Hắn vừa nói tâm càng căng thẳng hơn bớt giác trên trán hắn thấm vài giọt mồ hôi. A Long trong lòng nghĩ thầm: "Minh Vương kẻ thống trị hay còn nói vua của thế giới ngầm, kẻ có thể lay chuyển cả một địa cầu, kẻ ảnh hưởng đến thế cục của các nước và cũng là kẻ nguy hiểm nhất thế giới, một mình đồ sát hơn 50000 lính các nước được mệnh danh Vương Sát" đối mặt với tên trước mặt này A Long cố kiềm lắm mới không tiểu ra quần.
Còn Minh Sát đối diện lúc này khi nghe câu nói của A Long thì cười lạnh: "Hợp tác? Ngươi cho rằng bên các ngươi liên minh bộ máy ngầm thực sự có tư cách hợp tác với ta sao? Nếu không phải nể mặt sư phụ ta năm xưa thì các ngươi nghĩ có tư cách nói chuyện với ta sao? Còn nữa hợp tác theo ý các ngươi là cài những kẻ nội gián vào bên ta sao? Ta đã nhẫn nhịn đủ rồi lúc ta phát hiện các ngươi cài do thám vào bên ta, ta đã có ý định lấy đầu cẩu tất cả các ngươi rồi nhưng ta vẫn cố nén giận cho đến khi các ngươi giết Phó Tinh Sát, Phó Tinh Sát là đệ đệ nuôi của ta, ngươi nghĩ ta chấp nhận được sao?".
A Long bị hắn nói dồn đập thật không biết nói gì bèn cố khuyên: "Mọi chuyện đều có thể giảng hòa được mà đâu cần làm căng đến mức sống chết vậy chứ!".
"Giảng hòa? Ngươi nói dễ nhỉ vậy nếu ta giết người thân của ngươi hay chính ngươi rồi nói câu giảng hòa vậy ngươi chấp nhận được không?" Minh Vương gằn từng chữ bước từng bước lại gần A Long.
Minh Vương nhìn viên đạn đang bay đến chỉ cách trái tim hắn 10cm trong 0,02s tay lay động bỗng từ ống tay áo xuất ra một thanh kiếm, thanh kiếm rất đặc biệt được trạm trổ tinh sảo và in hình hai chữ Vương Sát, tay khẽ động trong 0,01 khi viên đạn cách trái tim hắn 5cm bỗng "keng" bị đánh bay. A Long ngạc nhiên nhưng kinh nghiệm chiến đấu lâu năm đã khiến hắn mau chóng phục hồi tinh thần mau chóng nạp đạn rồi lại bắn tiếp "Đoàng!".
"Keng!" Viên đạn lại bị Minh Vương dễ dàng đánh bay, Minh Vương lại tiến lại gần khoảng cách rút ngắn còn 2m, hắn nói với giọng rất hồn nhiên trái ngược với sự lạnh lẽo vừa nãy nhưng nó lại khiến đối thủ càng cảm thấy nguy hiểm không rét mà run giống như sự yên lặng trước giông tố bão: "Ngươi nói đúng một nhân vật nhỏ như ngươi không đâng nhắc tới, giết ngươi lại bẩn tay ta nhưng chỉ tiếc nỗi ngày xưa ngươi cũng nằm trong những kẻ làm khó Phó Tinh Sát, thanh kiếm của ta dù không muốn bị ô uế nhưng vì tưởng niệm em ta đành để nó vấy bẩn vậy".
A Long lúc này không còn tâm trạng suy nghĩ hay sợ hãi, lo lắng nữa vì thời gian không cho phép hắn như vậy. Quyết định liều bắn thêm phát nữa "Đoàng!" Tâm lí chờ mong Minh Vương chúng đạn dù chỉ một tý thôi cũng khiến hắn nghẹt thở rồi.
"Keng!" Đáng tiếc cho sự chờ mong vô vọng của hắn là viên đạn lại bị Minh Vương đánh bay. Minh Vương lại tiếp tục tiến gần khoảng cách của hắn và Minh Vương chỉ còn 1m nó như một ranh rới giữa sống và chết vậy nó quyết định xem A Long hắn có "lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân" hay không?
Với một con người đã trải qua sống chết sinh tử bao phen thì thời khắc nguy cơ sớm tối đã tập thành quen rồi và họ sẽ tìm mọi cách để cố sống sót dù biết kết quả thế nào và A Long cũng không nằm ngoài tình huống đó. Hắn hít sâu một ngụm tiếp tục cố móc thêm đạn để nạp bắn thêm phát nữa nhưng lần này khi sờ vào túi, hắn chiệt để sụp đổ, trong túi không còn viên nào cả.