Việt Anh gật đầu bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc, mắt không quên đề phòng Hạ n bên cạnh. Lúc hắn kể lại dĩ nhiên cũng không thành thực ăn bớt và thay đổi một số chi tiết như đoạn đánh ngất Hạ n vốn là hắn tâm ý chủ động liền chuyển thành hành động tự vệ nên vô tình đánh ngất cô ấy.
Nói xong lại còn thề thốt tất cả điều mình nói là thật nếu sai trời liền nổi giông,trong lòng thì nghĩ khác: "Lão Quyền là người từng dạy võ công cho hắn ông ấy cũng biết bói toán nữa, chỉ tiếc ông ấy không tiết lộ danh tính cho hắn vì là người dạy võ cho hắn nên hắn liền gọi ông ấy là lão Quyền, rồi bỗng dưng chẳng hiểu sao ông ấy bỗng biến mất một cách thần bí. Hắn cũng hỏi thăm nhiều người có người cho rằng ông ấy lên thành phố thế là hắn quyết định vừa lên thành phố vừa tìm lão Quyền chỉ tiếc tìm một hai năm cũng không có tin gì liền bỏ cuộc nếu có duyên tức sẽ gặp, trước lúc lão bỏ đi câu cuối cùng lão từng nói với hắn là hắn có mệnh số người trời lúc đó lão nói hắn cũng không quan tâm vì hắn là con người theo thuyết học vô thần
"Nếu thự sự hắn là mệnh số người trời thì gắn đã không đóng cảnh một tên học sinh nghèo mới lên phố thế này. Cho nên hắn dù có hứa bậy thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu" chỉ tiếc cho suy nghĩ của hắn…."Xoẹt...Đoàng!" Trời liền nổi giông thật
Việt Anh: "...."
Hắn chửi ầm trong lòng: "Định mệnh chơi nhau à?".
Hạ n bên cạnh mắt nhìn hướng cửa sổ giọng cười lạnh nói: "Xem ra có kẻ không thành thật rồi".
Hạ Linh bên cạnh cũng nhíu mày nhìn hắn, Hạ n liền đề nghị: "Sao chúng ta không xem camera nhỉ? Biết đâu có thể chứng thực lời nói tên này nhỉ?".
Việt Anh liền giọng khó chịu nói: "Cô nói vậy ý là sao? Cô cho là tôi nói dối chắc? Nhân phẩm anh đây chuẩn chính nhân quân tử luôn đấy".
"Nhân phẩm quân tử mà vừa thề xong trời liền nổi giông đúng là quân tử ghê ha?" Ha n mỉa mai lạnh lùng.
"Được cho cô kiểm tra luôn, lão tử cây ngay không sợ chết đứng" Việt Anh nhướng mày vỗ ngực hùng hồn tuyên bố.
…..Tại phòng giám sát an ninh của trường, ba người đang cùng đứng cạnh cái máy tính.
"Có gì dấu diếm thì mau khai thật đi có khi còn được khoan dung độ lượng chứ để tý nữa thì mất vui đó" Hạ n liếc nhìn Việt Anh tỏ vẻ nhắc nhở, Việt Anh vẫn mặt vênh chắp tay tỏ vẻ không quan tâm. Hạ Linh thì vẫn lựa chọn im lặng mở máy tính lên bắt đầu xem camera.
Việt Anh tuy không tỏ vẻ quan tâm nhưng mắt vẫn thình thoảng ti hí liếc chỗ màn hình máy tính. Khi hắn nhìn thấy đoạn mình ôm và hôn Hạ n lòng lộp bộp nghĩ thầm: "Thôi xong bỏ mợ rồi, vừa nãy nóng đầu quên mất là mình có hôn cô ta".
"Click…!" Tiếng click chuột vang lên, video camera ghi lại cũng theo đó mà dừng lại, hình ảnh Việt Anh hôn Hạ n cũng theo đó được ghi rõ. Cả căn phòng bỗng chôc im lặng tớ cực điểm nó giống như sự vình yên trước cơn giông tố vậy, hắn cảm thấy không khí xung quanh bỗng trở lên lạnh lẽo, trung tâm vủa sự lạnh lẽo đó là Hạ n. Việt Anh vội cáo lui nói: "Xin lỗi anh đi vệ sinh chút…" vừa nói hắn chân vừa lui về hướng cửa ra vào, tư thế chuẩn bị "tốc biến qua tường".