đại ca!" Một thằng đàn em chạy tới hô.
Thằng trùm sò hỏi: "Việc gì?"
Thằng đàn em liền sấn tới nói: "Con lớn tuổi hơn đang nằm ngất góc kia để làm gì bây giờ ạ" hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt dâm tà liếc đến chỗ Hạ Linh.
Thằng trùm sò nghe sao không hiểu liền vỗ cái đầu thằng kia mắng: "Mẹ cha muốn chơi gái thì nói mẹ luôn vòng vo tam quốc. Được rồi cho chúng mày tùy nghi xử lí".
"Dạ vâng" thằng kia như ăn phải "đá" kích thích run người vội lao đến chỗ Hạ Linh. Hắn dừng lại một chút ngắm nghía cơ thể Hạ Linh xuống dưới, bàn tay run rẩy kích động nói: "Mẹ lão tử năm nay chưa được chơi hay gặp qua loại hàng nào ngon như vậy, ông trời thật có mắt mà ha ha!"
Mấy thằng đàn em khác mặt cũng thèm Hạ Linh nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Ai bảo chức thằng này to hơn chứ, nên hàng ngon đều bị nó xơi trước.
Hắn bắt đầu gạt bỏ từng lớp áo trên người Hạ Linh cho đến lớp áo cuối cùng, sự căng tròn của cặp tuyết lê đã in rõ thông qua lớp áo khiến tên kia thèm nhỏ dãi và rồi….ngay khi hắn định bóc nốt vỏ quýt thì "bộp" bỗng viên đá ở đâu rơi lên đầu hắn.
"Ui da...cái khỉ gì vậy?" Hắn ngước đầu lên thì phát hiện cành cây trên đầu mình có một kẻ đeo khăn trùm mặt đang ngồi ghếch chân đôi mắt lạnh băng đang nhìn mình, tay phải còn đang cầm một khẩu súng kì lạ.
"Mày là thằng khỉ nào? Sao lại ở trên đấy ném tao?" Thằng này khó chịu hỏi.
Kẻ đeo khăn trùm mặt vẫn không trả lời hắn, tên mày liền sinh khó chịu hô to: "Mẹ cha bị câm thì lão tử tiễn mày luôn" hắn vừa nói vừa móc đâu con dao găm phi đến chỗ Minh Vương.
Ngay khi kẻ này vừa phi tiêu thì Minh Vương liền móc trong túi ra một cái phi tiêu nhỏ xíu đường kính 10 cm phi về hướng con dao đang bay.
"Keng" thật ngạc nhiên con dao to đùng lại dễ dàng bị chiếc phi tiêu nhỏ xíu đánh bay. Thuận đường thẳng tiến đâm rách cổ họng tên kia. "Mày…." tên kia chỉ kịp nói được từ duy nhất liền đổ gục ngã xuống, dưới đất máu lênh láng chảy ra.
"Chúng mày còn chờ gì nữa tất cả mau lên" thằng trùm sò hô to khiến cả lũ bấy giờ mới tỉnh hồn vội vác dao xông lên.
5s sau...dưới mặt đất trọn bộ "ngũ thi". Minh Vương tiến đến chỗ Hạ Linh, chỉnh tề lại quần áo cho cô rồi vác cô lên lưng. Tiếp đến hắn lại tiến đến chỗ Hạ n đang quần áo xộc xệch gần như lõa thể dưới mặt đất, hắn khẽ nhướng mày. Lúc bế nốt cô nàng lên vai hắn thực sự muốn lập tức quẳng ngay xuống vì cái mùi hoan ái khiến hắn khó chịu vô cùng. Cắn răng móc trong túi ra một chiếc khăn choàng che đi cơ thể Hạ n rồi nhanh chóng hóa thành cơn lốc tàn ảnh biến mất trong bóng đêm tĩnh mịch sau khi kết thúc đợt mưa to vừa nãy cũng như sau giông tố lại là ánh nắng vậy.
"Vù vù"Minh Vương lướt qua màn đêm hắc ám cho đến trước một căn nhà mái tre sâu trong rừng rậm thì dựng lại. "Cộc...cộc" hắn gõ cửa sau 5s một lão giả tầm 80 tuổi mặt mũi hiền lành mở cửa.
Sau khi nhìn thấy kẻ gõ cửa là ai thì liền vội kéo vào đóng cửa lại. Cửa vừa đóng Vược Linh lão liền nói: "Hiếm khi cậu mới đến thăm lão giả như ta, sao vậy chắc có chuyện gì hả?"
Không dong dài Minh Vương liền vào đề mục đích chính đến đây nói: "Vược Linh lão tôi muốn nhờ lão chăm sóc hộ tôi hai người này được chứ tiền công ta sẽ trả".
"Cậu thật không biết vui tính tý nào cả" lão Vược bĩu môi trê bai nói.
Ngừng lại chút lão Vược liền quan sát hai người nằm trên giường khẽ vuốt nhẹ râu, cặp mũi hơi hếch khẽ ngửi liền quay sang nhìn Minh Vương với ánh mắt thâm ý như đang hỏi "hai cô gái này bị như vậy là do cậu gây ra đấy chứ?"
Minh Vương vội lắc đầu giải thích: "Đương nhiên không phải tôi làm là do trên đường tôi bắt gặp họ nên ra tay cứu thôi".
"Vậy mấy kẻ kia chắc đều bị cậu tiễn Tây Thiên thỉnh kinh rồi" lão Vược vài phần ý tứ nói.
Minh Vương không đáp trả mà im lặng khiến lão Vược lắc đầu không thôi: "Tôi còn lạ gì cách làm việc của cậu nhưng cậu tuổi trẻ nghiệp sát quá nặng như vậy không tốt đâu".
"Được rồi!...Tôi sẽ thay cậu chăm sóc họ thật chu đáo" lão Vược nói.
"Vậy vạn sự trông cậy lão" Minh Vương nói xong liền hóa ảnh biến mất.
Nhìn nơi chỗ Minh Vương vừa biến mất lão Vược khẽ lắc đầu rồi lại nhìn sang chỗ Hạ n và Hạ Linh đang nằm khẽ bấm đốt ngón tay lẩm bẩm vài câu rồi lại than thở: "Đúng là duyên kiếp mà!"